Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khánh vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không nói nửa lời, dù là sự thật bày ra trước mắt cũng không đưa ra quyết định cuối cùng.

- Cẩu tặc! Ta xem ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào!

Miêu Nghị đột nhiên giơ thương chỉ về phía thị nữ Xuân Tuyết của Hùng Khiếu trong đám người phía sau đang âm thầm cắn môi:

- Hoàng Nguyệt, từ biệt ở Trường Phong thành hơn mười năm, Miêu Nghị giết tên đệ đệ Hoàng Thành của ngươi ở chỗ này! Còn nhận ra được Miêu Nghị ta hay không?

Hắn vẫn chưa ngu như vậy, chuyện giết Hoàng Thành có thể nói, chuyện giết Hoàng Bảo Trưởng tuyệt đối không thể nói ra miệng.

Bằng không chớ nói không thể hạ được Hùng Khiếu, ngược lại mình cũng phải chịu xui xẻo.

Lời này vừa nói ra, đừng nói những người khác, ngay cả Dương Khánh cũng quay đầu nhìn lại, tại sao lại nảy sinh ra vị Hoàng Nguyệt này?

Hùng Khiếu giật mình kinh hãi, thì ra tiểu tử này đã sớm khám phá thân phận thị nữ của mình, rõ ràng là có chuẩn bị âm thầm, không trách hai lần ám toán cũng không thể đắc thủ.

Bất quá y thình lình quay đầu lại, căm tức nhìn Xuân Tuyết, trầm giọng hỏi:

- Xuân Tuyết, chẳng lẽ là nàng mượn danh nghĩa ta làm bậy sau lưng?

Cơ mặt Miêu Nghị giật giật, lão tặc này cũng thật sự có bản lĩnh, câu nói đầu tiên đã phủi sạch sẽ tội lỗi cho mình.

Xuân Tuyết cắn chặt môi nhảy xuống long câu, đạp tuyết đi tới, tới trước mặt Hùng Khiếu quỳ xuống cúi đầu, vai run rẩy nghẹn ngào:

- Sơn chủ, đều là lỗi của tỳ tử, tỳ tử nhất thời bị cừu hận che mắt, u mê hồ đồ mới gạt ngài làm chuyện này.

Hùng Khiếu trợn to cặp mắt, tức giận nói:

- Tiểu tử này mới vừa nói Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành muốn giết hắn, là thật sao?

Mặt Xuân Tuyết đẫm lệ gật đầu nói:

- Là tỳ tử âm thầm tìm tới Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ, nói là ý của sơn chủ ngài.

Trời ơi!

Hùng Khiếu ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trong lồng ngực như ẩn chứa căm phẫn vô hạn, quay đầu lại chỉ Xuân Tuyết gằn giọng hỏi:

- Chẳng lẽ Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc cũng là...?

Xuân Tuyết khóc lóc như mưa, gật đầu một cái thật mạnh.

- Con tiện tỳ này...

Hùng Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy xuống long câu tát cho Xuân Tuyết một cái thật mạnh ngã lăn ra đất, lại vung chân vừa đá vừa đạp.

- Con bà nó, đóng kịch giỏi thật! Loại tiện tỳ này chết không có gì đáng tiếc, nếu lão tặc ngươi không đành lòng hạ thủ, Miêu mỗ còn có chút sức lực, hãy nhường cho ta. Thương trong tay Miêu mỗ không có mắt, cẩn thận ngộ thương!

Miêu Nghị nhảy xuống long câu, cầm thương chuẩn bị đâm chết Xuân Tuyết.

Hùng Khiếu không nói hai lời, chắp tay tránh ra, xoay người đưa lưng về phía Xuân Tuyết, không muốn nhìn lâu.

Dưới tình hình như thế y cũng không giữ được Xuân Tuyết, chỉ có thể để cho Miêu Nghị giết đi, bất quá bồi dưỡng được một thị nữ tâm phúc hợp tâm ý mình không dễ dàng, đau lòng không dứt.

Mà y cũng âm thầm truyền âm nói với Xuân Tuyết, sau này sẽ báo thù cho nàng.

Xuân Tuyết cũng chỉ có thể nằm nghiêng ở trong tuyết, khóc lóc chờ chết.

Nói thật lần này nàng hết sức oan uổng, cũng không biết Hùng Khiếu phái Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc đi giết Miêu Nghị.

Nhưng nàng cũng hiểu dưới tình huống này, một khi Hùng Khiếu ngã xuống rồi nàng cũng không giữ được mạng, thay vì như vậy không bằng giữ mạng Hùng Khiếu, ít nhất còn có một chút cơ hội báo thù.

- Đủ rồi!

Dương Khánh nhìn chằm chằm Miêu Nghị quát lớn, rốt cục cũng đã mở miệng.

Miêu Nghị ngượng ngùng thu thương lại, liếc nhìn Dương Khánh, cuối cùng không dám không nghe lời của Dương Khánh, bất quá vẫn lộ vẻ hết sức khó coi.

- Phủ chủ không cần cản hắn, tiện tỳ này chết đi không có gì đáng tiếc!

Hùng Khiếu xoay người chắp tay nói:

- Thuộc hạ ngự hạ bất tài, chuyện này khó lòng thoát khỏi liên quan, kính xin phủ chủ trị tội!

- Ngươi trở về tự xử lý chuyện nhà của mình, đừng để mất mặt xấu hổ ở chỗ này.

Dương Khánh quát một tiếng.

- Dạ!

Hùng Khiếu ngoài mặt hết sức lo sợ, nhưng trong lòng thì âm thầm đắc ý, mình đi theo phủ chủ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, xem ra phủ chủ vẫn bênh vực mình.

Y biết rất rõ ràng Dương Khánh nói như vậy là có ý gì, đây là không truy cứu mình nữa, thậm chí ngay cả thị nữ mình cũng không truy cứu nữa, nếu không cũng sẽ không nói để cho mình mang về xử lý, cứ giết chết ở chỗ này là được.

Dương Khánh thật sự có ý này, bởi vì y hiểu một tu sĩ dạy dỗ ra một thị nữ như ý không dễ dàng gì, mình hạ lệnh tru diệt tên thị nữ này rất dễ dàng, nhưng chỉ sợ sẽ làm cho trong lòng Hùng Khiếu không thoải mái. Giống như thị nữ mình Thanh Mai và Thanh Cúc, ai dám giết các nàng mình quyết sẽ trở mặt, nên rất hiểu lòng dạ Hùng Khiếu.

Một thị nữ đối với y bất kể sống hay chết cũng không liên quan đại cục, nhưng sau này y phải đối kháng Lam Ngọc Môn cũng là sự thật không sửa đổi được, không cần thiết bởi vì một thị nữ không quan trọng mà làm cho thủ hạ tâm phúc đắc lực của mình sinh lòng bất mãn, bao nhiêu thủ hạ đang nhìn.

Dương Khánh lại nhìn về phía Miêu Nghị đang cắn răng nghiến lợi:

- Chuyện này là ngươi giết đệ đệ người ta trước, trước sau lại giết bốn tên thủ hạ Hùng Khiếu. Tính ra ngươi bất quá chỉ bị thương nhẹ, cũng không tổn thất gì, Hùng Khiếu tổn thất lớn hơn ngươi, theo ta thấy chuyện này tới đây thì chấm dứt có được chăng?

- Cái gì?

Miêu Nghị kinh hô thất thanh:

- Cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ ư? Nếu như ta chết trên tay bọn họ, chẳng phải là chết vô ích sao?

Vì sao tên tiểu tử này lại khác thường như vậy... Dương Khánh thầm mắng một câu trong lòng, chân mày trầm xuống, đột nhiên bộc phát khí thế, ngồi ở long câu trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói:

- Ngươi có ý kiến ư?

- Thuộc hạ... Không có ý kiến!

Miêu Nghị cắm thương xuống đất, nghiêng đầu sang bên.

Không có ý kiến mới là lạ, vô số ý kiến viết ra trên mặt, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Dương Khánh rất thích tính thẳng thắn của Miêu Nghị, cũng không để ý tới hắn nữa, lại nghiêng đầu nhìn về phía Hùng Khiếu, trầm giọng nói:

- Tổn thất lần này đều là ngươi tự chuốc, chuyện này tới đây bỏ qua, sau này không cho phép tìm hắn gây phiền phức nữa, dừng lại ở đây, nếu không ta sẽ không buông tha ngươi!

Hùng Khiếu hết sức lo sợ ôm quyền nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Dương Khánh nhàn nhạt liếc về phía Miêu Nghị mặt đầy ý kiến, bàn tay lộn một cái, một gốc tiên thảo Tinh Hoa rơi vào trong tay, chụm môi thổi khí, ba luồng tinh vân bay ra, một luồng chui vào mũi Miêu Nghị, hai luồng thoa lên vết thương hổ khẩu Miêu Nghị từ từ chui vào.

Miêu Nghị nghiêng đầu không nhìn, dáng vẻ không cảm kích, mặc cho Dương Khánh thi triển.

Hai vị lão tiền bối Lam Ngọc Môn đi theo nhìn nhau, âm thầm truyền âm cho nhau.

- Kẻ có mắt đều biết Hùng Khiếu đang diễn trò, Dương Khánh thiên vị như vậy, không trách bọn Vương Tử Pháp nói tên này oán hận Dương Khánh khá sâu, không phải là không có nguyên nhân.

- Đúng là như thế, thiếu chút nữa mất cả tính mạng, Dương Khánh lại không cho hắn chút công bằng nào, đổi lại là chúng ta cũng nuốt không trôi khẩu khí này, nhất định tên này sẽ về phe Lam Ngọc môn ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK