Miêu Nghị cực kỳ nhức đầu vụ này, dông dài, rắc rối chết.
Chưởng quầy các cửa hàng cũng rất nhức đầu, bọn họ không sợ rắc rối nhưng thường xuyên tặng quà thì không chịu nổi. Đám chưởng quầy này sợ nhất là Thiên Nhai thường xuyên biến động nhân sự, vừa có biến động liền phải tặng quà, mới tặng không lâu sau lại phải tặng nữa, lần này điều chỉnh phạm vi quá lớn.
Giờ Miêu Nghị chân chính cảm nhận được cái gì gọi là nhận quà mỏi tay. Không phải một khu đông thành chúc mừng mà người khắp Thiên Nhai tới chúc mừng.
Chưởng quầy các cửa hàng lớn nhỏ dù có được gặp Miêu Nghị hay không đều đưa quà lên. Nếu được gặp mặt thì đưa ngay mặt, không gặp được thì nhờ giao giùm. Quà tặng cho đại thống lĩnh và quà tặng thống lĩnh không cùng đẳng cấp. Bảo Liên nhận quà giùm Miêu Nghị mà tim đập chân run.
Trong bốn thành có mười vạn thương hộ, nhiều thương hộ đưa quà gom chung một chỗ sẽ có quy mô thế nào?
Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên cũng tặng quà. Khấu Văn Lam tặng Tiên Nguyên đan cho bọn họ, hai người tự rút ra năm trăm vạn viên.
Miêu đại thống lĩnh bận xã giao không rảnh. Vân Tri Thu mang theo tỷ muội Âu Dương cùng đến, giả bộ chúc mừng. Miêu Nghị nhận quà rồi ném cho bà quản gia kiểm kê, cất giữ, xử lý.
Vân Tri Thu nhìn trữ vật giới chỉ chồng chất như núi không kiềm được kêu lên:
- Nhiều vậy?
Âu Dương Lang ngồi một bên dâng nước trà lên, Miêu Nghị uống cái ực, cười khổ nói:
- Hèn gì nói vị trí Thiên Nhai là chức quan béo bở, không cần làm gì đã có nhiều thứ tự động đưa lên cửa. Bổng lộc gốc của ta chỉ bằng một cọng lông trâu so với thứ này.
- Không nhiều, không nhiều, có nhiều thứ cần dùng tiền, ngươi cưới chúng ta cũng nên nuôi đúng không? Bình thường hầu hạ ngươi thoải mái không thể làm công không được.
Vân Tri Thu nháy mắt với tỷ muội Âu Dương:
- Lão gia bình thường không có thời gian cùng chúng ta, tỷ muội chúng ta tự biết đau lòng mình. Lát nữa chúng ta cùng đi dạo phố, thêm mấy thứ mình thích, dù sao lão gia có tiền mà, các người thấy đúng không?
Tỷ muội Âu Dương nhìn nhau cười, cùng trêu:
- Nghe lời phu nhân.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, nhưng hắn không để bụng, chuyện này cũng không cần hắn lo. Vân Tri Thu biết cái nào nên tiêu xài cái nào không còn rõ hơn hắn, nàng luôn giúp hắn xử lý gọn gàng.
Vân Tri Thu hớn hở cất đồ, nàng là bà quản gia, bình thường chi tiêu hầu như ra từ tay nàng. Vân Tri Thu biết Miêu Nghị chi tiêu rất lớn, dù sao phải nuôi nhiều người, trách nhiệm quan trọng nhất hiện giờ của nàng là quản lý sổ sách.
Nhưng nói đi phải nói lại, gần đây liên tục phát tài lớn, Vân Tri Thu muốn không vui cũng khó. Lúc trước Miêu Nghị kiếm một mớ trong mảnh đất Vô Sinh, số tài sản đó khiến nàng ngây người. Không nói cái khác, chỉ nhìn một trăm bộ chiến giáp Hồng Tinh là hết hồn. Vân Tri Thu cười tủm tỉm suốt mấy ngày suýt giãn cả da mặt.
Nam nhân này rất biết cách kiếm tiền, nàng thích!
Lại phát tài thêm một mớ, Vân Tri Thu rất hạnh phúc, nàng nói với tỷ muội Âu Dương:
- Các ngươi còn chưa xem bên trong phủ thống lĩnh của lão gia đúng không? Ra đằng sau xem đi.
Tỷ muội Âu Dương lên tiếng:
- Vâng!
Cả hai cùng nhau ra sau, vì biết Vân Tri Thu có lời muốn nói riêng với Miêu Nghị.
Về mặt này thì thiếp thất không có quyền lợi lý luận với chính thất, trong hậu trạch lời chính thất nói là chính, ngay cả Miêu Nghị cũng khó nói cái gì. Mọi người đều ghét việc sủng thiếp diệt thê, từ xưa đến nay đều như thế này, hai tỷ muội chỉ có nước nghe lời.
Không có người khác, Vân Tri Thu thu khuôn mặt tươi cười, nàng ngồi bên cạnh Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Kêu ngươi làm đại thống lĩnh là sao?
- Còn sao nữa, chẳng qua muốn ta răm rắp nghe theo nàng ta . . .
Miêu Nghị kể lại giao lưu với Bích Nguyệt Phu Nhân.
Vân Tri Thu nghe xong vẻ mặt nghi ngờ nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới.
Miêu Nghị gai người hỏi:
- Nhìn ta như vậy làm gì?
Vân Tri Thu nhướng mày nói:
- Có khi nào nữ nhân kia có mưu đồ khác?
Miêu Nghị khịt mũi:
- Lúc trước ta cũng nghi ngờ nhưng ngẫm lại bằng vào bối cảnh quyền thế của người ta thì mưu đồ cái gì?
Vân Tri Thu lải nhải:
- Ngươi hỏi mưu đồ cái gì? Ngươi đừng quên nữ nhân này luôn ở không, ngay cả con hồ ly cũng không buông tha. Quỷ biết nàng ta có bắt hồ ly tinh biến thành hình dạng của ngươi không, tưởng tượng thôi đã ghê tởm.
Lúc phu thê chung chăn gối Miêu Nghị có nói cho Vân Tri Thu về Thiên Diện Yêu Hồ.
Cuối cùng Vân Tri Thu bổ sung thêm:
- Có khi nào nàng ta thích ngươi rồi không?
Miêu Nghị xoe tròn mắt, cơ mặt cứng ngắc:
- Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta không đến mức người gặp người thích như nàng nói.
Nhưng được Vân Tri Thu nhắc nhở, trong đầu Miêu Nghị tưởng tượng Thiên Diện Yêu Hồ biến hình thành mình, hình ảnh quá đẹp, hắn không dám nghĩ tiếp.
Vân Tri Thu hừ lạnh:
- Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì! Ngưu Nhị, ngươi nghe kỹ cho ta, không được đi ở trong Thủ Thành cung, suốt ngày ở chung với nữ nhân kia thì ngày lâu tháng dài quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta thì không nhìn thấy, không nghe được, chắc ngươi không muốn trở thành Dương Thái thứ hai đi?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Có khoa trương như nàng nói không vậy?
Vân Tri Thu trừng mắt, có xu hướng nổi khùng:
- Ý của ngươi là nhất quyết muốn ở chung với nàng ta phải không?
Nói năng cái kiểu gì, gì mà muốn ở chung với nàng ta?
Miêu Nghị câm nín, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Rồi, nghe lời nàng, bên Thủ Thành cung đúng là không tiện đào địa đạo, dễ bị phát hiện. Ta tiếp tục ở đây cũng tiện đi gặp các nàng, vậy là nàng yên tâm chưa?
Vân Tri Thu nhoẻn miệng cười:
- Vậy mới phải!
Vân Tri Thu đứng dậy vòng ra sau lưng Miêu Nghị, bóp vai cho hắn:
- Buổi tối qua chỗ ta đi, sẽ bồi thường cho ngươi.
Chân mày Miêu Nghị nhúc nhích, mắt sáng rực cầm tay nàng, thừa dịp nêu điều kiện:
- Phu nhân, hay là đêm nay cùng Lang Lang, Huyên Huyên đi?
Miêu Nghị rất mong chờ cảnh tượng đó, hắn sớm muốn làm vậy nhưng mãi không có cơ hội thích hợp để nói ra.
Một câu gây rắc rối lớn, Vân Tri Thu quê quá nổi sùng nhéo mạnh lỗ tai hắn:
- Ngươi không cần mặt nhưng ta muốn, nếu làm bậy với các ngươi thì phu nhân ta đây về sau còn tôn nghiêm gì trước mặt bọn họ? Làm sao lo cho gia đình này? Cái tên khốn . . .!
Miêu Nghị gào rú van xin.
Khó khăn lắm Vân Tri Thu mới chịu dừng tay, Miêu Nghị liền lôi chuyện khác ra đánh trống lảng:
- Phu nhân, ta đã hứa với Vi Vi sẽ về thăm nàng ta, cũng định mang Phục Thanh, Ưng Vô Địch về một chuyến. Bọn họ đã lâu rồi không lộ mặt trong Tinh Túc Hải khiến lục thánh nghi ngờ, nên quay về một lần.
Vân Tri Thu hừ lạnh, nhưng đúng là bị dời sự chú ý.
Vân Tri Thu sửa sang váy nhàu nhĩ, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hơi do dự rồi hỏi:
- Ngươi thậm chí giết được Thanh Ngọc Lang Kim Liên bát phẩm, vậy có nắm chắc đối phó lục thánh không?
Miêu Nghị suy tư, chậm rãi lắc đầu nói:
- Giết Thanh Ngọc Lang hoàn toàn nhờ may mắn, ta chưa chính thức đánh nhau với lục thánh bao giờ, không biết thực lực thật sự của họ ra sao. Nhưng nếu công pháp bọn họ tu luyện gọi là sáu kỳ công thì chắc có điểm đặc biệt riêng. Nàng muốn ta lật bài với bọn họ ngay bây giờ?