Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có gì phải nói nữa, Miêu Nghị ôm Tần Vi Vi lên bước nhanh vào phòng ngủ. Nghẹn trong đất Luyện Ngục trăm năm cũng nên để hắn làm cho đã đi.

Dưới ánh trăng thơ mộng, Dương Khánh cất tinh linh, ngước nhìn mặt trăng sáng ngời đã chếch đi, khe khẽ thở dài.

Tần Tịch nhẹ ôm tay Dương Khánh, hỏi: 

Thế nào rồi? 

Dương Khánh lắc đầu nói: 

- Không ngoài dự đoán, quả nhiên hắn vẫn muốn cứng rắn làm. Ta không muốn nhưng không khuyên hắn được, hắn cứ muốn bí quá hoá liều.

Dương Khánh nhìn Tần Tịch, cười khổ nói: 

- Hay nói tính cách quyết định vận mệnh, có lẽ thật sự vì tính cách thúc đẩy đi. Đôi lúc ta nghĩ không ra làm bậy như hắn sao có thể sống tới ngày nay được. Nhưng sự thật chứng minh hắn sống rất tốt, đến đâu cũng chỉ kinh không hiểm. Ta từng cho rằng vì hắn may mắn, nhưng vận may của con người sao có thể luôn chiếm ưu thế được? Hiện giờ ta cũng không rõ là mình sai hay hắn sai.

Tần Tịch không quan tâm mấy chuyện đó:

- Hắn có đồng ý để Vi Vi trở về không?

Dương Khánh lại ngước nhìn trăng sáng, buồn phiền nói: 

- Mẫu thân muốn gặp nữ nhi, hắn có lý do gì ngăn cản. Nhưng . . . ta giúp hắn ra nhiều ý xấu, sợ là càng khiến hắn kiêng kỵ ta hơn, dù có đi đại thế giới chỉ e không cho ta thực quyền nữa.

Trong ôn nhu hương triền miên mấy độ nhưng cũng đến cuối.

Tần Vi Vi ở lại Thủ Thành cung hai ngày rồi lưu luyến trở về. Miêu Nghị cũng muốn say mãi trong ôn nhu hương không còn tỉnh, nhưng bất đắc dĩ từng bước một đi tới hôm nay có rất nhiều chuyện đã là thân bất do kỷ. Miêu Nghị muốn nghỉ cũng không được, không nói bên cạnh có nhiều người trông chờ vào hắn, chỉ mỗi thân phận thủ lĩnh phản tặc là như thanh kiếm lơ lửng treo trên đỉnh đầu tùy thời chém xuống.

Tiễn Tần Vi Vi đi, Miêu Nghị lấy lại tinh thần ngồi một mình trong đình viện hậu cung thật lâu, hắn móc tinh linh ra liên lạc với Bích Nguyệt Phu Nhân.

Phủ Đông Hoa Tổng Trấn. Bích Nguyệt Phu Nhân đang sắp xếp trước khi đi nhận được Miêu Nghị truyền tấn, nàng còn tưởng hắn có chỉ dẫn gì liên quan đến đất Luyện Ngục.

Bích Nguyệt Phu Nhân mong chờ trả lời: Có chuyện gì?

Miêu Nghị: Đại nhân, ty chức có chuyện muốn xin. Dưới tay ty chức thiếu người mãi không bổ sung lại được, muốn điều động hai nhân tài đắc lực dưới tay đại nhân, xin đại nhân thành toàn!

Không ngờ là việc này!

Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi: Muốn ai?

Miêu Nghị: Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường. Đại nhân yên tâm, bọn họ về với ty chức thì ty chức bảo đảm không bạc đãi hai người.

Bích Nguyệt Phu Nhân nghe xong sửng sốt, vừa tức vừa buồn cười. Làm sao Bích Nguyệt Phu Nhân không biết Miêu Nghị và hai người này có chút xích mích? Đó mà là xin người bổ sung cái gì, rõ ràng là muốn lấy mạng Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, đúng là sẽ không ‘bạc đãi’ hai người.

Nhắm đối tượng ngay thuộc hạ thân tín của nàng, hắn còn để nàng vào mắt không?

Bích Nguyệt Phu Nhân hầu như không chút suy nghĩ từ chối ngay: Ta còn có việc cần dùng hai người bọn họ, bên ngươi thiếu người thì tự tìm cách khác đi! Nếu thật sự không được thì liệt kê ra thiếu cụ thể bao nhiêu người rồi báo lên, sẽ tìm cách điều phối cho ngươi.

Không ngoài dự đoán, Miêu Nghị lẳng lặng cất tinh linh đi, không dây dưa nữa.

Bên ngoài Thủ Thành cung, một nam nhân mặt vàng xuất hiện dưới bậc thang ngoài cung. Thủ vệ ngăn nam nhân mặt vàng lại, Bảo Liên quanh quẩn ngoài cửa thấy thế liền chạy ra, đưa thủ dụ cho đi của Miêu Nghị ra bảo thủ vệ cho người này qua. Bảo Liên dẫn người vào cung, thẳng hướng hậu cung.

Đến cửa chính sảnh, Bảo Liên báo một tiếng:

- Đại nhân, người đã tới.

Miêu Nghị xua Bảo Liên đi:

- Nàng xuống trước đi.

Nam nhân mặt vàng đi vào cửa sảnh, giơ tay lột da mỏng trên mặt lộ ra khuôn mặt thật, không phải ai khác mà là Ban Nguyệt Công canh giữ ngoài thành trăm năm trời.

Ban đêm, có một nam nhân mặt không biểu tình đến bên ngoài Thủ Thành cung, vẫn là Bảo Liên ra mặt dẫn người vào.

Trong hậu cung, người đó bỏ mặt nạ ra, là Chung Ly Khoái râu xồm.

Miêu Nghị vui vẻ chắp tay vái dài:

- Ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, làm phiền!

Miêu Nghị xoay người vươn tay mời:

- Đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon rồi, mời!

Chung Ly Khoái trợn mắt dựng đứng râu bước nhanh vào trong đình, chễm chệ ngồi xuống.

Chung Ly Khoái tức giận hỏi: 

- Ngưu Hữu Đức, ngươi thích phụ nữ có chồng kia cũng không cần giày xéo ta vậy đi?

Chung Ly Khoái vì giúp Miêu Nghị bảo vệ nữ nhân đó mà phải canh giữ tại đây trăm năm, còn liên lụy trưởng bối trong sư môn nên gã mới tức giận.

Miêu Nghị cười tủm tỉm cầm bình tự mình rót rượu cho Chung Ly Khoái, nâng ly lên:

- Ngưu mỗ cạn trước để kính, xin lỗi!

Miêu Nghị uống cạn rồi thấy đối phương vẫn không lĩnh tình, hắn cười móc một trữ vật giới chỉ ra đặt trên bàn, đẩy qua.

- Đại hồ tử, xem thứ bên trong có hợp ý của ngươi không.

Chung Ly Khoái liếc qua, hờ hững hỏi: 

- Cái gì? 

Miêu Nghị hất cằm:

- Xem liền biết.

Chung Ly Khoái chộp trữ vật giới chỉ vào tay, thi pháp xem xét xong giật nảy mình. Bên trong là một ngàn gốc tinh hoa tiên thảo, cây lớn chứng tỏ năm tuổi lâu, có mấy gốc đã kết trái. Dược hiệu thế này ước chừng một tinh hoa tiên thảo có thể cứu mấy cái mạng chỉ còn nửa hơi thở, là thứ rất đáng giá.

Những tinh hoa tiên thảo này đều là Miêu Nghị lấy từ đất Luyện Ngục, thật ra hắn chỉ lấy cái nhỏ nhất, trên Thử Tinh và Phụ tinh bị ‘hồng nhan bạc mệnh’ bao phủ có càng nhiều, đều để sáu đường phản tặc chiếm của hời rồi. Bố trí của Bạch Chủ đã giúp đỡ sáu đường phản tặc rất nhiều, toàn là thứ tốt cứu mạng. Sáu đường phản tặc bị nhốt ở nơi đó, đối kháng với Thiên Đình khó tránh khỏi tử thương, đang thiếu thánh dược chữa thương, là thứ rất cần thiết, đây xem như quà gặp mặt của Lục Đạo Thánh Chủ mới tặng cho bọn họ.

Lần đầu tiên Chung Ly Khoái thấy tinh hoa tiên thảo kết trái, gã ngước lên đối diện Miêu Nghị, hỏi dò:

- Đây đều là tặng cho ta?

Miêu Nghị cười tủm tỉm gật đầu nói: 

- Tặng cho ngươi hết.

Miêu Nghị bổ sung thêm:

- Còn muốn nhờ ngươi giúp chút chuyện nhỏ.

Chung Ly Khoái dựng dứng râu ria:

- Chắc không phải lại giúp ngươi bảo vệ nữ nhân nữa đi?

Miêu Nghị xua tay:

- Ta nghĩ thứ trong này tùy tiện lấy một ít ra dư sức mời một, hai cao thủ đúng không?

Chung Ly Khoái kinh ngạc hỏi: 

- Cao thủ? Mời cao thủ gì?

- Cao thủ bảo vệ ta!

Miêu Nghị rót đầy ly rượu rồi đầy về hướng tay Chung Ly Khoái, nghiêm túc nói: 

- Ta đắc tội quá nhiều người, dạo này ta nhận được tin tức có kẻ muốn bất lợi với ta. Đẳng cấp cỡ ta không tiếp xúc cao thủ gì nhưng Thiên Hành cung các ngươi thì khác, có quan hệ nhân mạch của chính mình thì chắc ngươi cũng hưởng lây, quen biết một số hạng người pháp lực cao sâu. Nên muốn nhờ ngươi mời giúp ta một số cao thủ kín miệng dáng tin giúp ta tạm vượt qua cửa khó khăn.

Vòng tới vòng lui cuối cùng Miêu Nghị vẫn muốn xuống tay với các cửa hàng lớn, tên này vì xác nhận quyền khống chế trên địa bàn của mình mà không tiếc bỏ vốn gốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK