Chương 327:
Mãi một lúc sau cô mới tìm lại giọng nói: “Anh, anh anh nói cái gì cơ?”
Trình Dục Tú muốn hút thuốc nhưng ý thức được cô đang mang thai, áp chế cơn nghiện thuốc, nhìn cô nói: “Anh nói, đợi sau khi em sinh con xong chúng ta sẽ kết hôn, mặc dù đứa bé không thể tuyên bố ra bên ngoài là con của em và anh, nhưng cùng yêu thương đứa bé nuôi lớn nó cũng là trách nhiệm của người làm cha làm mẹ của cả anh và em, em nói xem?”
Ngay tại lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn của Trình Dục Tú bỗng reo lên.
Tông Khải Phong nhìn sang đó, trên màn hình hiển thị tên của Trình Dục Ôn.
Trình Dục Tú buột miệng nói: “Là anh trai tôi.”
Giải thích trong vô thức, Tông Khải Phong ngước mắt nhìn, nhìn cô hai giây, thản nhiên nói: “Anh không hiểu lầm đâu.”
Trình Dục Tú phát hiện ra hàm ý trong lời giải thích của mình quá rõ ràng.
Giống như bọn họ có quan hệ vậy, không nên giải thích.
“Em…”
Tông Khải Phong đưa điện thoại cho cô: “Nghe đi.”
Tông Khải Phong thu lại lời muốn giải thích, càng giải thích sẽ càng hiểu nhầm nên không nói nữa.
Cô ấn nút nghe điện thoại.
“Anh ở thành phố B, em đang ở đâu?”
Là giọng nói của Trình Dục Ôn.
Bạch Hồng Phi lo lắng, cướp lấy điện thoại trong tay Trình Dục Ôn: “Dục Tú, em đang ở đâu, anh muốn gặp em, mau nói cho anh biết em đang ở đâu?””
Mặt của Trình Dục Tú trong nháy mắt tái nhợt, không còn một giọt máu, các ngón tay của cô siết chặt lại, nắm chặt điện thoại di động, mãi không nói ra lời.
Bạch Hồng Phi bên kia vô cùng lo lắng, dồn dập nói: “Dục Tú, em gặp anh một chút, có chuyện gì hiểu lầm chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”
Trình Dục Ôn nhìn vẻ lo lắng sốt ruột của Bạch Hồng Phi mà thở dài, anh ta thật sự rất cố chấp, bà Bạch tới đây vài lần, đều không thể dẫn anh về, đứng ở trước cửa nhà họ Trình suốt sáu bảy ngày không ăn cũng không uống, sau đó ngất xỉu, bà Bạch mới đem người trở về.
Nhưng mà không nghĩ tới, vừa tỉnh lại đã chạy đến trước cửa nhà họ Trình đợi, nói nếu như không gặp được Trình Dục Tú thì anh dù có chết trước cửa nhà họ Trình cũng sẽ không rời đi.
Trình Dục Ôn không còn cách nào, đành phải đưa anh đến thành phố B gặp Trình Dục Tú.
“Tốt nhất em nên ra mặt đi.” Trình Dục Ôn lại một lần nữa dành lấy điện thoại, đặt ở bên tai: “Alo, em gái à là anh đây, Bạch Hồng Phi muốn sống muốn chết, anh cũng không còn cách nào nên đành phải dẫn cậu ta đến, em gặp mặt cậu ấy một lúc, đem chuyện này nói cho rõ ràng, dù sao thì tình cảm hai người cũng lâu như vậy, nói sớm còn kết thúc sớm.”
Trình Dục Tú nhắm hai mắt lại, lúc cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn về phía Tông Khải Phong: “Em có chút việc, muốn ra ngoài…”
Trình Dục Ôn có đôi lời muốn nói với Bạch Hồng Phi, tình cảm bao lâu nay giữa anh và cô muốn kết thúc cũng phải do cô chính miệng nói ra.
Chính tay cắt đứt thứ tình cảm này.
Mặc dù Tông Khải Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng của Trình Dục Tú không tốt lắm, hiện tại cô đang mang thai, anh cũng muốn tạo áp lực cho cô.
“Bây giờ cơ thể em không tiện cho lắm, em muốn đi đâu, anh dẫn em đi.”
Trình Dục Tú do dự một chút, muốn từ chối Tông Khải Phong: “Em…”
“Nếu như em không đồng ý cho anh đưa em đi, anh sẽ không cho phép em xuống giường, sức khỏe hiện tại của em bác sĩ đã nói rồi cần phải nghĩ ngơi.”
Trình Dục Tú không còn cách nào đành gật đầu đồng ý, cô hỏi Trình Dục Ôn địa điểm ở đâu để cô qua đó.