Chương 457:
Lâm Tử Lạp rót nước cho cô rồi ngồi trên sofa phía đối diện, cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì mà chia sẻ với cô ấy.
“Hôn nhân của chị cũng không dở nên không thể cho em kinh nghiệm, chị chỉ muốn nói nếu như có thể có duyên ở bên nhau thì nhất định phải trân trọng đối phương.”
Tân Na cúi đầu ừ nhẹ một tiếng.
“Em vẫn muốn gọi chị là chị như trước.” Tô Trạm là anh em tốt của Tông Triển Bạch, luôn gọi Lâm Tử Lạp là chị dâu nhưng cô không muốn sửa gọi giống như Tô Trạm.
Cô muốn giống như lúc trước gọi Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi.”
Cô cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, gọi thế nào cũng chẳng sao, chỉ cần họ không thay đổi thì tình bạn này cũng không thay đổi, xưng hô thế nào không quan trọng.
Lúc này, bà cụ đã đưa Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh vào, nhìn thấy Tân Na cũng ở đây, nụ cười trên khuôn mặt bà càng thêm niềm nở: “Tiểu Nhã cũng ở đây sao.”
Tân Na vội vàng đứng dậy: “Nội à.”
Bà cụ xua tay: “Ngồi, ngồi.” Bà thấy Tân Na chỗ nào cũng tốt.
Lâm Tinh Tuyệt lăn trên giường đi nghiên cứu rubik, Lâm Huệ Tinh thì nhào vào lòng Lâm Tử Lạp không biết vì buồn ngủ hay mệt mà uể oải cuộn tròn trong lòng mẹ.
Bà cụ ngồi bên cạnh Tân Na, nắm lấy tay cô: “Tiểu Nhã à, sau này chúng ta là người một nhà rồi, nếu như Tiểu Trạm bắt nạt cháu cứ nói với nội.”
Tân Na mím môi ngại ngùng cúi đầu: “Anh ấy không bắt nạt cháu.”
Bà cụ được lời như cởi tấm lòng, có lẽ vì tâm trạng tốt nên rất hồ hởi. Bà vỗ tay Tân Na xúc động nói: “Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ.”
Bà cho rằng chuyến đi này nhất định không vui vẻ gì, bà cho rằng Tô Trạm lại giống như khi trước, nói cuối năm kết hôn để lừa bà.
Không ngờ lần này là thật.
“Nội già rồi, chỉ hy vọng con và Tô Trạm hạnh phúc, cháu đồng ý với nội một chuyện được không?” Đột nhiên bà cụ trở nên rất nghiêm túc.
“Bà nói đi ạ.” Tân Na nói.
“Sau này cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng rời bỏ nó, thay nội chăm sóc nó được không?”
Tân Na cảm thấy bà cụ rất kỳ lạ nhưng không nói được lạ chỗ nào, vì để bà yên tâm nên cô cũng nghiêm túc nhận lời: “Cháu hứa với nội.”
Bà cụ cười tít mắt, có lời này của Tân Na thì bà đã yên tâm rồi.
Buổi tối, Lâm Tử Lạp rời khỏi khách sạn một mình, khí trời vào tháng mười hai không ấm áp, đêm xuống gió bắc càng lạnh giá hơn.
Gió thổi vào mặt người lạnh như dao cắt từng thớ thịt.
Lâm Tử Lạp kéo sát chiếc áo lông vũ.
Bởi vì sắp đến Tết nên Tông Triển Bạch phải nhanh chóng bắt được Hà Thụy Trạch, sau đó trở về thành phố B. Đây là năm đầu tiên của Lâm Tử Lạp nên anh muốn cả gia đình không bị làm phiền.
Đây cũng là điều Lâm Tử Lạp nghĩ, cứ như vậy mãi tâm trạng cứ hoảng loạn khó mà yên tâm.
Vì lừa Hà Thụy Trạch mắc bẫy, Lâm Tử Lạp giả vờ cãi nhau với Tông Triển Bạch rồi ra ngoài đêm khuya, một mình ngồi bên hồ hoa.
Vì diễn cho giống để mê hoặc Hà Thụy Trạch, Tân Na còn ra ngoài nói với cô: “Chị Lâm à, vợ chồng có ai không cãi nhau, em thấy tổng giám đốc Tông rất tốt, chị đừng giận anh ấy nữa. Nể tình hai đứa bé, chúng ta đi về thôi chị, ngoài này lạnh như vậy.”
Lâm Tử Lạp ôm mặt không nói.
Tân Na tiếp tục khuyên nhủ: “Hai đứa bé đều đang đợi chị đó, chúng ta về phòng đi.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu: “Chị muốn yên tĩnh một lát, em vào trong đi, giúp chị trông chừng hai đứa nhỏ.”
“Nhưng chị ở bên ngoài em không yên tâm.” Tân Na kéo cô: “Chị vào với em đi.”
“Chị không muốn nhìn thấy anh ta, em vào đi, chị ngồi một mình một lát nghĩ cho thông suốt.”
Khuyên cô mấy lần cũng không có tác dụng nên Tân Na chỉ đành đi vào trước.
Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp, dáng vẻ rất lo lắng cho cô ấy.