Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tượng và Thạch Tượng đợi một hồi bên cạnh kiệu thơm, xem Lão Bản Nương vẫn chậm chạp không tỏ thái độ gì cả nên hai người này nhìn nhau. Mộc Tượng đi tới trước kiệu, hỏi: 

- Lão Bản Nương, thay hình đổi dạng một chút rồi đi qua đó nhé!

Lão Bản Nương phục hồi tinh thần lại, lắc đầu đáp:

- Thôi vậy, không qua đâu,  nhỡ lộ ra chút sơ hở nào đó cũng sẽ cho gây ra phiền toái cho hắn, ngươi đi mời hắn đến một chuyến đi!

Nàng vừa dứt lời liền cầm một khối ngọc điệp ra, viết gì đó vào rồi giao cho Mộc Tượng.

- Vâng!

Mộc Tượng lui lại, ra dấu tay với Thạch Tượng, Thạch Tượng tiến lên, nhanh nhẹn cải trang cho y.

Sau khi bộ mặt đã được sửa sang xong, Mộc Tượng đổi một bộ trang phục khác, loáng cái đã lẻn mình thoăn thoắt vào trong rừng.

Lão Bản Nương tận mắt thấy Mộc Tượng biến mất tại dưới chân núi, nàng lại phóng tầm mắt ra xa về phía cung điện trên ngọn núi, nếu không phải là nàng biết được bọn Mộc Tượng đã biết đến chuyện giữa nàng và Miêu Nghị, thì chắc nàng sẽ không tới đâu. . .

Ngoài cổng núi, Mộc Tượng còn chưa xông vào thì đã bị thủ vệ ngăn lại. Mộc Tượng lấy ra khối ngọc điệp của Lão Bản Nương đã, giao cho thủ vệ rồi quay đầu rời đi.

Mộc Tượng trốn trong rừng, xem đến thủ vệ cầm ngọc điệp đi tới đỉnh núi sau cung điện thì mới xoay người quay về.

Rất nhanh, ngọc điệp tới trong tay Thiên Nhi, Thiên Nhi cứ sững sờ mà nhìn ngọc điệp, không hiểu trong đó có ghi cái gì, chẳng qua là vẫn cầm nó đưa đi tẩm cung, tiến vào gian phòng kín – nơi mà Miêu Nghị đang ngồi thiền tu hành.

- Đại nhân, có người đưa tới thư kín cho ngươi.

- Thư sao?

Miêu Nghị mở hai mắt ra, hỏi: 

- Ai đưa đấy?

- Không biết được, chỉ bảo là bằng hữu của ngươi thôi.

“Bằng hữu?” Miêu Nghị nghi ngờ, nhận thư để xem, không xem thì không biết, sau khi xem thì thực là vừa mừng vừa sợ, người khác xem không hiểu nội dung trong thư, nhưng hắn lại có thể xem hiểu, đây là tiếng lóng được ước định dùng để liên lạc giữa hắn và Lão Bản Nương.

- Đại nhân. . .

Thiên Nhi vừa mới xoay người lại thì bên người nàng đã vang lên một tiếng “xoẹt” - Miêu Nghị đã bay vụt đi rồi. Thiên Nhi ngạc nhiên, nghĩ: “Không biết đại nhân gặp được chuyện vui gì thế nhỉ?”

Miêu Nghị bay ra cung điện rồi thì lơ lửng trên không trung để phân biệt phương hướng ngọn núi kia, sau đó hắn liền bay vụt đến chỗ kia.

Hắn từ trên trời giáng xuống, vừa mới xông vào trong rừng, liền thấy được nóc của cỗ kiệu hương phi đã quá mức quen thuộc đang được giấu ở trong rừng cây, càng thấy rõ một nữ nhân mặc váy dài màu thiên thanh đang đứng dưới tàng cây, miệng cười mủm mỉm mà nhìn hắn. Sau khi ăn mặc trang phục đứng đắn, nữ nhân kia toát lên một loại khí chất mê người khác trước.

Miêu Nghị mỉm cười, gật đầu với Mộc Tượng và Thạch Tượng, bước nhanh đi về phía Lão Bản Nương, giang hai tay ra tỏ vẻ muốn ôm. Lão Bản Nương vội lui về phía sau, tựa vào cây cổ thụ to lớn, hơi tỏ vẻ xấu hổ mà nhìn Mộc Tượng và Thạch Tượng một cái.

Miêu Nghị khẽ giật mình, cũng hiểu ngay, quay đầu nhìn về phía hai người đó.

Hai người này cũng thức thời, Thạch Tượng nói với vẻ bâng quơ: 

- Chúng tôi đi trông chừng xung quanh đây.

Lời vừa dứt, cả hai người này nhoáng một cái đã cùng rời đi.

Miêu Nghị quay đầu lại, đến gần nữ nhân đang ở dưới bóng cây kia với vẻ bá đạo, Lão Bản Nương có chút sợ hắn, tên này cứ luôn động tay động chân với nàng, nếu mà ở trong này bị người khác xem đến thì chẳng phải là xấu hổ muốn chết. Nàng vội vươn tay ra để ngăn lại lồng ngực của hắn đang dần ép tới.

Miêu Nghị thấy nàng như thế thì tự giác lui một bước ra sau, vừa cười vừa nói: 

- Quả thật là chuyện xưa nay chưa từng thấy, sao ngươi lại tới đây thế?

- Tới đưa đồ cho ngươi.

Lão Bản Nương lấy ra một chiếc hộp ngọc, đưa tới trước mặt hắn.

Miêu Nghị nổi lên hứng thú, nhận lấy rồi mở ra xem. Hắn không khỏi sững sờ, chỉ thấy bên trong hộp có một đống viên tiên đan đang nằm giữa quầng sáng màu tím, một mùi hương lạ lùng thấm vào tâm can bỗng xộc vào mũi. Hắn không khỏi hỏi: 

- Đây là gì?

Lão Bản Nương cười, đáp: 

- Tiên Nguyên đan! Thằng nhãi Vân Phi Hoàng kia quá đáng quá, ta lấy về giúp ngươi rồi.

- Ngô. . .

Miêu Nghị khẽ giật mình, đóng lại cái nắp hộp, cầm lấy cổ tay của nàng rồi đặt hộp ngọc vào trong tay nàng.

- Ngươi giữ lại dùng đi!

Lão Bản Nương lắc đầu nguây nguẩy, đẩy đồ về trong tay hắn, vươn tay chỉ về phía tòa cung điện đang ở trên núi xa kia, thỏ thẻ với vẻ ôn nhu: 

- Ngưu Nhị. Ngươi biết không? Ta rất muốn đi xem tòa cung điện kia, ta muốn làm nữ chủ nhân của tòa cung điện kia. Đó là ngôi nhà trong mơ của ta, là nơi mà ta và ngươi kề cận sớm chiều. Nếu ngươi không đề cao tu vi lên nhanh hơn chút thì làm sao mà dẫn ta đi tới đó được? Ngươi cần nữa những thứ này hơn ta.

Miêu Nghị im lặng, từ từ thu đồ vào, chợt cười: 

- Muốn đi xem thì rất dễ dàng, ngươi chờ chút, ta lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người ở đây lui ra sau năm mươi dặm, ngươi muốn nhìn bao lâu cũng được.

“Có tấm lòng này là đủ rồi.” Lão Bản Nương nghĩ thế, mỉm cười lắc đầu:

- Ngươi đã từng thấy ai đi đến nhà mình mà còn phải lén lút chưa, ta muốn tới thì phải tới cho đàng hoàng, khiến cho tất cả mọi người đều biết ta là nữ chủ nhân của nơi này, ta chờ ngươi dẫn ta tới đó một cách đường đường chính chính.

Miêu Nghị không biết nên nói gì mới phải, cười gượng, đáp: 

- Xem xét thời gian này, lại vào lúc mà ngươi đi giao thiệp khắp bốn phương.

Lão Bản Nương gật đầu, đáp:

- Không còn cách nào, tiện đường ghé qua đây nên rẽ vào thôi. Bọn Mộc Tượng đã sớm biết đến chuyện của chúng ta, vì sao ngươi lại không nói trước cho ta biết chứ? Làm hại ta như một tên hề vậy. 

- Tên hề á?

Miêu Nghị hỏi: 

- Trên đời còn có nữ nhân nào mỹ lệ hơn ngươi sao?

- Chỉ được cái nói ngọt thôi, chẳng đứng đắn gì cả.

Lão Bản Nương lườm hắn một cái, giữa khóe mắt lông mày lại toát lên mùi vị ngọt ngào.

Miêu Nghị cười ha ha, hỏi: 

- Vậy sau này có phải là mỗi năm cũng tiện đường ghé qua chỗ của ta để giao thiệp một chút không?

Lão Bản Nương hiểu hắn đang bảo nàng hàng năm cũng tiện đường tới đây thăm hắn đây mà. 

- Ngưu Nhị, ngươi thật không có lương tâm, muốn thăm thì cũng phải là ngươi chủ động đến thăm ta chứ. . . Vẫn nên ít qua lại đi, bằng không thì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma đấy.

Miêu Nghị đưa mắt nhìn lên cây trâm hình con bướm trên búi tóc của nàng, lại lấy ra một cây trâm cài tóc đã được luyện chế. Trên chiếc kim thoa này có bảy cụm gồm những nụ hoa đang hé nở tựa như những cụm sao lấp lánh, bảy màu sắc tạo từ những chấm hình hoa nhỏ, rất là xinh đẹp, hắn nhận thấy đôi mắt đẹp của Lão Bản Nương đang sáng rực lên.

Với vẻ thành kính và nghiêm túc, Miêu Nghị tự tay cài trâm trên búi tóc của nàng. Trâm hoa và trâm bươm bướm bên cạnh nhau, cùng soi rọi vào nhau, quả thực là cách phối hợp hoàn mỹ. Hắn lấy ra một cái gương, cầm chiếu cho nàng xem, hỏi: 

- Có thích hay không?

Đâu có nữ nhân nào không thích những thứ xinh đẹp, huống chi còn là làm đẹp cho bản thân mình, Lão Bản Nương nghiêng đầu sang trái rồi nghiêng sang phải, ngắm nghía mình thật kĩ trong gương. Trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ khó mà che dấu được, nàng gật đầu đáp:

- Thích! Ngươi lấy đâu ra thứ đồ chơi tinh sảo nhỏ bé này thế?

Thực ra thì điều khiến nàng thích hơn cả là thái độ nghiêm túc của Miêu Nghị khi cài trâm giúp nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK