Mười một vị thống lĩnh sau khi báo cáo tình hình dưới trướng xong, Miêu Nghị bắt đầu trước mặt mọi người tuyên bố.
- Từ hôm nay trở đi, năm Ưng Kỳ Thiên, Tử, Bạch, Kim, Thanh do Khuất phó đại thống lĩnh Khuất Nhã Hồng chịu trách nhiệm. năm Ưng Kỳ Địa, Hắc, Hồng, Lục, Lam do Mục phó đại thống lĩnh Mục Vũ Liên chịu trách nhiệm.
Khuất Nhã Hồng và Mục Vũ Liên nhìn nhau. Đối với việc phân chia muộn này, hai người cùng chắp tay nhận lệnh:
- Vâng!
Miêu Nghị lại nói:
- Còn có một chuyện khác. Sau khi Hắc Hổ Kỳ pha trộn chỉnh đốn xong, bản tọa lo lắng việc phối hợp chỉ huy có gì không ổn. Lại thêm bản tọa mới tới Tả Đốc Vệ, trên phương diện kinh nghiệm có nhiều thiếu hụt. Cho nên ta muốn kéo nhân mã ra ngoài rèn luyện một chút. Không biết ý của các vị như thế nào?
Dương Khánh khẽ nhíu mày, không biết gia hỏa này lại muốn làm cái gì.
Từ Đường Nhiên lại có chút hãi hùng khiếp vía. Hắn nghi ngờ Miêu Nghị muốn kéo nhân mã đến Thiên Nhai. Lúc này hắn chắp tay nói:
- Đại thống lĩnh, Hắc Hổ Kỳ chịu trách nhiệm đóng quân ở nơi đây. Còn phải canh giữ mỏ đã khảo sát ra. Nếu nhân mã tự ý dời khỏi bên này, chỉ sợ phía trên sẽ không đồng ý.
- Không cần kéo tất cả nhân mã ra ngoài. Kéo một nhóm người ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.
Miêu Nghị khoát tay áo, lại nhìn hai người ở vị trí đầu não đứng phía dưới, vui tươi hớn hở nói:
- Ta không hiểu rõ lắm về tình hình triển khai hoạt động trên dưới Hắc Long Tư. Khuất phó đại và Mục phó đại là người có kinh nghiệm lâu năm ở Hắc Long Tư. Đối với việc khai thông, chờ lệnh phía trên, đành làm phiền hai vị.
Vừa nghe lời này, Từ Đường Nhiên thiếu chút nữa thì cười ra thành tiếng. Đại thống lĩnh thật đúng là không khách khí. Tối hôm qua mới đánh nát gian tình của hai vị kia. Ngày hôm nay liền bắt đầu sai khiến. Hiện nay Hắc Hổ Kỳ có hắn làm nhiệm vụ chuyên trách, chính là đóng ở mảnh tinh vực này. Chưa được sự cho phép, hắn không được tự tiện rời đi. Dưới tình hình chung cho dù là xin chỉ thị, chắc hẳn phía trên cũng chưa chắc sẽ đồng ý. Nhưng Khuất Nhã Hồng và Mục Vũ Liên cùng Bá Phó tổng có quan hệ không bình thường. Bá Phó tổng lại là thượng cấp quản lý trực tiếp Hắc Hổ Kỳ. Để hai vị này đi mở miệng thực sự không thể tốt hơn.
- Vâng!
Hai người Khuất, Mục cùng đáp ứng.
Dương Khánh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn. Hắn phát hiện hai vị phó đại thống lĩnh đáp ứng khó tránh khỏi quá nhanh chóng đi. Trên loại chuyện này lại không cần thiết phải đáp ứng. Không nên thương lượng một chút sao?
Hắn tạm thời còn không biết hai người Khuất, Mục đã xảy ra chuyện gì. Nhưng từ lời nói cử chỉ của hai người đặc biệt khác xa so bình thường, khiến hắn đã phát giác có điểm không đúng.
Sau khi nghị sự xong, Dương Khánh tìm được Miêu Nghị, đưa ra nghi ngờ. Chuyện này Miêu Nghị cũng không giấu diếm hắn. Hắn nói sơ qua về chuyện tốt Từ Đường Nhiên đã làm. Dương Khánh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. . .
Kéo nhân mã ra ngoài rèn luyện một chút? Đi đâu rèn luyện? Hiện tại chính là thời gian chấp hành nhiệm vụ cố định. Chạy loạn làm cái gì?
Bá Ước vừa tiếp xúc đến trình tấu của Hắc Hổ Kỳ, hắn lập tức bác bỏ. Hắn bảo hai người Khuất, Mục đừng dính vào chuyện này. Hai người lần lượt quấn lấy hắn, nói cái gì sẽ không làm chậm trễ chính sự. Chỉ cần dẫn theo một nhóm người là được. Còn nói đây là nhiệm vụ chính đầu đầu tiên hai người tiếp nhận sau khi mới nhậm chức. Bọn họ đã đứng ra bảo đảm. Nếu như không làm được, làm sao chịu nổi.
Không nhịn được hai người nhõng nhẽo, Bá Ước không thể làm gì khác hơn là tìm đến Nhiếp Vô Tiếu thông báo. Tuy rằng hắn trực tiếp quản lý Hắc Hổ Kỳ, nhưng chuyện điều động nhân mã này, vẫn phải thông báo cho Nhiếp Vô Tiếu được biết. Nếu nói rõ ràng tình hình, biết không có chuyện gì lớn, Nhiếp Vô Tiếu sẽ không can dự. Nếu như Nhiếp Vô Tiếu không đồng ý, Bá Ước hắn cũng không có cách nào.
Hai người từ trên đỉnh núi theo bậc đá bước chậm xuống. Nhiếp Vô Tiếu cau mày nói:
- Hiện tại đang thi hành nhiệm vụ, không cố gắng canh giữ ở nơi này, chạy khắp nơi làm cái gì?
Bá Ước cười nói:
- Nói cho cùng vẫn là do Ngưu Hữu Đức vừa tiếp nhận Hắc Hổ Kỳ, kết quả mạnh mẽ chỉnh đốn, sau đó rốt cuộc làm thế nào, trong lòng Ngưu Hữu Đức vẫn không yên. Cho nên hắn muốn kéo ra ngoài chạy một chút thôi.
Nhiếp Vô Tiếu thoáng trầm ngâm một chút, nói:
- Hắc Hổ Kỳ là ngươi quản lý. Ngươi nói vậy là có ý gì?
Bá Ước nói:
- Thuộc hạ cho rằng chỉ cần không chậm trễ nhiệm vụ hiện nay đang thi hành, rèn luyện một chút cũng không phải là chuyện gì xấu. Dù sao Ngưu Hữu Đức chưa bao giờ ở tại Tả Đốc Vệ. Nhân mã qua lại hai chuyến, trong lòng cũng sẽ biết. Bằng không vạn nhất có đột ngột phát sinh tình huống gì đó, kỹ năng ứng phó giữ cửa Thiên Nhai này sợ rằng sẽ giảm sút.
Nhiếp Vô Tiếu nghe thấy hắn nói vậy, khẽ gật đầu. Hắn cảm thấy lời này có đạo lý. Nhưng hắn vẫn bổ sung một chút.
- Đầu tiên không thể làm chậm trễ nhiệm vụ trên tay. Thứ hai không thể chạy xa.
- Vâng!
Bá Ước đáp ứng. Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng đã có thể cho hai tiểu mỹ nhân này một công đạo.
Đối phó được chuyện này, Miêu Nghị liền khen ngợi hai vị phó đại thống lĩnh một hồi, biểu thị sau này tất có trọng thương. Đồng thời hắn hạ lệnh, từ trong mười Ưng Kỳ điều động ra hai vạn nhân mã tới tập trung.
Cái gì mà trọng thưởng với không trọng thưởng, hai người Khuất, Mục không trông cậy. Có điều hai người hiểu rõ, đại thống lĩnh khẳng định đã biết quan hệ giữa mình và Bá Ước. Bằng không hắn sẽ không để cho mình đi đối phó với Bá Ước.
Tại sao hắn biết được? Hai người Khuất, Mục nhìn nhau, trong mắt có sự oán hận căm thù. Dường như hận không thể giết chết được đối phương.
- Vâng!
Hai người nhận lệnh đi chấp hành pháp chỉ.
Đợi sau khi hai người vừa đi, Miêu Nghị lại gọi Từ Đường Nhiên tới, phân phó nói:
- Liên hệ với người quen ở bên Thiên Nhai ở Thiên Nguyên Tinh, tuyên bố ra một vài lời đồn. Cứ nói bản tọa sắp dẫn đầu đại quân Hắc Hổ Kỳ huyết tẩy Thiên Nhai!
Lời này vừa nói ra, mấy người bên cạnh chấn động kinh sợ. Dương Khánh nhanh chóng chắp tay ngăn cản nói:
- Đại nhân, trăm triệu không thể. . .
Miêu Nghị giơ tay lên, ngăn cản hắn nói tiếp.
- Đã nói chỉ là lời đồn. Bản tọa tự có tính toán. Cứ làm theo là được.
Từ Đường Nhiên nhìn hết trái tới phải. Sau đó hắn không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh đi chấp hành.
Dương Khánh cau mày, liếc mắt nhìn về phía Phi Hồng đang đứng ở bên cạnh Miêu Nghị. Hắn không biết vì sao Miêu Nghị ở ngay trước mặt Phi Hồng đưa ra quyết định như vậy, nói ra những lời như vậy.