Người này muốn làm gì? Sáu vị đại tướng thầm lẩm bẩm, quan sát cử động của hắn.
Bốp! Gương đồng đột nhiên như một cái búa, hung hăng đập mấy con Lục Biên bay ra ngoài.
Có thể nói một đòn toàn lực công kích của Miêu Nghị đập Phệ Hồn bức rơi xuống đất kêu “Chi chi” inh ỏi, nhanh chóng sau đó tứ chi cùng với cánh dơi nhũn ra, giống như chết đi vậy. Sương khói trên người bay lên, thi thể trên mặt đất hóa khói, sương khói dâng lên phía trên, lần nữa ngưng kết thành một Lục Biên bức, lại bay tới gia nhập vào đại quân Biên Bức.
Tình cảnh này Miêu Nghị trông lấy làm lạ, thật đúng là đồ chơi đánh không chết, không ngờ với phương thức sống lại này, không nói hai lời, mặt kiếng trên tay nổi lên bảo quang.
Lục Đại không hiểu nổi người này nháo dạng nào, từng người từng người quay trở vệ, yên lặng nhìn không nói nhanh chóng phát hiện đầu môi.
Nhưng thấy Biên Bức đụng chạm trên mặt kiếng Cổ Đồng chẳng hề xuất hiện bất kỳ va chạm dừng cảm, uỵch cạnh một chỉ chỉ, từng nhóm một vọt vào trong gương, mặt kiếng gợn sóng nhộn nhạo hỗn loạn không ngừng. Mấy người giờ mới hiểu được, người này tình cảm đang thu thập Phệ Hồn bức.
- Thánh vương, cho dù mang vật này ra ngoài cũng không có biện pháp không chế, đó không đáng giá
Lạnh trác quần lên tiếng nhắc nhở.
- Nhân tiện điểm trở về, bày đặt cũng là lãng phí.
Miêu Nghị đáp trả, có mùi vị kẻ trộm không về không.
Mấy người không nói nên lời, thầm nghĩ ngươi không phải đến làm chánh sự, thật đúng là nhàn nhã quá đến buồn chán.
Uy lực công kích của đàn Biên Bức tuy không quá lớn, nhưng cũng không phải ngây ngốc thuần trắng, cũng phát hiện không đúng, vì sao mấy trăm vạn đồng bạn càng lúc càng ít rồi chứ?
- Chi chi. . .
Tiếng thét chói tai loạn cả lên, biến mất trước mắt mọi người, chỉ thấy đàn Biên Bức đột nhiên bỏ qua công kích của bọn họ, kết đội thành đàn bay đi xa.
Thấy Miêu Nghị khiêng gương nhìn chằm chằm đàn Biên Bức bay đi, có vẻ như ý do vị tẫn, Yêu đạo đại tướng Trường Hông không nhịn được vừa hỏi:
- Bắt được bao nhiêu?
Miêu Nghị dò xét tình hình trong giấy lát, thấy đàn Biên Bức đông nghẹt đen ngòm bay loạn ở bên trong, ngược lại cũng không chết. Thuận miệng trả lời:
- Xem ra ắt là phải 2 triệu con.
Cũng chính là 1 triệu con? Mấy người ngươi nhìn ta giây lát, ta nhìn ngươi trong giây lát, không ai nói thêm cái gì.
Tóm lại mọi người tiếp tục chờ ở chỗ này, mọi người cũng không biết rốt cuộc Miêu Nghị đang chờ cái gì, tóm lại trông thấy Miêu Nghị thỉnh thoảng lấy tinh linh ra, không biết liên hệ cùng người nào.
Một mực đứng ở chỗ này sợ quá mức chói mắt, cho nên tìm chỗ chân núi ẩn thân.
Một lúc sau, một thân ảnh bay vút đến, đáp xuống bên ngoài.
Người tới là Thiên Hành cung trưởng lão thiên la Dịch Dung Hậu, sau khi chạm mặt cùng Miêu Nghị ánh mắt có chút phức tạp.
Hắn có thể tới nơi này đương nhiên là Miêu Nghị thông tri với bên Thiên Hành cung, nhưng lần này cử động của Miêu Nghị có vẻ hơi dị thường so với trước, lần này Miêu Nghị không nói ra bất kỳ điều kiện trao đổi nào, gần như trực tiếp phân phó, khiến bên Thiên Hành cung có chút kinh ngạc, bất quá vẫn đến theo lời Miêu Nghị.
Đối với Miêu Nghị, gặp được người của Thiên Hành cung, nhưng trong lòng thì mỉm cười. Có một số việc nên để ở trong lòng rồi.
Thiên la nhìn sáu người ở sau lưng Miêu Nghị, phát giác trong ánh mắt của sáu người này không được bình thường.
Lục Đại cũng quan sát thiên la, suy đoán là ai.
- Tình huống thế nào?
Miêu Nghị truyền âm hỏi.
Thiên la:
- Người của Doanh gia dừng tại U Tuyền tầng năm rồi. Những nhà khác đang tiếp tục xâm nhập.
Lần này người Thiên Hành cung đến, chính là tới thám tử Miêu Nghị, thật sự là Miêu Nghị không dùng nhân thủ tại Thiên Đình, chỉ dựa vào Bạch phượng hoàng và Yến Bắc Hồng, căn bản không thể nào đến gần địa điểm rộng lớn như U Tuyền vậy.
- Tình huống thế nào?
Miêu Nghị:
- Có phát hiện bọn họ đang âm thầm an bài những nhân thủ khác hay không?
Thiên la:
- Cái này không dễ phán đoán, U Tuyền còn có những nhân viên khác săn thú, không dễ phân biệt bọn họ là người trong bóng tối hay là người trong môn phái hoặc tán nghi, cũng không thể bắt từng người từng người thẩm vấn được.
Miêu Nghị trầm ngầm, đối với thực lực chuẩn bị lần này có thể nói là rất tự tin. Nhưng tình huống biết rõ Doanh gia có khả năng bày ra bẫy rập, Doanh gia chỉ có thực lực trên mặt nổi sao? Thật khiến cho hắn không dám khinh cử vọng động, nghĩ tới nghĩ lui, hay là quyết định theo ý của Dương Khánh, muốn cho người của La Sát Môn nhìn, xem có thể giao hậu thủ Doanh gia hay không.
- Đi! Đi xem một chút.
Miêu Nghị gọi một tiếng, dẫn mấy người cùng xông lên trời, chui vào một chỉ, thuận thế theo dòng suối xoay tròn.
Giây lát trước mắt biến đổi. Tự dưng dung nham nóng bỏng từ bên trong hộc ra, thiếu chút nữa mọi người đụng phải dường như mọi người gặp phải một núi lửa phun trào thế giới, dung nham không ngừng dâng lên chung quanh đỉnh núi đen như mực, thế giới nóng rực và âm trầm đan xen nhau, tầng hai U Tuyền.
Mọi người khẩn cấp dừng lại trên không trung. Nhưng dung nham phía dưới lại xông ra một hỏa viên hình thể đến mấy trượng, khoác thiêu đốt Liệt Diễm cuồn cuộn khói đen, giương nanh múa vuốt phóng lên cao, dữ tợn cắn xé mọi người. Xa xa còn có hỏa viên lớn có nhỏ có, từ dung nham trong leo ra ngoài, hoặc ngồi nhìn, hoặc thờ ơ.
Mọi người không để ý tới hỏa viên vọt tới, lần nữa thân hình phóng lên cao, lại lắc mình thuận thể chui vào một dòng suối xoay tròn khác.
Tầng ba U Tuyền, đập vào mắt chính là một thế giới băng tuyết, gió bấc lạnh thấu xương, u ám trong không gian trắng xóa.
Mọi người chưa kịp thưởng thức tình cảnh trước mắt, phía sau lưng đột nhiên ánh lửa sáng ngời, nhìn lại, hỏa viên vừa mới tập kích bọn họ không ngờ cũng vọt vào tầng ba U Tuyền, răng nanh móng nhọn bổ nhào tới cắn xé mọi người không chút do dự.
- Hừ!
Đan Tình hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo hư ảnh lóe lên, trực tiếp chui vào trong miệng của hỏa viên.