Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão bản nương lại vịn yên ngựa cố gắng trèo lên, thế nhưng bò lên không nổi, Miêu Nghị suýt chút nữa hôn mê, đã tới lúc này rồi…

Nhất thời nổi giận không thể nhịn được, Miêu Nghị vỗ thẳng vào mông nàng một cái thật mạnh, có thể nghe một tiếng bốp hết sức rõ ràng.

Lão bản nương như bị sét đánh, ôm mông xoay người lại trợn to mắt nhìn hắn.

Lực đinh khiêng kiệu, nho sinh, đầu bếp lập tức trợn mắt há mồm, suýt chút nữa rớt con ngươi ra ngoài, miệng há to có thể đút lọt một quả trứng gà.

Miêu Nghị không suy nghĩ nhiều như vậy, thuần túy là bị nữ nhân phiền phức này chọc tức. Nếu không phải là người này có ân tình nhắc nhở mình tránh thoát một kiếp, hắn thật sự muốn bỏ mặc bọn họ bất kể.

Dường như hắn vẫn chưa ý thức được mình đã làm gì, lập tức bế lão bản nương đang trợn mắt há mồm lên, đặt nàng lên lưng ngựa.

Trong lúc hắn đang muốn phóng người lên ngựa thì…

Tình tang…

Một tràng tiếng tỳ bà nỉ non thình lình vang lên giữa không khí tịch mịch của ngôi chùa. Miêu Nghị giật mình kinh hãi dừng phắt lại, nhanh chóng kéo lão bản nương đang kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn xuống ngựa, che chở ở phía sau mình, đôi pháp nhãn cấp tốc nhìn bốn phía.

Chỉ có một mình hắn khẩn trương, những người khác vẫn còn đang kinh ngạc sững sờ nhìn hắn, vẫn khiếp sợ trước hình ảnh hắn đánh một cái tát vào mông lão bản nương.

Sau cơn mưa dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bên trong chùa cỏ dại mọc thành bụi trở nên âm u, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Nhưng tiếng tỳ bà lại vang lên bên tai không dứt khắp cả ngôi chùa, không biết đến từ phương hướng nào, pha lẫn với tiếng nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên xuống rất là dễ nghe, nhưng tình cảnh này còn ai quan tâm tới chuyện dễ nghe hay không nữa.

Miêu Nghị không đoán được tiếng tỳ bà đến từ nơi nào, dần dần bọn lão bản nương định thần lại theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cái giếng cổ nằm trong sân chùa, sau đó lại nhanh chóng làm ra vẻ lo lắng sợ hãi nhìn trước nhìn sau, chủ yếu vẫn là đang xem Miêu Nghị sẽ xử trí như thế nào.

Những tiếng tình tang vang lên không dứt bên tai, du dương trải dài, dường như có tâm sự đầy bụng mà không nơi kể khổ.

Miêu Nghị giơ ngân thương trong tay lên, chỉ bốn phía quát lớn:

- Yêu nghiệt phương nào, giả thần giả quỷ ở chỗ này?!

Giữa tiếng tỳ bà dằng dặc chợt vang lên tiếng than nhẹ của nữ tử, tiếng đàn vẫn không dứt, thanh âm nữ tử kia nhẹ nhàng vang vọng khắp chùa:

- Có bằng hữu từ phương xa tới thật là vui, nếu như đã tới vì sao vội vã rời đi, không ngại ở lại nghe ta đàn một bản.

Tiếng tỳ bà hơi ngưng lại, Miêu Nghị chợt nhìn chăm chú về phía giếng cổ bên trong sân chùa, ngân thương trong tay nhanh chóng thủ thế đề phòng.

Chỉ thấy bên trong giếng cổ toát ra âm phong giống như sương mù đỏ, trong âm phong này có một hạt châu màu xám trắng lớn bằng trứng chim lóe lên xuất hiện, mang theo sương mù đỏ trôi lơ lửng trong sân chùa.

Sương mù nhanh chóng thu liễm ngưng kết, biến thành một nữ tử bới đầu cao, dung mạo xinh đẹp điềm tĩnh.

Nữ tử thân mặc một bộ y phục đỏ của tân nương, ôm trong lòng một chiếc tỳ bà bạch cốt, ung dung đáp xuống sân chùa. Nàng khoanh chân ngồi trên một bụi cỏ, ôm tỳ bà nhẹ nhàng như không có vật gì bắt đầu gảy, tiếng tỳ bà nỉ non lại vang lên.

Cùng lúc nữ tử này xuất hiện, ba con ngựa kia tựa hồ sợ hãi đến cực độ, không nhịn được thi nhau hí dài, tung bốn vó lên tránh xa nữ tử áo đỏ, chạy ra khỏi sân.

Nữ tử áo đỏ đang đàn không có phản ứng gì với chuyện này, bất quá chỉ buông tiếng thở dài sâu kín:

- Người ta đàn gảy tai trâu, không nghĩ tới ta cũng đàn cho ngựa. Ôi, súc sinh không hiểu chuyện, giữ chúng lại có ích gì…

Thanh âm chưa dứt, ba con ngựa kia đang chạy qua cạnh hai hồ nước trong sân, dưới hồ thình lình có mấy bàn tay ghê rợn đưa lên nắm lấy vó chúng, trong khoảnh khắc đã kéo hết ba con xuống hồ.

Dưới hồ tiếng ngựa giãy giụa ầm ầm, hí dài thảm thiết không ngừng, khuấy động hồ nước ồn ào hỗn loạn. Nhưng rất nhanh đã bị mấy bàn tay nhấn xuống, lập tức có máu từ sâu dưới hồ nước không ngừng dâng lên.

Thần sắc hoảng sợ của bọn lão bản nương không tiêu tan, ai nấy đều sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Miêu Nghị quét nhìn hai hồ nước kia một cái, không nghĩ tới đối phương cũng có không ít trợ thủ, cảm thấy e rằng hôm nay dữ nhiều lành ít.

Nhưng với tính tình của hắn cộng thêm được lão Bạch huấn luyện nhiều năm như vậy, không phải là người sợ chuyện, chỉ thương gầm lên:

- Ngươi là quỷ tu! Chúng ta bất quá chỉ là tới chùa hoang này tránh mưa, không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi giết ngựa ta?

Nữ tử áo đỏ không để ý đến lời hắn khiển trách, ngược lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ thê lương.

Mười ngón tay nàng vẫn gảy đàn không ngừng, phối hợp với tiếng tỳ bà buồn bã u oán kể lể:

- Nhà nông bên ruộng có dâu mới, muốn có con bèn cầu xin Phật tổ, nào ngờ Phật môn toàn là cầm thú, phải chịu ô nhục oan ức, một luồng vong hồn gởi nơi thủy phủ… Từ đó đàn tỳ bà dưới tàng cây hòe, tàn hương lượn lờ, ý đậm thê lương, gởi gắm tâm tình ở ngàn chung, nào ngờ trong khúc hồng nhan vương lệ…

Miêu Nghị ngẩn người, thật may là đi theo lão Bạch học chút văn hóa, đại khái nghe hiểu chút ý tứ.

Dường như nữ tử đang nói mình vốn là dâu của một nhà nông, tới chùa cầu phúc xin con lại bị đệ tử Phật môn làm nhục, chết dưới giếng…

Nghĩ tới đây, Miêu Nghị không khỏi có cảm giác muốn nôn mửa, hắn đã ăn thức ăn nấu bằng nước dưới giếng này.

Sắc mặt bọn lão bản nương cũng khẽ biến, bọn họ cũng ăn cơm nấu bằng nước giếng, cũng mơ hồ cảm thấy cồn cào trong ruột.

Hết thảy mọi người cảm thấy buồn nôn một trận, nhưng vì thân thế thê thảm của nữ quỷ này, cũng coi như miễn cưỡng tiếp nhận.

- Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi minh oan báo thù ư?

Miêu Nghị thử hỏi.

Giữa tiếng tỳ bà, nữ tử áo đỏ lắc đầu một cái, u oán nói:

- Đại thù ta đã báo, hôm nay chỉ muốn tìm tri âm nghe ta bày tỏ.

Miêu Nghị có vẻ hơi bớt giận, ngẩng đầu nhìn sắc trời chậm rãi nói:

- Được rồi, tối nay chúng ta ở nơi này nghe ngươi bày tỏ, trời sáng sẽ đi.

Hắn vẫn chưa chuẩn bị giao thủ với quỷ tu, chuẩn bị ổn định trước xem thử.

Lão bản nương núp ở phía sau hắn, nhìn vào lưng hắn mấp máy môi, không biết đang nói cái gì, có vẻ như đang hỏi thăm mẫu thân hắn.

- Nếu như đã tới vậy hãy ở lại, cần gì phải đi gấp như vậy? Thiếp thân cô tịch nơi này, chẳng lẽ không thể bầu bạn với thiếp thân lâu hơn một chút được sao?

Nữ tử áo đỏ nhìn Miêu Nghị u oán nói.

Miêu Nghị khẽ cau mày hỏi:

- Ngươi muốn chúng ta ở với ngươi bao lâu?

Nữ tử áo đỏ u oán nói:

- Dĩ nhiên là hy vọng các ngươi có thể theo ta cả đời, hàng đêm nghe ta bày tỏ tâm sự.

- Cả đời ư?

Miêu Nghị trầm giọng hỏi.

- Sao hả, không chịu hay sao?

Sắc mặt nữ tử áo đỏ lại lộ vẻ buồn, tiếng đàn cũng trở buồn theo, lộ ra vẻ rất đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK