Chương 490:
“Ngôn Ngôn…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Tử Lạp lảo đảo ra khỏi phòng.
Cô không thể nào chấp nhận được quyết định của Trang Kha Nguyệt, thế nhưng từ thái độ của bà khiến cô biết, cô không thể thay đổi được quyết định này.
Trên mặt bàn có một cốc nước, cô rót nước, không biết nước được rót từ lúc nào, đã lạnh ngắt.
Cô rùng mình một cái, trái tim cũng lạnh theo.
Cô không lý giải được quyết định này của Trang Kha Nguyệt.
Biết rõ Lâm Viên Trung chính là một cái hố lửa, vì sao còn phải nhảy vào một lần nữa?
“Vì sao?” Hai tay Lâm Tử Lạp chống lên bàn.
Trên vai không biết từ lúc nào đã có bàn tay rộng nắm chặt, cô từ từ ngẩng đầu.
“Sao vậy?” Tông Triển Bạch lau nước mắt cho cô.
Không biết vì sao, hắn vừa lau, nước mắt của cô càng chảy mạnh mẽ.
Một giọt nối tiếp một giọt.
Cô nhào vào trong ngực hắn, bả vai không ngừng run lên.
Tông Triển Bạch vuốt lưng cô, im lặng an ủi, cô như thế này, hắn cũng không hỏi nguyên nhân.
Trang Kha Nguyệt mở cửa, nhìn thấy người trong phòng khách, bà hạ thấp đôi mắt: “Con bé phiền cậu chăm sóc.”
Nói xong, bà mang túi ra ngoài cửa.
“Mẹ đi đâu vậy?” Tông Triển Bạch hỏi.
Mà đã trễ thế này rồi.
Trang Kha Nguyệt vẫn chưa trả lời, Lâm Tử Lạp rống lên một tiếng: “Để bà ấy đi!”
Đôi mắt Trang Kha Nguyệt cũng đỏ bừng, như thể đã khóc. Bà đã quyết định thì sẽ không hối hận, càng không lui lại.
“Con bé đi theo ta chịu không ít khổ, khi còn bé sống gian khổ, nếu có thể, ta muốn nhờ con, sau này chăm sóc con bé thật tốt.”
“Con không cần!” Lâm Tử Lạp hai mắt đẫm lệ: “Mẹ còn nhớ rõ chúng ta đã khổ như thế nào thì sẽ không phục hôn với Lâm Viên Trung! Nếu mẹ đã muốn nối lại tình xưa với ông ta, còn lo lắng sống chết của con làm gì, chỉ cần chính mẹ vui là được rồi!”
Lâm Tử Lạp rất kích động, toàn thân vẫn không ngừng run.
Tông Triển Bạch ôm sát cô: “Bình tĩnh một chút.”
“Làm sao em tỉnh táo lại được? Trong mắt Lâm Viên Trung chỉ có lợi ích, ông ta yêu ai chứ? Bây giờ đến nịnh bợ mẹ em, chẳng qua là vì thấy em lấy anh, ông ta muốn trèo lên mối quan hệ này, thế nhưng bà ấy đâu có nhìn rõ, cảm thấy Lâm Viên Trung lột xác rồi, có thể sao?”
Trang Kha Nguyệt nhìn Lâm Tử Lạp kích động, thở dài một hơi, không giải thích gì, quay đầu đi ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, Lâm Tử Lạp khóc lớn tiếng hơn: “Bà ấy bị mỡ heo làm tâm trí mê muội sao?”
Tông Triển Bạch không thấy vậy, ngược lại hắn còn cảm thấy Trang Kha Nguyệt làm vậy là có dụng ý riêng của bà.
Lâm Tử Lạp kích động như vậy, chỉ sợ hắn nói cái gì, cô cũng không nghe vào đầu.
Chỉ có thể ôm cô, an ủi trên thân thể cho cô.
“Em mười tuổi, mười tuổi, nhỏ thế nào, ông ta buộc mẹ em ly hôn với ông ta, vì lấy lòng kẻ thứ ba còn đưa em và mẹ ra nước ngoài, không hỏi han gì chúng em cả. Mẹ lại muốn phục hôn vì mấy câu nói của Lâm Viên Trung, những khổ cực trước kia mẹ quên hết cả rồi sao? Lâm Viên Trung bạc tình bạc nghĩa, tổn thương bà, bà quên rồi sao?”
“Có lẽ mẹ có suy nghĩ của mẹ, hoặc có chuyện ẩn tình khó nói…”
“Lâm Viên Trung ông ta có gì có thể uy hiếp bà? Cho dù có, bà cũng có thể nói với em mà.”