Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Nghị có vẻ không biết nói gì, chờ khí tức âm hàn trong cơ thể lão nhân phát tác, kết quả lão nhân vẫn như người vô sự, vẫn còn đang lật qua lật lại ‘tiểu tử’ quan sát.

Hắn không khỏi quay đầu lại liếc nhìn thi thể vượn già lần nữa, có vẻ không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.

Bất quá cũng không lâu sau, rốt cục lão nhân buông tay để rơi ‘tiểu tử’, hít sâu một hơi, khẽ nhắm hai mắt lại.

Mí mắt Miêu Nghị khẽ giật, tim bắt đầu đập rộn lên.

Chỉ thấy trên bộ râu rối nùi của lão nhân dần dần hiện lên băng sương, ngoài da cũng có một làn sương trắng xóa. Cuối cùng ngay cả trên y phục cũng không thể tránh được, càng ngày càng dày, dường như toàn thân lão đã bị đông cứng, không nhúc nhích.

Năm ngón tay khẽ nhúc nhích, trong tay Miêu Nghị đột nhiên xuất hiện một thanh ngân thương, không hề do dự nhắm vào ngực lão nhân vung thương đâm tới:

- Nhận lấy cái chết!

Kết quả sau khi một thương xuất ra, lập tức cảm thấy choáng váng.

Lão nhân dường như đã bị đông cứng đột ngột xuất thủ thật nhanh, chộp lấy mũi thương mở ra cặp mắt khép hờ, nhìn chằm chằm hắn cười lạnh nói:

- Tiểu tử, lòng dạ thật độc ác, không trách con hep mập kia cũng biết đánh lén, có lẽ là học theo ngươi!

Một cỗ pháp lực từ trong tay lão xông ra, ngân thương kia giống như làm bằng chất dẻo, bị ép thật nhanh từ mũi tới cán, ép cho Miêu Nghị phải buông tay.

Bản thân Miêu Nghị bị pháp lực ập thẳng tới đánh bay ra sau, giãy dụa mấy cái không thể nào bò dậy được, cơ mặt giật giật nhìn lão nhân bị băng sương phong kín, kinh ngạc như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

Đây là vì Miêu Nghị không nhìn thấy trước khi Viên Khai Sơn chết thế nào. Trước khi y chết cũng chỉ là thực lực bị hạn chế mới bị lão nhân dơ dáy đánh chết, nhưng sau khi bị hạn chế thực lực muốn giết chết Miêu Nghị hắn vẫn đơn giản như thái rau xắt chuối, đối với lão nhân dơ dáy mà nói cũng là như vậy.

Hắc Thán nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng, miệng cắn Miêu Nghị vứt lên lưng, chở theo chủ nhân bỏ chạy.

Miêu Nghị cười khổ, có thể trốn được sao!?

Quả nhiên một thanh bảo giản hồng quang rực rỡ vọt đến trước mặt bọn họ, Hắc Thán dừng lại khẩn cấp, đổi hướng chạy vài lần đều bị bảo giản hồng quang cản lại.

- Ta khuyên các ngươi ngoan ngoãn trở lại, còn chạy nữa cũng đừng trách ta không khách sáo.

Thanh âm của lão nhân dơ dáy truyền tới.

Không có cách nào, cũng không nổi giận được, Hắc Thán mới vừa rồi còn thoát đi chạy thật nhanh, hiện tại ủ rũ cúi đầu chở Miêu Nghị trở lại.

Chính xác là bị thanh bảo giản thân đầy hồng quang kia lùa trở lại.

Miêu Nghị vừa nhảy xuống đất lập tức đấm đá Hắc Thán một trận, miệng thóa mạ:

- Ta bảo ngươi chạy sao, ai cho ngươi chạy…

- Bớt diễn trò ở chỗ này, ngươi cũng không phải loại tốt lành gì, mới vừa rồi là ai muốn giết ta?

Lão nhân dơ dáy đứng bất động châm chọc một tiếng, đột nhiên âm dương quái khí nhại thanh âm của Miêu Nghị:

- Có thể gặp được tiền bối ở Tinh Tú Hải cũng là duyên phận, hai chúng ta cùng là tu sĩ loài người, không thể tự giết lẫn nhau ở Tinh Tú Hải để làm trò cười cho yêu quái, tiền bối ngài nói có đúng không... Con thỏ nhỏ chết tiệt, thật đúng là ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo, ngoài miệng nói thật dễ nghe, xuất thủ lại không khách sáo chút nào. Thật may là ta còn có chút bản lãnh, nếu không hôm nay rất có thể lật thuyền trong mương!

Cho dù là lúng túng xấu hổ cũng không có ích gì, trong lúc sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc, có thể chạy thoát được mới là bản lãnh. Bất quá Miêu Nghị vẫn bị người ta nói có vẻ hận không tìm được cái hố chui xuống, thật là khó xử, người ta lại không chừa chút tình cảm nào cho mình.

Chờ một hồi, lão nhân dơ dáy đột nhiên vung hai tay áo.

Rầm… băng sương phủ trên người lão thình lình tung bay tán loạn, băng rơi đầy đất, đã bức được khí tức âm hàn như u minh trong cơ thể ra ngoài.

Hắc Thán cúi thấp đầu, Miêu Nghị cũng cúi thấp đầu, lão nhân dơ dáy chắp tay lượn quanh hai người đi một vòng, mỉa mai châm biếm liên tiếp:

- Thật đúng là chủ nào tớ nấy, thật là xứng đôi! Đừng giả vờ xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên đi.

Miêu Nghị từ từ ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười nói:

- Tiền bối có gì chỉ giáo?

Lão nhân dơ dáy trừng mắt:

- Tiểu tử, cũng không phải ta làm khó ngươi, đồ mà ngươi liều mạng có được ta cũng không cần, bất quá ngươi phải cho ta một thứ. Chỉ cần ngươi đáp ứng, chuyện ta gánh oan giúp ngươi cũng có thể không tính nữa.

Miêu Nghị sửng sốt, còn có chuyện tốt này sao, bèn thử hỏi:

- Thứ gì vậy?

Lão nhân chỉ chỉ ‘tiểu tử’ đang vỗ cánh bay vo ve giữa không trung:

- Đưa chúng cho ta, cùng với phương pháp điều khiển chúng!

Lão đã nhìn ra, cũng đã lấy thân lãnh giáo, biết được giá trị tiềm lực cực lớn của bọn ‘tiểu tử’. Chỉ cần có thể lấy được những ‘tiểu tử’ này khéo léo lợi dụng, chỉ là hai trăm cái nhẫn trữ vật không đáng kể gì, tỷ như Viên Khai Sơn đã chết trước mắt, đồ trên người y chắc chắn vượt qua đồ trong hai trăm cái nhẫn trữ vật này.

- Chuyện này…

- Sao hả, không bằng lòng sao? Ta đối với ngươi đã coi như là hết sức khách sáo rồi, đổi lại là người khác e rằng đánh chết cũng chưa chắc chịu bỏ qua cho ngươi, đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt!

Miêu Nghị vội vàng xua tay liên tục nói:

- Tiền bối, không phải ta có ý này, có thể đưa chúng cho lão, nhưng phương pháp điều khiển chúng, cho dù là muốn cho cũng không được.

Lão nhân cau mày hỏi:

- Vì sao vậy?

- Phương pháp điều khiển chúng là dùng cảm ứng tâm linh. Chúng vẫn còn là ấu trùng, mặc dù mới nuôi mấy năm nhưng từ nhỏ chúng còn trong trứng đã phải sống chung với chúng, làm như vậy mới có thể thành lập được cảm ứng tâm linh. Ngoài ra cũng không còn phương pháp điều khiển nào khác, cho nên vãn bối cũng không có cách nào.

- Còn có chuyện như vậy sao?

Lão nhân hồ nghi hỏi:

- Ý của ngươi muốn nói chúng nó chỉ nghe lời một mình ngươi, lời của người khác đều vô dụng sao?

Miêu Nghị gật đầu cười khổ nói:

- Đích xác là như vậy.

Lão nhân trừng mắt một cái:

- Con thỏ nhỏ chết tiệt, có phải ngươi đùa bỡn ta hay không? Không thể điều khiển chúng, ta cần chúng làm gì?

Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:

- Tiền bối, thật sự là như vậy, nếu ngài không tin, cho dù là giết ta, ta cũng không có cách nào!

- Đừng già mồm mạnh miệng, ta chỉ cần thử một lần sẽ biết.

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, đi tới đưa ra một tay khoác lên trên người của Miêu Nghị, lấy pháp lực bao phủ toàn thân Miêu Nghị. Chỉ cần trên người hắn có bất kỳ dao động pháp lực hoặc điểm gì khác thường, lão sẽ có thể nhận ra được, sau đó lên tiếng nói:

- Bảo chúng nó rơi xuống đất.

Miêu Nghị biết đây là lão nhân muốn khảo nghiệm mình, ý niệm thoáng động, bọn ‘tiểu tử’ lập tức rơi xuống đất hết.

Lão nhân dơ dáy trợn mắt há mồm, nuốt một ngụm nước bọt đổi mệnh lệnh khác:

- Bảo chúng nó bay lên bay xuống thử xem...

Miêu Nghị lại dùng ý niệm sai khiến, bọn ‘tiểu tử’ lập tức làm theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK