Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão bản nương lập tức đi ra cửa, không quan tâm nói:

-  Các ngươi với Mẫu Đan có ân oán là ân oán của các ngươi, Mẫu Đan phá hỏng quy củ khách điếm của ta thì ta sẽ tìm bọn họ tính sổ, đây là hai chuyện khác nhau, ta không việc gì phải vì người khác mà quanh co lòng vòng làm hỏng quy củ khách điếm.

Nho sinh, thợ mộc, thợ đá cũng theo sau Lão bản nương rời đi.

Đầu bếp dựa vào cửa phòng bếp, đưa tay làm tư thế mời với đám người Dương Khánh:

-  Mấy vị, làm phiền để chúng ta nấu cơm cho khách.

Đám người Vũ Quần Phương không thể làm gì khác  hơn là mang theo gương mặt bi ai mà ly khai, bọn họ làm gì còn tâm tư ở chỗ này nên nhanh chóng rời đi.

Màn đêm hạ xuống, trên sân thượng, Lão bản nương váy áo phiêu phiêu, nhìn chăm chú vào một nhóm người đang vội rời đi.

Thợ mộc ở bên cạnh truyền âm hỏi:

-  Lão bản nương, Nhất Oa Phong này rõ ràng là cùng bọn với Ngưu Nhị, ngươi không ra tay cứu Trình Diệu Uy, Ngưu Nhị biết rồi sẽ không tức giận chứ?

-  Ta sao có thể vì một Trình Diệu Uy mà phá hỏng quy củ bao lâu của khách điếm, cho dù là cứu cũng cũng không cần chúng ta tự mình ra mặt.

Lão bản nương nói xong đột nhiên cười lạnh một tiếng, khoé môi nhếch lên châm chọc nói:

-  Nếu là một bọn thì tốt, cho dù không phải, ta chính là muốn để cho Ngưu Nhị biết ta có thể cứu Trình Diệu Uy, Ngưu Nhị không phải sẽ chạy tới đây sao? Muốn cứu Trình Diệu Uy à, nói hay lắm, thành thành thật thật tới cầu ta đi, chờ tâm trạng ta tốt rồi nói sau.

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau nở nụ cười, nét mặt đúng kiểu cười trên đau khổ của người khác, tựa như tưởng tượng được bộ dáng thất thố của Ngưu Nhị hôm nay giảo hoạt chạy trốn sau lại ủ rũ âu sầu chủ động đưa tới cửa, bị Lão bản nương thu thập.

-  Mẫu Đan kia sống chết đã rõ rồi. Sáng mai đi sa bảo!

Lão bản nương quay đầu lại phân phó một tiếng.

Trời đã tối, nàng là một nữ nhân mà chạy tới sa bảo tìm nam nhân thì quá khó coi, huống chi nàng còn muốn đợi người nào đó tìm đến để tính sổ. Cũng không phải là chuyện gấp gáp gì, đợi mai trời sáng rồi tính sau.

-  Dạ vâng!

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau lần nữa nhận lệnh, thật ra trong lòng hai người đều rõ, nho sinh cũng đem tình huống ở hiện trường nói lại rồi, gây chuyện thực ra có một mình tên Ngưu Nhị kia, Mẫu Đan người ta chẳng qua là bất đắc dĩ bị ép, nhưng Lão bản nương lại muốn ra mặt thay Ngưu Nhi, vậy cũng chỉ có thể nói Mẫu Đan ngươi xui xẻo rồi, ai kêu Lão bản nương và Ngưu Nhị người ta là ngủ chung giường, loại chuyện như này sao có thể không để ý đến.

-  Các ngươi cần làm gì thì cứ làm đi. Ai nha! Ta phải về phòng chờ tên khốn khiếp kia tự chui đầu vào lưới!

Lão bản nương cười khúc khích, lấy trâm gài lên búi tóc, nét mặt vui vẻ xoay người mà đi. Khách điếm bị người ta đạp mà tâm tình có vẻ không tệ lắm. Đúng là có bệnh rồi.

Trong bóng đêm, nhóm người Vũ Quần Phương vài lần đổi hướng, chuyển đông chuyển tây xác nhận không còn người theo dõi mới đáp xuống một địa điểm.

Dưới tàng cây có bố trí ba cây thành hình chữ ‘Phẩm’, chính là vị trí mà ban sáng Miêu Nghị đặt chân.

Trình Ưng Hà gõ mười sáu tiếng trên một cây khô, sau đấy đất cát ở giữa chữ Phẩm bị lật lên, lộ ra một cửa động đen như mực.

Nhóm người cảnh giác nhìn xung quanh rồi lần lượt nhảy xuống, cửa động nhanh chóng đóng lại. Bên trong có người thi pháp đem đất cát bên ngoài dọn dẹp, lau sạch dấu vết. 

Người canh giữ cửa động hành lễ nói:

-  Nhị đương gia… A! Đại đương gia bị sao vậy?

Vũ Quần Phương gương mặt lộ vẻ đau buồn phẫn nộ, không nói nguyên nhân hỏi:

-  Xế chiều hôm nay có những người nào tới?

Người đó trả lời:

-  Bẩm Nhị đương gia, có một vị nam tử lạ mặt đến, không biết là ai.

Vũ Quần Phương gật gật đầu, sau đó dẫn đám người nhanh chóng đi vào, sau khi tới động phủ sâu trong lòng đất, Giản Tam Nương vội đi ra nghênh tiếp.

-  Đại nhân đã tới rồi?

Vũ Quần Phương truyền âm hỏi. Nơi này không nhiều người biết thân phận của Miêu Nghị, nên không hỏi công khai mà chỉ truyền âm trao đổi.

-  Đã đến rồi ạ.

Giản Tam Nương truyền âm đáp, nhìn Trình Diệu Uy hơi thở mong manh, lại truyền âm nói tiếp:

-  Đại nhân đã phân phó, nói là có thấy Đại đương gia bị trúng độc, nếu như khó giải thì có thể đưa Đại đương gia tới tìm đại nhân giải độc.

Vũ Quần Phương sửng sốt, đang chuẩn bị tìm biện pháp cứu chữa, không ngờ đại nhân đã biết trước, vội truyền âm hỏi:

-  Đại nhân có nắm chắc cách giải độc không?

Giản Tam Nương trả lời:

-  Đại nhân không nói, chỉ dặn ta thông báo như vậy thôi.

-  Nhanh, Tường Nhi, mau đưa cha ngươi tới.

Vũ Quần Phương quay đầu lại gọi một tiếng, dẫn con gái cõng trượng phu nhanh chóng đi gặp Miêu Nghị, bất kể Miêu Nghị có thể cứu được hay không, nếu đã nói như vậy thì dù chỉ có một chút hi vọng cũng phải thử một lần.

Sau khi vào tận sâu cuối động, những người bình thường đều đã thối lui, chỉ còn lại cả nhà Trình Diệu Uy với Dương Khánh, Giản Tam Nương là vào được, Dương Triệu Thanh tự mình canh chừng ngoài động, không để người ngoài tới gần.

Trong hang động có một bàn đầy dưa và trái cây tươi, trên thạch tháp là Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng tĩnh.

Hang động vừa đóng lại, cả đám người hành lễ nói:

-  Tham kiến đại nhân!

Mấy người Giản Tam Nương còn đỡ, đám người Vũ Quần Phương nhìn về phía Miêu Nghị đầy vẻ kính sợ, hôm nay Miêu Nghị xuất thủ  uy lực lớn mọi người đều thấy rõ, mấy tên Hắc y nhân đó thực lực chính là cảnh giới Tử Liên, vậy mà bị đại nhân trảm sát như thái rau cắt dưa vậy.

Ánh mắt của Dương Khánh có chút phức tạp, may mà trước đó ở Lưu Vân Sa Hải không có việc gì, hiện giờ đột nhiên phát hiện Miêu Nghị đã trưởng thành, trình độ của y còn xa mới với tới được, chênh lệch giữa hai người có thể nói càng ngày càng lớn.

Miêu Nghị mở hai mắt thả chân xuống, đứng lên khẽ cười nói:

-  Đều về rồi!

Ánh mắt nhìn Dương Khánh một lúc,

-  Ta đã biết dựa vào đầu óc của Dương tổng quản, các ngươi sẽ không khó thoát thân.

-  Dạ vâng!

Đám người Vũ Quần Phương vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Dương Khánh ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, đấy là do người ta căn bản không gây khó khăn gì, liên quan gì tới ta, nói không chừng ta lại làm một chuyến ngu ngốc rồi cũng nên.

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn về Trình Diệu Uy trên lưng Trình Ưng Tường, cau mày nói:

-  Thương thế của Trình Đại đương gia thế nào rồi?

Vũ Quần Phương nhất thời bi thương nói:

-  Đại nhân, đương gia ta trúng kích độc, Lão bản nương của Phong Vân khách điếm nói là bị trúng ‘Yêu thi tán’, chúng tôi bó tay không có biện pháp, khẩn cầu đại nhân cứu đương gia một mạng.

-  Yêu thi tán?

Miêu Nghị sửng sốt,

-  Yêu thi tán là thứ kịch độc gì? Rất lợi hại à?

Người Trình gia nhất thời đưa mắt nhìn nhau, trước đó nghe Giản Tam Nương nói còn tưởng vị đại nhân này có biện pháp, hiện tại mới biết người ta thậm chí ngay cả yêu thi tán là gì cũng không biết, toàn gia tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực, xem ra vẫn là nên nghĩ biện pháp khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK