Mục lục
[Dịch] Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chốc lát sau Trù Tử nghênh ngang đi tới, tò mò hỏi: 

- Đại nhân đứng đây làm gì?

- Ài.

Miêu Nghị khẽ thở dài: 

- Nhiều năm chưa về nên muốn ngắm cảnh chỗ này, phong cảnh tốt, vui vẻ thoải mái.

- Ngắm phong cảnh sao?

Trù Tử cười gian:

- Vậy đại nhân cứ từ từ xem.

Một mình đứng khá buồn, Miêu Nghị quay đầu rủ rê:

- Trù Tử, lâu rồi không gặp, đừng vội đi, chúng ta tâm sự chút.

Trù Tử xua tay đi mất:

- Không quấy rầy đại nhân.

Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, hắn nhìn đông ngó tây, đứng đây ba ngày thật là giày vò.

Chốc lát sau Thiên Nhi, Tuyết Nhi đến, hai người bưng nước trà lại đây:

- Đại nhân!

Tuyết Nhi nâng khay, Thiên Nhi bưng tách trà hai tay đưa lên.

Miêu Nghị tùy tay nhận lấy, uống một hơi trả lại, truyền âm cho hai người:

- Không được nói với ai chuyện hôm nay biết chưa?

Hai người hiểu ý Miêu Nghị, hắn không muốn người ta biết mình bị phu nhân đuổi ra phạt đứng, sợ mất mặt.

Hai người nghẹn cười đáp:

- Đã rõ!

Đôi giải ngữ hoa đến khiến Miêu Nghị cảm thấy hết bứt rứt, hắn cười nói: 

- Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhớ năm xưa khi gặp hai người thì còn e ấp, chớp mắt đã qua nhiều năm. Lâu rồi chúng ta không trò chuyện đàng hoàng, bây giờ vừa lúc, có thể từ từ tâm sự.

Miêu Nghị muốn rủ hai người tán gẫu giải buồn, ai biết Tuyết Nhi trả lời:

- Đại nhân nếu khát nước thì uống thêm một hớp, lúc gần đi phu nhân có lệnh phạt đứng thì nên có cái dáng của phạt đứng, chỉ cho chúng ta mỗi ngày đưa nước trà một lần cho đại nhân, không được cùng nói chuyện, nếu không khi phu nhân trở về thì hai chúng ta sẽ thảm.

Miêu Nghị nét mặt sa sầm nói: 

- Không uống, tức no rồi!

Hai người hành lễ rồi thướt tha lùi xuống, vẻ mặt đồng tình, đau lòng hắn. Nhưng cũng hết cách, nếu không muốn đại nhân càng khổ hơn nữa thì hãy ngoan ngoãn làm theo ý phu nhân.

Trên lầu các lơ lửng ở vách đá phía xa, Dương Khánh làm công việc một lúc, chắp tay sau đít dẫn Thanh Mai, Thanh Cúc đi ra hít thở không khí, ngắm phong cảnh đẹp nơi này. Đây là thói quen của Dương Khánh, thích nhìn về phía núi xa suy nghĩ.

Thanh Cúc ở bên cạnh bỗng phất tay chỉ một hướng:

- Đại nhân, cái người đứng ngoài cửa cung hình như là cung chủ!

Dương Khánh và Thanh Mai lập tức nhìn hướng cửa cung, mở pháp nhãn ra xem. Miêu Nghị chắp tay sau lưng đứng đó, không biết đang nhìn cái gì.

Ba người nhìn theo hướng Miêu Nghị xem, không thấy có cái gì. Ba người chờ khoảng nửa canh giờ không thấy Miêu Nghị rời đi.

Thanh Mai không kiềm được hỏi: 

- Đại nhân, cung chủ đang nhìn cái gì?

Dương Khánh lắc đầu nói: 

- Không biết.

Dương Khánh không dám suy đoán lung tung tâm tư của Miêu Nghị.

Thanh Cúc hỏi: 

- Đại nhân, mấy năm nay cung chủ đi đâu?

Dương Khánh tiếp tục lắc đầu, đột nhiên lắc người bay lên, đáp xuống ngoài cung.

Dương Khánh tiến lên chắp tay hỏi Miêu Nghị:

- Cớ gì mà cung chủ đứng đây suy nghĩ sâu xa?

Miêu Nghị xua tay:

- Nghĩ chút chuyện, để ta yên tĩnh một mình đi.

Miêu Nghị định kéo Dương Khánh tán dóc nhưng ngẫm lại lời Thiên Nhi, Tuyết Nhi nói, lỡ bị Vân Tri Thu biết lại làm ầm ĩ thì mất hết mặt mũi. Miêu Nghị quyết định đuổi Dương Khánh đi.

Dương Khánh nghe vậy đành chắp tay không quấy rầy hắn, bay trở về.

Chốc lát sau Diêm Tu, Dương Triệu Thanh xuất hiện trên cung tường nhìn Miêu Nghị đứng bên ngoài, hai người ngó nhau.

Diêm Tu thở dài truyền âm:

- Đại nhân cả đời mạnh mẽ xông pha mới có thành tựu ngày nay, nhưng đụng phải khắc tinh như phu nhân, bách luyện cương cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu.

Diêm Tu xem như thuộc hạ đi theo Miêu Nghị lâu nhất, từ lúc hắn còn thấp hèn mới khởi bước. Diêm Tu tiếp xúc với Vân Tri Thu cũng lâu, dù Thiên Nhi, Tuyết Nhi không báo cho biết nhưng gã lờ mờ đoán ra Miêu Nghị đứng đó làm cái gì.

Dương Triệu Thanh truyền âm trả lời:

- Đại nhân cũng không phải người sợ phiền phức, dám chống đối cả Vô Lượng Thiên, ngoan ngoãn với phu nhân như thế có khi nào đại nhân làm chuyện gì có thẹn với lòng không?

- Đây là lời chúng ta nên nói sao? Chúng ta chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt, trong lòng đại nhân có phu nhân bởi vậy mới ngoan ngoãn làm theo. Tóm lại đó là chuyện của phu thê bọn họ, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung. Đi thôi, nếu bị đại nhân thấy sẽ rất xấu hổ, cứ coi như không biết gì.

Diêm Tu kêu Dương Triệu Thanh, hai người lặng lẽ xuất hiện rồi âm thầm rời đi.

Miêu Nghị đứng hơi chán, tìm cách vượt qua ba ngày khó khăn này. Miêu Nghị âm thầm nhét Tiên Nguyên đan vào miệng, nhắm mắt tu luyện, vậy thì ba ngày sẽ qua rất nhanh.

Hôm sau, bầu trời che kín mây đen. Miêu Nghị lo âu nhìn lên trời. Mợ nó, chắc sẽ không đổ mưa? Trời mưa mà đứng đây thì hơi khó coi.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi lại đến, vẫn bưng nước trà. Miêu Nghị uống ừng ực vài ly, thầm khuyên bảo hai người đừng đưa trà nữa, hắn sợ bị người nghi ngờ.

Hai người vừa đi không lâu sau Nho Sinh, Trù Tử đi tới. Hai người cầm cái khay thức ăn, thú rừng nướng trong mềm ngoài giòn, trái rừng đã cắt sẵn. Một âm thức ăn đầy đủ sắc hương vị, hai người vừa bưng vừa ăn vừa đi.

Nho Sinh, Trù Tử đứng hai bên Miêu Nghị, hắn liếc sang hai bên, nhắm mắt lại.

Trù Tử nhai nhóp nhép, kinh ngạc hỏi: 

- Đại nhân ngắm cảnh hôm qua chưa đủ sao? Hôm nay lại đi ra ngắm phong cảnh?

Miêu Nghị nhắm mắt thản nhiên nói: 

- Bản cung đang suy nghĩ chút chuyện, hai ngươi để ta yên lặng chút được không?

Nho Sinh nói: 

- Đại nhân, phỏng chừng trời sắp mưa, có việc gì thì vào trong rồi suy nghĩ. Phu nhân không ở, không ai quấy rầy đại nhân.

Miêu Nghị trầm giọng nói: 

- Bản cung đang suy tư việc lớn, đừng quấy rầy ta suy nghĩ!

Nho Sinh, Trù Tử suýt phun thứ trong miệng ra, nghẹn cười muốn bể bụng. Hai người đi theo Lão Bản Nương không chỉ một, hai năm, rất quen thuộc thủ đoạn trừng phạt người của nàng. Làm bộ trước mặt bọn họ đúng là buồn cười.

Trù Tử chợt nâng tay nói: 

- Ôi, thật sự đổ mưa!

Miêu Nghị mở mắt ra xem, bầu trời thật sự lất phất mưa bụi. Miêu Nghị quay sang nhìn hai bên, thấy hai kẻ đáng ghét đã bỏ đi.

Trù Tử vào trong cung lắc đầu nói: 

- Lão Bản Nương đối với phu quân của mình cũng không khách sáo, Ngưu Nhị cưới Lão Bản Nương là đời này khổ rồi.

Nho Sinh chép miệng lắc đầu nói: 

- Tiếc rằng Mộc Tượng, Thạch Tượng đi nâng kiệu, không biết trở về còn cơ hội xem không.

Trù Tử nói: 

- Về sau kể cho bọn họ nghe là được.

Trời đổ mưa dần lớn hơn, tu sĩ canh giữ ở cửa cung không biết cung chủ đại nhân đứng suy nghĩ chuyện gì mà hứng mưa không chịu đi. Không được lệnh nên bọn họ không dám tiến lên quấy rầy.

Tuy mưa lớn nhưng không ảnh hưởng gì đến Miêu Nghị, mưa to bình thường sao đến gần hắn được.

Trong mưa có con linh thứu bay tới đáp xuống một tòa nhà trong dãy kiến trúc trên đỉnh vách núi.

Thanh Cúc lấy ngọc điệp truyền tấn ra, chuyển giao cho Dương Khánh xem.

Thanh Mai đứng bên cửa sổ mưa bụi bay bay, ngoái đầu nói: 

- Đại nhân, trời mưa lớn vậy mà cung chủ còn đứng ngoài cung, không biết nghĩ chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười hai, 2022 16:55
ngựa giống, next
Trân Hoài
19 Tháng chín, 2022 09:47
l o
Trung Quang
20 Tháng một, 2022 00:49
vừa đọc đến 1787 là ko muốn đọc nữa, nvc chỉ ăn rồi gái gú, cưới thiếp, đã thế còn kiểu ép buộc, đọc ngấy cách đối xử của nvc, nhà mà tưởng lầu xanh, suốt ngày chuyện thị tẩm với tranh sủng, ngấy, nvc ko giữ đc sơ tâm là dở rồi
tnonline
30 Tháng năm, 2021 17:21
1/5 đầu của truyện khá hay, nhiều tình tiết li kỳ. Nhưng từ khi đến đoạn đi ra đại thế giới là bắt đầu nhạt, toàn chém gió lăng nhăng, không có tính tiên hiệp, phiêu lưu,
đỗ thanh Bình
23 Tháng ba, 2021 15:03
Quá nhiều lỗi chính tả -.- đọc muốn nhũn mẹ não :<
Hieu Le
05 Tháng ba, 2021 03:03
Thời gian thấp thoát trôi qua Quay đầu nhìn lại tâm ta chết rồi. Haizzzzz
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng hai, 2021 20:17
hoàng phủ quân nhu hay quân mai? hoành phủ yến hay hoàng phủ yên, đọc muốn to vãi đầu luôn, nhiều chỗ thấy bị sai sai
Hieu Le
21 Tháng chín, 2019 16:39
main tăng tu vi chậm thế nhỉ? Lúc đầu thấy tốc độ hấp thu nguyện lực châu gấp mấy lần người khác cơ mà sao tu vi vẫn thua xa mấy thằng khác vậy
Tùng Phan
08 Tháng chín, 2019 08:52
cám ơn ad
Tạ Thanh Tùng
23 Tháng năm, 2019 11:44
Chưa ra chương mới à ad ơi
Lê Long Việt
17 Tháng năm, 2019 14:49
Đấy là cái hay của bộ này đấy, việc gây chuyện với main, cứng rắn với main liên tục chánh cung nương nương không mờ nhạt như những bộ khác.
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:58
Mình rất tiếc cho Nguyệt Dao, mình đã rất rất hi vọng vào một cái kết khác cho Nguyệt Dao!
trygoodlife
11 Tháng năm, 2019 21:57
Kiếp sau của La Trân, vợ Diêm Tu!
Khánh
05 Tháng năm, 2019 18:22
Chả hiểu sao m rất ghét con vân tri thu dù biết nó cũng lo cho ck con thôi
Việt Đào
04 Tháng năm, 2019 20:15
cho em hỏi Tiểu Nam trong phần cuối truyện là ai vậy ?
Khánh
04 Tháng năm, 2019 08:30
Ad chắc sợ vợ ko thích tính tình lão bản nương gì hết main nên lấy thêm vk nữa
Khánh
01 Tháng năm, 2019 22:24
Ai dịch chương 735 đến 759 gì mà toàn chúng tôi, tôi mất hết cả độ hay của truyện ,đang đọc kiểu nô tỳ tại hạ quen rồi h cứ tôi tôi ko quen
Khánh
29 Tháng tư, 2019 10:37
Truyện hay thế mà kêu câu chữ dm thằng bên dưới sàm lol vc
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 16:11
chết cười với Hạ Hầu Long Thành
Hieu Le
05 Tháng một, 2019 14:04
truyện gì câu chữ quá. 500 chương tiên hiệp mà như kiếm hiệp, xoay vòng vòng mãi . đoạn đầu câu chương, hơn nửa truyện mà mới level thấp. nửa sau Buff như tên lửa. nhạt như nước ốc
Nguu_lang
17 Tháng mười một, 2018 18:39
Truyện hay, cảm ơn ad
Huy Trịnh
16 Tháng tám, 2018 20:36
good
Hiếu Vũ
22 Tháng năm, 2018 17:34
hàng đua top ấy mà
hauviet
19 Tháng năm, 2018 16:46
ông hiếu vũ lại đào hố để ae nhảy vào à @@?
BÌNH LUẬN FACEBOOK