Tình hình như thế nếu đổi là Thiên Nhi, Tuyết Nhi tới đây, có lẽ cũng có thể phán đoán, nhưng tuyệt đối không thể giống như hắn, tạo thành hình vẽ rõ ràng như thế trong đầu.
Mặc dù tiếng cười đùa vẫn còn đang quanh quẩn, vẫn muốn tiếp tục mê hoặc Miêu Nghị, nhưng nhắm mắt lại Miêu Nghị giống như nhìn thấy tận mắt tư thái bọn họ đang ẩn giấu vào trong bức tượng đá nào. Trong tiếng “vù vù”, trên trăm đạo sương mù chợt hút vào bên trong trăm bức tượng đá.
Đám người Lão bản nương vẫn chú ý phía dưới, không thấy Miêu Nghị có vẻ mê man trong sương mù giống như những người khác, chỉ thấy Miêu Nghị lẳng lặng nhắm mắt bất động đứng nguyên tại chỗ, hắn cũng rất giống như một pho tượng đá bình thường.
- Bắt đầu!
Người trọng tài bắt đầu đếm:
- Một, hai, ba. . .
Miêu Nghị nhắm hai mắt, chân mày khẽ động, tựa hồ bị mấy con số kia nhắc nhở mình tới đây làm gì, đột nhiên khẽ động, xông thẳng đến trước một pho tượng đá, đánh ra một quyền.
Ầm! Một quyền gọn gàng đánh nát.
Bên trong khối băng vỡ nát, một con Băng linh toát ra hành lễ. Ánh mắt Lão bản nương nhất thời sáng lên, đuôi lông mày có vẻ toan tính, suy nghĩ lúc quay lại tiểu tử kia không biết có đưa ‘Băng Nhan’ linh quả cho mình hay không. . .
Không biết nguyên nhân gì, những người quan sát đều cảm giác Miêu Nghị không phải tìm vận may giống như những người khác, bởi vì động tác của Miêu Nghị thật sự quá gọn gàng, không do dự giống như những người trước đó, hành động của hắn là xông thẳng tới mục tiêu, quyết đoán xuất thủ.
- Đạt được một quả ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời đạt được. . .
Người trọng tài còn chưa nói hết.
Miêu Nghị vừa dừng lại, động tác đã mau lẹ, thân hình liên tục chớp động giữa các bức tượng đá, có thể nói là nhanh chóng quyền đấm cước đá.
Rầm rầm rầm. . .
Từng pho tượng đá vỡ nát, từng con Băng linh toát ra lui về phía sau hành lễ.
Khi bức tượng đá thứ mười nổ tung, con Băng linh cuối cùng cũng từ trong vụn băng hiện thân, toàn trường trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều choáng váng, tên này hành động cũng quá gọn gàng đi?
Lúc này Miêu Nghị mới chậm rãi thu hồi quả đám, hai mắt đang nhắm lại mới từ từ mở ra, khi nhìn thấy Băng linh trước mắt mới ý thức được mình đã làm gì, có thể nói vô cùng hối hận, đoán chừng lần này hắn sẽ xuất danh tiếng lớn rồi!
Hắn thấy nhiều cao thủ như vậy đều làm không được, vốn cho rằng mình cũng làm không được, vốn định làm qua loa cho xong chuyện, ai ngờ tiến vào trạng thái, nhất thời quên mất. . .
Bắc Cực lão tổ ngồi trên đài chủ trì, hai mắt chợt nhíu lại, ánh mắt của túc chủ tứ phương Tinh Túc hải cũng chiếu tới, Nam Cực lão tổ đã ngạc nhiên đứng lên, có chút khó tin nhìn Miêu Nghị ở phía dưới.
- Cha! Thủ hạ của đại tỷ cũng quá trâu bò đi!
Vân Phi Dương cả kinh nói.
Vân Quảng phục hồi tinh thần, dáng vẻ giống như vinh quang này cũng có phần của mình, cười hắc hắc nói:
- Đúng thế, người của Vân gia há lại có thể bình thường, đại tỷ ngươi năm đó là nhân vật người ta nghe tên đã sợ mất mật, ngay cả lão tử ta thấy nàng cũng phải cúi đầu đi qua! Ngay cả tiểu tử ngươi cũng chỉ có thể lấy được hai quả, vậy mà thủ hạ của Thu tỷ lại làm dễ như trở bàn tay.
Hắc Vân hồ nghi nói:
- Vân Quảng, người mang mặt nạ phía dưới chính là người của Đại Ma Thiên các ngươi?
Thật ra trong lòng Vân Quảng cũng không biết thế nào, hàm hồ suy đoán nói:
- Chẳng lẽ còn là người của Âm Dương Thiên ngươi hay sao?
- Tốt!
Thợ mộc hét to một tiếng, đột nhiên đứng lên kịch liệt vỗ tay, phá vỡ không gian yên lặng. Thợ đá cũng đứng lên vỗ tay theo.
Lão bản nương có thể nói là mừng rỡ, cũng đồng dạng đứng lên, mỉm cười nhẹ nhàng vỗ tay, nhưng trên mặt phát ra nụ cười từ tận đáy lòng, không phải là loại xã giao, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Ngay cả trong mắt Nguyệt Dao cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, trường hợp này nói mỹ nữ thích anh hùng có lẽ có chút hơi quá, nhưng hành động của Miêu Nghị quả thật làm cho mọi người cảm giác kinh diễm.
Nhưng trong mắt nàng rất nhanh hiện lên hồ nghi, chẳng lẽ không phải là người mình vừa suy đoán? Nếu quả thật là người đó làm sao có thể lợi hại hơn nhiều cao thủ ở đây như thế?
Bạch Tử Lương cau mày, đồng dạng cũng có nghi ngờ như vậy, nhất là sau khi nghe thấy lời nói của Vân Quảng, người của Đại Ma Thiên?
Hai mắt Đường Quân híp lại, xem ra người mà sư tôn cho nằm vùng bên cạnh Vân Tri Thu rất không đơn giản, cũng không biết là người nào, chẳng qua người này cử động như thế có phải quá làm náo động hay không? Hoặc là có mục đích khác. . .
- Tốt. . . Tốt. . .
Toàn trường tiếp tục vang lên tiếng vỗ tay ồn ã, nghênh đón màn ấn tượng nhất của buổi yến hội.
Ngay cả Nam Cực lão tổ cũng đứng lên, mỉm cười vỗ tay, nhìn trọng tài khẽ gật đầu.
Lúc này trọng tài cao giọng nói:
- Đạt được mười quả ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời nhận được cơ hội tiếp tục tìm kiếm Băng linh!
Mười vị Băng linh một lần nữa dẫn Miêu Nghị đến giữa sân, Miêu Nghị đúng là cười khổ không dứt, lần xuất danh tiếng này thật lớn quá!
Sương mù lại nổi lên, đợi đến khi sương mù tiêu tán, Miêu Nghị nhắm mắt đứng trên bãi đất trống chính giữa chậm rãi mở hai mắt ra, quay đầu liếc nhìn về phía Nguyệt Dao, trong lòng thở dài một tiếng. Nếu lão Tam thích, cho dù không muốn xuất đầu cũng phải xuất, chuyện này đối với mình mà nói lại không có khó khăn gì, sớm kết thúc một chút càng tốt, đừng làm chậm trễ cơ hội mình ở đây tu luyện. . .
Ánh mắt Nguyệt Dao vừa chạm vào mắt hắn, trái tim liền nhảy loạn một trận, có thể xác nhận Miêu Nghị vừa nhìn nàng, không khỏi suy đoán. . . Chẳng lẽ hắn cũng có ý tứ với ta?
Nguyệt Dao thật ra rất mong đợi ‘Ngưu Nhị’ chính là ‘ Yến Bắc Hồng ’, trong dẹp loạn Tinh Túc hải nàng cũng cảm giác ‘Yến Bắc Hồng’ không đáng ghét như những nam nhân khác, hơn nữa có ý tứ chủ động tiếp xúc, sau khi trở về Thiên Ngoại Thiên nàng thường xuyên nhắc tới trước mặt sư tỷ, thậm chí còn từng tán dương trước mặt sư tôn.
Lần này vì người có thể là ‘ Yến Bắc Hồng ’ kia, vừa liếc nhìn lại có cảm giác tim đập chân run!
Sau khi Nguyệt Dao kịp phản ứng, tâm tình hơi có chút bối rối, nhưng một ý niệm khác lại chủ đạo suy nghĩ trong đầu. . . Hắn rút cuộc có ý tứ với ta hay không? Ánh mắt của hắn nhìn mình có chút không giống. . .
Nàng hình như nghĩ nhiều quá rồi. . .
- Bắt đầu!
Người trọng tài cao giọng đếm:
- Một. . .
Miêu Nghị đã lắc mình khẽ động, động tác mau lẹ, quyền đấm cước đá, từng pho tượng đá vỡ nát, từng con Băng linh toát ra, lui về phía sau hành lễ.
- Tốt!
Thợ mộc và thợ đá lại kích động, cùng kêu lên hét to vỗ tay. Lão bản nương mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, đứng lên nhẹ nhàng vỗ tay, khách sạn Phong Vân đúng là lực áp quần hùng!
- Tốt!
Lại có tiếng khen ngợi vang lên, cha con Vân Quảng cùng nhau đứng lên vỗ tay hô lớn, thổi phồng Lão bản nương, ai kêu bọn họ là người một nhà.
Một tràng tiếng vỗ tay kèm theo tiếng “ Tốt” vang lên khắp nơi.
- Đạt được hai mươi quả ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời có cơ hội tiếp tục tìm kiếm Băng linh!
Người trọng tài cao giọng tuyên bố.