Chương 134:
Lúc nói chuyện, hắn dùng chân mở cửa phòng lầu hai.
Gian phòng này, Lâm Tử Lạp chưa từng bước vào. Ánh đèn trong phòng ngủ rất mờ ảo, những chiếc bóng rải rác xen lẫn nhau trong từng góc phòng. So sánh với gian phòng ở lầu dưới, căn phòng này càng tối hơn, tông màu chính là đen và xám, tràn ngập cảm giác áp bách và xâm lược.
Lâm Tử Lạp đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại, thân thể của cô rơi xuống giường, hắn nghiêng người đè lên, cánh tay chống ở hai bên người cô.
Tư thế nhìn từ trên xuống, nhìn cô.
Lâm Tử Lạp bị hắn nhìn thì cả người không được tự nhiên, khẽ nghiêng đầu.
Tông Triển Bạch xoay đầu cô lại, không cho phép cô tránh né.
“Nhìn tôi.” Hắn ra lệnh.
Hắn cầm tay cô, đặt trước ngực hắn, vuốt ve da thịt hắn qua lớp quần áo, giọng nói trầm khàn: “Em muốn báo đáp tôi thế nào đây?”
“Báo đáp anh cái gì?” Lâm Tử Lạp cứng cả người, không dám cử động.
Sợ hắn làm ra chuyện gì mất khống chế.
Cánh tay của hắn mềm nhũn, cả người đè ép xuống, dán chặt lên cơ thể cô, vùi đầu lên cổ cô, tham lam hôn cô, hôn lên mái tóc thơm, cái cổ, vành tai…
Hơi thở của hắn nóng bỏng, nhẹ nhàng cuốn quanh cô, tê dại, hơi ngứa.
Toàn thân cô căng cứng.
Hắn cũng đang cố kiềm chế: “Tôi sử dụng cả mỹ nam kế vì em, em không nên báo đáp tôi sao?”
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Lâm Tử Lạp giả bộ tỉnh táo, thế nhưng bàn tay đang đặt trên chăn đã nắm chặt thành nắm đấm từ lâu, đệm chăn bằng phẳng trở nên nhàu nhĩ.
Hắn ngậm vành tai cô, dùng sức, Lâm Tử Lạp đẩy hắn: “Anh say…”
“Tôi không hề say, tôi biết rõ mình đang làm gì.” Mỗi chữ hắn đều nhấn mạnh, đặc biệt là chữ ‘tôi’.
Đầu lưỡi của hắn xoay vòng trên vành tai cô: “Tôi nuôi dưỡng con của em ở đây, em thỏa mãn tôi, thế nào?”
Trái tim Lâm Tử Lạp run lên, cơ thể cũng run lên.
Lâm Huệ Tinh hình như rất thích hắn, thời gian chưa lâu mà đã sinh ra tính ỷ lại.
Con gái đã lớn như vậy, cô chưa từng nhìn thấy con gái khóc lóc đáng thương như vậy, đặc biệt là câu nói ‘con là đứa trẻ không cha’ kia đã đâm vào lòng cô thật sâu.
Nước mắt rơi xuống theo khóe mắt cô, biến mất trong làn tóc mai.
Giọng cô khàn khàn: “Anh nói thì phải giữ lời đấy.”
“Giữ lời.”
Hắn cảm thấy Lâm Tử Lạp đã ngầm đồng ý, đầu ngón tay nhanh chóng lột quần áo trên người cô.
Lâm Tử Lạp khẽ run.
Tông Triển Bạch ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ.”
Một câu nói như vậy, xé mở nỗi sợ hãi mà Lâm Tử Lạp giấu trong lòng.
Thân thể của cô không thể kiềm chế mà run lẩy bẩy.
Nước mắt thấm ướt áo sơ mi trên người hắn, Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, đôi mắt tối lại: “Tôi đâu phải là hổ sói ăn thịt em, em khóc gì?”
Lâm Tử Lạp hít mũi một cái, mạnh miệng: “Tôi không khóc.”
Tông Triển Bạch: “…”
Quần áo của hắn ướt hết cả rồi mà còn mạnh miệng à?
Tông Triển Bạch lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: “Nếu em không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng…”
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị hôn lên môi.
Lâm Tử Lạp chủ động hôn hắn.
Lần đầu tiên.
Tông Triển Bạch sửng sốt.
Trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ đang hôn hắn.
Cảm xúc mênh mông không kiềm chế được.
Rất nhanh, Tông Triển Bạch hồi hồn, nhiệt tình đáp trả lại, giữ chặt đầu của cô, khắc sâu nụ hôn này.
Bầu không khí xung quanh không ngừng tăng lên, càng ngày càng nóng.
Ngay lúc Tông Triển Bạch muốn tiến thêm bước nữa thì cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ.
Động tác của hắn dừng lại, ánh mắt nhìn cô.
Khuôn mặt cô đỏ bừng như bị lửa thiêu, nóng bỏng.
Thùng thùng…
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lúc này là ai?
Tông Triển Bạch cau mày, đột nhiên bị cắt ngang, rất không tình nguyện, phải biết là Lâm Tử Lạp rất khó đồng ý như thế này đấy.
Hắn là người đàn ông bình thường, có khát vọng với phụ nữ.
Quấy rầy hắn như vậy là sao?
Thùng thùng…
Lâm Tử Lạp đẩy hắn: “Có thể là Tiểu Nhụy…”
“Em đừng động đậy.” Dù không hề muốn đứng dậy, thế nhưng cứ bị quấy rầy từng chốc từng lát thế này, hắn cũng không thể nào tiếp tục được. Hắn đứng dậy kéo chăn qua đắp lên người Lâm Tử Lạp, sau đó đi mở cửa.