Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Miêu Nghị sao thèm để mắt đến những kẻ nghèo kiết xác này chứ, hắn chỉ không muốn dây dưa với Vương Công, lo ngại sau khi thất thủ sẽ sót lại cá lọt lưới tung ra tin đồn miếng mồi béo bở là hắn đây đã tới nơi này. Nhưng khi đã phải đối địch rồi, Miêu Nghị hắn sao có thể sợ chiến đấu được, mặc dù vừa mới nhìn qua thì hắn đã phát hiện trong số chín kẻ đuổi theo mình có hai gã tu sĩ có tu vi Thải Liên nhất phẩm, những kẻ còn lại cũng đều có tu vi trên Kim Liên thất phẩm, nhưng cũng không thể khiến cho Miêu Nghị hắn sợ hãi.

Đột nhiên, từ Hắc Thán đang phi nước đại bỗng toát ra một luồng khói trắng, trên người nó bốc lên từng đợt sương mù màu trắng, đồng thời nó vội nhảy chồm lên để thắng lại, màn sương trắng dày bao phủ lấy nó chỉ trong thoáng chốc, sương trắng nhanh chóng lan tỏa dưới giúp sức từ pháp lực của Miêu Nghị.

Trong đám sương mù, Miêu Nghị đã nhảy xuống thú cưỡi, thuận tiện thu Hắc Thán vào trong trong thú túi, lật bàn tay lại, một đống Tâm Diễm hình kiếm cỡ nhỏ phụt ra xung quanh, bả vai hắn run lên, một quả cầu đỏ treo trên bả vai của hắn bỗng rơi xuống rồi biến thành một quả cầu lớn màu đỏ.

“Oanh” - Miêu Nghị tung một quyền vào quả cầu Đả Bất Lạn này, Đả Bất Lạn nổi lên cuồn cuộn bao trùm lấy hắn rồi vang lên một tiếng “rắc” – khóa lại vỏ ngoài.

Miêu Nghị không tỏ vẻ gì, cầm nghiêng thương nơi tay, trầm ổn tỉnh táo tới mức khác thường, yên tĩnh ở bên trong nó.

Tình hình có biến, Vương Công vội dừng lại giữa không trung, ngó đám sương mù màu trắng kia mà nhíu mày, bản thân y là oán linh thì đương nhiên có thể nhận ra được đám sương trắng này không phải là oán khí, mà là sương mù thật sự. Y không hiểu Miêu Nghị đang làm cái quỷ gì đây.

Chín người chạy tới rất nhanh trên không trung cũng dừng lại, nhìn lẫn nhau, rốt cuộc có một tên tu sĩ có tu vi Thải Liên đánh xuống một chưởng.

Mặt đất chấn động vang lên tiếng “ầm ầm”, sương trắng tan hết trong nháy mắt, chỉ thấy bụi mù dày đặc bốc lên bốn phía, có một cái hố sâu đã xuất hiện ở phía dưới, không thấy được mục tiêu của họ ở trong hố sâu mà chỉ thấy một quả cầu lớn màu đỏ.

Chín người kia vội vàng dùng pháp nhãn lướt qua xung quanh, mà từ trong quả cầu lớn màu đỏ vang lên giọng nói của Miêu Nghị đã được làm phép:

- Ta không có oán thù gì với chư vị, cớ sao lại gây khó dễ cho ta?

Thì ra là hắn núp trong quả cầu lớn màu đỏ đó. Chín người lắc mình rơi vào nơi bụi mù mờ mịt, cầm đao thương vây quanh quả cầu đó, không hiểu quả cầu đỏ đó là vật gì nên nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chín người này vây quanh quả cầu vừa đi vòng quanh nó để dò xét vừa đề phòng nó.

Tên tu sĩ Thải Liên vừa mới động thủ kia lên tiếng chất vấn: 

- Người giết ái thiếp của trại chủ chúng tôi có phải là ngươi không?

Bên trong quả cầu đỏ truyền ra câu trả lời hờ hững của Miêu Nghị: 

- Thì ra là tới vì Tĩnh Hồ nương nương kia, không sai, người là do ta giết đó, chư vị có dự tính gì nào?

Người nọ hừ một tiếng rồi đáp: 

- Lá gan lớn lắm đó, quả thật đúng là ngươi làm rồi, lăn ra đây ngay lập tức rồi ngoan ngoãn mà thúc thủ chịu trói đi, thế thì còn có khả năng đỡ phải chịu khổ hơn!

Miêu Nghị nói chuyện không nóng không lạnh: 

- Ra thì dĩ nhiên là phải ra rồi, chỉ có điều là ai phải chịu khổ vẫn còn chưa biết đâu.

Lời này vừa dứt, chín người kia liền nhận ra có gì đó không bình thường, đột nhiên trong lớp sương mù che phủ bốn phía có dấu hiệu của pháp lực hoạt động đang truyền tới. Bỗng nhiên, họ vừa xoay người liền thấy có hình bóng lờ mờ của thứ gì đó rậm rạp chằng chịt từ mọi phía đang bắn tới họ.

Chín người này vội vung đao múa thương làm phép chống đỡ, nhưng dường như vật đang bắn tới có thể phá bỏ những điều căn bản thuật pháp, bị đao thương của bọn họ đánh vỡ rồi mà vẫn cuồn cuộn xông tới, giống như một tấm lưới lớn bao trùm lấy bọn họ rồi co rút lại, hoàn toàn không có khe hở nào để chui ra được, rất nhanh họ liền phát hiện ra là dường như có vật thể trong suốt nào đó đang bám vào cơ thể họ.

- A. . . 

Tiếng hét thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên rất nhanh, có kẻ vừa bay lên vừa gãi người như đang muốn lột da của chính mình ra, song kẻ đó không có cách nào chịu nổi loại thiêu đốt thống khổ ấy, bay lên lại rơi xuống, ra sức lăn lộn trên mặt đất, muốn lăn để dập tắt ngọn lửa vô hình ở trên người.

Trên không trung, Vương Công qua sát thấy dường như chín thủ hạ của y như đang bị lửa đốt vậy, nhưng lại bốc khói như đang tan ra thành mây khói, nhất là kia tiếng gào thét bi thảm thê lương cực kỳ kia càng khiến cho người ta không đành lòng nghe thấu. Quả thực là tình cảnh này khiến cho y phải hít vào một luồng khí lạnh.

Y đã từng nghe nô tỳ quay về báo tin có nói qua về tình trạng này, lúc đó bản thân y vẫn còn chưa thực sự hình dung ra được mức độ đáng sợ của nó, lúc này y chỉ nhìn mà không khỏi sởn cả gai ốc.

“Ầm” - Một thanh âm vang lên, quả cầu mở ra phát tiếng “răng rắc”, đã thu nhỏ lại một cách rất nhanh, lại biến thành một quả cầu nhỏ treo trên đầu vai Miêu Nghị.

Miêu Nghị xem lướt qua lớp sương mù còn đang bốc lên chưa hết, vốn là hắn định lợi dụng sương mù do Hắc Thán thả ra để che cho nhóm Tâm Diễm dạng kiếm kia đồng loạt tập kích bất ngờ, ai dè đối phương đột nhiên ra tay đánh tan sương mù, song sương mù bao phủ cũng vẫn che chắn giúp cho việc đánh lén của hắn được thuận lợi như dự đoán cũ.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Công ở trên không trung đang hiện rõ vẻ mặt hãi hùng khiếp vía, không khỏi thầm tiếc nuối: “Tiếc quá, không lôi được tên kia xuống để xử lý luôn một lượt”.

Hắn vung tay lại thả Hắc Thán ra, Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi ngó nghiêng bốn phía, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà nó thấy Miêu Nghị đạp một cước trên một người vừa lăn tới, mặc kệ người đó giãy dụa ra sao, kêu la thê thảm bao nhiêu, giày kim loại vẫn dí gã vào trên mặt đất cho tới chết mới bỏ qua.

Tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên ở dưới chân hắn, khói cũng thiêu đốt xong rồi bốc lên từ dưới chân của hắn, Miêu Nghị giơ tay lên lau Linh Ẩn bùn trên ấn đường để lộ ra Kim Liên cửu phẩm. Sau khi bộc lộ ra thực lực rồi, hắn chợt giơ lên Nghịch Lân thương trong tay chỉ hướng trên không, lạnh lùng quát: 

- Vương Công, Ngưu mỗ ở đây, có dám quyết chiến một trận sinh tử với ta không nào?

Trên không trung, ánh mắt của Vương Công không ngừng biến ảo, y bị khí thế của Miêu Nghị hù dọa chút ít rồi, hơi tỏ vẻ do dự.

Đợi một lúc không nhận được câu trả lời, Miêu Nghị chợt co chân đá một cái, đá bay người đang vừa kêu thảm thiết vừa bốc khói ở dưới chân hắn ra ngoài, lại xoay người nhảy lên lưng Hắc Thán một cách lưu loát, thúc hai chân vào bụng của Hắc Thán.

“Ngao” - Hắc Thán lồng lên, hí một tiếng dài, bất thình lình tung chân phi như bay, bay thẳng đến bờ dốc của hố sâu, dùng sức lấy đà tung mình nhảy vọt qua, vọt qua cái hố sâu hơn mười trượng, sau khi nhảy qua hố thì dừng lại ở ven hố, nóng nảy mà vòng đi vòng lại tại chỗ, thỉnh thoảng lại rống lên với Vương Công đang ở trên không trung.

Một người một ngựa đều được trang bị chiến giáp, chiếu rọi lẫn nhau, thật là oai hùng.

Tiếng rồng ngâm vang lên “ông ông”, Miêu Nghị lại vung thương chỉ vào Vương Công ở xa xa kia một lần nữa, dùng giọng nói vang dội thách thức: 

- Chiến hay không chiến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK