Τόc độ tấn công của nàng cũng càng ngày càng nhanh, dùng hết sức bình sinh tấn công hắn.
-Hai trăm chín mươi sau khi Miêu Nghị nói ra câu này, Bàng Tiếu Tiếu ra chiêu tới hai năm chín mươi chín bỗng nhiên thu kiếm trở về.
Miêu Nghị cũng dừng động tác lại, vẫn đứng vững như núi, hơi nghiêng tai, nói: -Vẫn còn một chiêu, tại sao không đánh nữa?
Bàng Tiếu Tiếu nín thở ngưng thần, không gây ra bất kỳ tiếng vang nào, lặng lẽ duỗi mũi kiếm ra, châm chậm đẩy về phía ngực Miêu Nghị.
Dưới sự rèn luyện của Tinh Hỏa. Quyết, Miêu Nghị đã vượt xa trước kia, không linh trong lòng. Miêu Nghị rõ mọi động tĩnh xung quanh khẽ nở nụ cười mỉm.
Bàng Tiếu Tiếu nào biết thật ra khi không dùng mắt, cảm giác của Miêu Nghị càng nhạy bén, khoảng cách xa thì không nói, chứ ở khoảng cách gần thì không thứ nào có thể tránh khỏi cảm nhận của hắn. Thấy Miêu Nghị mỉm cười, Bàng Tiếu Tiếu biết kế của mình đã bại lộ, bỗng đâm kiếm trong tay ra.
Trong nháy mắt, Miêu Nghị đưa tay ra trước ngực, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, dùng sức kéo một cái, thân kiếm run lên, hất kiếm lên trên không, thuận tay kéo ai đó một cái về phía mình.
Bàng Tiếu Tiếu không kịp phòng bị, lảo đảo lao tới phía trước, sau đó một cánh tay mạnh mẽ đã ôm trọn vòng eo nàng, khứu giác của nàng tràn ngập hơi thở nam tính mạnh mẽ của ai kia.
Đinh phòng truyền tới một tiếng “keng”. Bàng Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bảo kiếm của mình đã ở trên xà ngang trên nóc nhà.
Hai người lại mặt đối mặt, Bàng Tiếu Tiếu đối mặt với Miêu Nghị, nháy mắt e thẹn không thôi, quay đầu đi, đây đây vài cái nhưng đây không ra.
Miêu Nghị ôm lấy vòng eo nàng, cười nói: -Chịu thua chưa?
Bàng Tiếu Tiếu liếc hắn một cái, cảm nhận cơ thể curờng tráng của hắn, không gian tràn ngập hơi thở nam tính kia, nàng nhanh chóng rũ mi, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu:
-Gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó!
Dứt lời, hai gò má nàng đỏ bừng, như say rượu vậy, nhịp tim đập cực nhanh.
Dáng vẻ xinh đẹp mê người như vậy khiển trái tim Miêu Nghị đập thình thịch, bông quyết đoán ôm cả người Bàng Tiếu Tiếu lên, trực tiếp đi về phía giường gấm.
Chiếc váy đỏ nhanh chóng bị tiện tay vung ra ngoài, nháy mắt, thân thể mềm mại trắng nõn như đúc từ ngọc hiện ra sạch, không chút che đậy.
Miêu Húc là người kinh nghiệm chinh chiến sa trường lâu năm, nàng làm sao chịu nổi sức ép người kia gây ra, lạc hồng đâu phải vật vô tình, đêm xuân cứ thế trôi qua.
Hôm sau, Lâm Bình Bình và Tuyết Linh Lung được gọi vào chăm sóc người mới.
Trong lúc vô tình. Tuyết Linh Lung phát hiện trên xà nhà cắm một thanh bảo kiếm sáng loáng, không khỏi hốt hoảng:
-Đại nhân, sao trên xà nhà lại cắm một thanh bảo kiếm?
Bàng Tiếu Tiếu xấu hổ tới mức không biết chui vào đâu, lại lo người ta nghĩ tới sự điên cuồng trên giường hôm qua, vừa nghỉ tới cảnh tượng mặc quân vui đùa hôm qua, mặt nàng càng đỏ, trốn trốn phía sau Miêu Nghị theo bản năng, chẳng dám gặp người khác.
Miêu Nghi ngẩng đầu nhìn lên mới biết hôm qua quên lấy xuống, vươn năm ngón tay rút kiếm ra, cầm trong tay, rồi kéo Bàng Tiếu Tiếu từ sau ra, nhét bảo kiếm vào tay nàng, hớn hở nói:
-Như phu nhân luyện được một thân kiếm tốt, đêm զua không kiềm được nên mở mang kiến thức cho ta.
Bàng Tiếu Tiếu lập tức vươn tay bấm một cái lên eo hắn, sắc mặt ngượng ngùng.
Lâm Bình Bình và Tuyết Linh Lung nhìn nhau mỉm cười, nếu người mới đã ngại ngùng thì cũng không nên hỏi kỹ thú vui khi động phòng rõ ràng như vậy làm gì.
Tuyết Linh Lung mời Bàng Tiếu Tiếu ngồi trước bàn trang điểm, chải đầu chỉnh tóc cho nàng.
Nhìn thấy dáng người Miêu Nghị trong gương, đôi mắt dęp của Bàng Tiếu Tiếu khó dấu được nét tình ý, lại sợ Tuyết Linh Lung để ý thấy, đành thi thoảng lén nhìn xíu xíu.
Trong lòng nàng cũng vô cùng cảm khái, trải qua đêm tâm hôn, oán ý với cha mẹ đã không còn trái lại nghĩ cho dù cha mẹ có tính toán khác thì thật sự cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng, tác thành cho nàng một mối lương duyên. Sau khi ổn thỏa, hai vợ chồng mới cưới tới biệt viện của Bàng Quán và Tra Như Diễm bái kiến.
Tra Như Diễm ngồi trên ghế vừa thấy dáng vẻ e thẹn của con gái, thân là người từng trải đương nhiên bà đã rõ cả trong lòng, đương nhiên cũng nhìn ra con gái đã không còn hiềm khích lúc trước.
Lại thấy đôi vợ chồng mới cưới này thật sự là trai tài gái sắc, con gái mỹ mạo vô song, con rễ phong thần ngọc làng, quyền cao chức trọng, nhìn thế nào cũng hợp mắt, không khỏi vui mừng ra mặt, hai tay liên tục vẫy vẫy .
-Đứng lên đứng lên nào, đừng đa lễ.
Bàng Quán lại lạnh lùng nhìn chằm chằm miêu nghị. Trong lòng hung hăng tặng hai chữ cho hắn: Khốn kiếp!
Sau đó Tra Như Diễm kéo con gái tới bên cạnh nhắn nhủ:
-Tiếu Tiếu, đã gả cho người ta rồi, không thể giống như ở nhà, phải biết hiểu chuyện, hầu hạ phu quân thật tốt, không được cố tình gây sự, bằng không mẹ cũng không nói giúp con được...
Bà lo con gái giở tính trẻ con rồi làm hỏng đại sự, đây là chuyện Bàng Quán cứ dặn đi dặn lại với bà.
Đương nhiên bà cũng hiểu khi cần mượn mấy chục triệu tinh nhuệ trong tay con rễ, con rễ mình năng chinh thiện chiến, chính là tướng mạnh đương thời, chưa nói tới việc nữa cánh Hồ Kỳ đã có thể đánh tan trăm vạn tinh nhuệ, mười vạn nhân mã là có thể đánh tan tành năm triệu tinh thuệ Đông quân, tuyệt đối có thể giúp đỡ nghiệp lớn của nhà mình.
Trước đây chỉ nhớ tới lúc báo thù Miêu Nghị, giờ không nhớ ra gì nữa, chỉ thấy Miêu Nghị vô cùng lợi hại!
Hai mẹ con nói chuyện không dứt.
Bàng Quán lại đứng dưới mái hiên cùng Miêu Nghị, bí mật truyền âm bàn bạc chuyện lớn, sau khi có quan hệ người thân này, hai bên trò chuyện không dè dặt như trước nữa, cũng cảm thấy đáng tin hơn, Bàng Quán cảm thấy gả con gái này không lỗ mà.
Muốn làm đại sự, Bàng Quán còn rất nhiều chuyện phải làm thêm chuyện buổi triều trên Thiên Đình sắp diễn ra, không thể ở lâu, vội vàng quay về.
Khi từ biệt. Bàng Quán nhìn Tra Như Diễm đi ra từ phòng con gái, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi, Tra Như Diễm đã hỏi thay lời lão, hơi gật đầu, tỏ ý đã hỏi quả thật đã viên phòng.
Không phải là giả. Bàng Quán hơi yên tâm. Nếu Miêu Nghị cưới nhưng không viên phòng, trái lại sẽ khiến lão nghi ngờ Miêu Nghị có ý gì khác.