Miêu Nghị hất gối ra, hắn làm thuận tay như đã thói quen bị đối phương ném gối.
Miêu Nghị vừa mặc đồ vừa nói:
- Không thể ở rể, đi một bước xem một bước đi! Ta thật sự chân thành muốn biến can qua thành ngọc bạch nên mới luân lưu mời tiệc, nhưng về sau ta còn phải lăn lộn trong Thiên Nhai, ta đã bày tỏ thái độ thì thương hội các người cũng nên lấy ra chút gì đi. Nếu nàng thật sự muốn giúp ta thì hãy giúp ta lấy lại chút mặt mũi . . .
Trong khóm hoa, Từ Đường Nhiên thuận tay hái một cành thỉnh thoảng đặt bên mũi ngửi, mắt lạnh nhìn tình hình.
Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường đứng trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị không nói một câu, lạnh lùng nhìn hai người. Trong đầu Miêu Nghị nhớ lại cảnh trong trang viên dưới chân núi phủ Đông Hoa Tổng Trấn, khi đó hai người này không ngoan như vậy.
Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường không nói không rằng, hai người đã bái kiến nhưng Miêu Nghị không đáp lại, họ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Bọn họ bị Miêu Nghị nhìn gai người, áp lực rất lớn, Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường lo hắn làm bậy.
Một lúc lâu sau Miêu Nghị khoanh tay đứng chậm rãi bước lên trước, hắn đứng trước mặt hai người, một tay sờ mặt Cung Vũ Phỉ.
Cung Vũ Phỉ giật nảy mình phản xạ ngửa cổ ra sau, giơ tay chặn bàn tay Miêu Nghị lại.
Miêu Nghị hừ mũi chất vấn, ánh mắt sắc lạnh:
- Hưm?
Lý Hoàn Đường đá lông nheo với Cung Vũ Phỉ, như đang nhắc không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn mưu lớn.
Cung Vũ Phỉ biết nếu bị chụp mũ lấy hạ phạm thượng là Miêu Nghị sẽ kiếm được cớ xuống tay diệt mình. Cung Vũ Phỉ mím chặt môi, chậm rãi thả tay xuống.
Miêu Nghị bóp cằm và hai má của Cung Vũ Phỉ, xoay mặt nàng qua trái phải như đang nghiệm gia súc.
Mặt Cung Vũ Phỉ đỏ rực, xấu hổ tức tối hết sức. Cung Vũ Phỉ còn chưa gần gũi da thịt với nam nhân, nàng biết năng lực của mình có hạn, nhưng nàng có chút nhan sắc, biết rõ đó là vốn liếng cuối cùng của nàng. Cung Vũ Phỉ luôn treo giá chờ nam nhân có giá trị và thích hợp xuất hiện thì nàng sẽ trao trọn cả đời, vậy mới không uổng đời này.
Miêu Nghị bóp mặt Cung Vũ Phỉ nhìn trái nhìn phải xong hờ hững hỏi:
- Đêm nay ở lại với ta chịu không?
Từ Đường Nhiên ngửi hoa tươi sửng sốt, mắt hấp háy liếc sang, lộ vẻ đăm chiêu.
Cung Vũ Phỉ giật nảy mình lắc đầu thoát khỏi móng vuốt ma, nàng nhanh chóng thụt lùi chắp tay nói:
- Xin đại thống lĩnh tự trọng!
Miêu Nghị bỏ qua không nhắc lại nữa, hắn chắp tay sau lưng nói:
- Hai ngươi rất to gan, còn dám tới chỗ của ta!
Cung Vũ Phỉ nói:
- Nguyên phủ Đông Hoa Tổng Trấn đều là khu vực Tổng Trấn đại nhân quản lý, chúng ta phụng hành quân nhâm, nếu đại thống lĩnh có ý kiến gì thì chúng ta sẽ quay về.
Cung Vũ Phỉ đang ấm chỉ nếu Miêu Nghị nhà ngươi có bất mãn với pháp chỉ của quan trên thì chúng ta đi về.
- Các người rời khỏi quá lâu, đi khu tây thành quen thuộc tình hình trước đi.
Miêu Nghị bỏ lại hai người, hắn quay đi, vừa đi vừa nói:
- Từ Đường Nhiên, giao người cho ngươi.
Từ Đường Nhiên kẹp hoa chắp tay lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Từ Đường Nhiên quay lại cười nói với hai người:
- Hai vị đây phủ thống lĩnh khu tây thành nghỉ tạm trước rồi Từ mỗ đến ngay.
Hai người ước gì sớm rời khỏi đây, Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường chắp tay chào, đi ngay.
Từ Đường Nhiên đuổi theo vào chính sảnh, đi tới bên cạnh Miêu Nghị, nhỏ giọng nói:
- Nếu đại nhân có hứng thú với Cung Vũ Phỉ thì ty chức có cách sắp xếp.
Miêu Nghị liếc xéo Từ Đường Nhiên. Cung Vũ Phỉ có chút nhan sắc nhưng vẻ đẹp đó chưa lọt vào mắt hắn. Thê thiếp trong nhà không ai kém hơn Cung Vũ Phỉ, vụng trộm với Hoàng Phủ Quân Nhu đủ sức bỏ xa nàng mấy con phố, hắn đáng giá ép uổng nàng không? Mới rồi Miêu Nghị làm vậy chỉ vì nhục nhã Cung Vũ Phỉ, ai ngờ cái tên nịnh này tinh mắt quá.
- Không hứng thú, làm tốt công việc của ngươi là được.
- A!
Từ Đường Nhiên biết mình vỗ mông ngựa nhưng đã trúng đùi, vâng dạ lui ra. Khi ra cửa Từ Đường Nhiên còn buồn bực. Đại thống lĩnh bị gì vậy, sao không thấy hắn gần gũi nữ sắc, chẳng lẽ với Bảo Liên kia? Không đúng, với ánh mắt của lão Từ nhìn sao Bảo Liên cũng còn trinh.
Thủ Thành cung, lại một buổi hoàng hôn đèn mới thắp lên. Lần này tổ chức tiệc mời chưởng quầy cửa hàng khu tây thành. Từ Đường Nhiên thống lĩnh khu tây thành tự mình chờ ở cổng Thủ Thành cung nghênh khách.
Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường bị Từ Đường Nhiên kéo tới, mấy ngày nay gã rảnh rỗi hay lôi hai người đi dạo khắp nơi.
Người đến dự đã đông hơn, không như lần trước. Gần trăm chưởng quầy cửa hàng nhận thiệp mời đều nể tình đến đông đủ.
Ngọc Hư Chân Nhân cũng tới.
Hoàng Phủ Quân Nhu đến nơi, nhưng khi vào cổng chính thì ánh mắt nàng mông lung. Hoàng Phủ Quân Nhu thói quen từ địa đạo ra vào Thủ Thành cung, quen thói vụng trộm giờ đột nhiên đàng hoàng đi vào khiến nàng hơi bứt rứt.
Bữa tiệc rượu đêm đó khách và chủ đều vui. Miêu đại thống lĩnh nể tình, các vị chưởng quầy ngồi bên dưới mặt ngoài cũng hết sức cung kính, không khí vui vẻ.
Từ ma ma ở trong lầu các nhìn ra cửa sổ xem Tuyết Linh Lung nhảy múa, nhìn nàng hết sức biểu diễn trước mặt Miêu Nghị mà lòng nàng thổn thức. Từ ma ma nhờ vả Hoàng Phủ Quân Nhu làm việc đã hỏng, nàng không biết nên nói sao với Tuyết Linh Lung, sợ nha đầu bị kích thích. Từ ma ma biết Tuyết Linh Lung đã bị nàng thuyết phục, đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho Ngưu đại thống lĩnh.
Không biết rằng nhờ sai người!
Tinh thần Từ ma ma hoảng hốt chợt thấy người nàng nhờ vả lên tiếng, đưa mắt nhìn sang.
Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười nâng chén đứng lên, cười nói với mọi người:
- Đại thống lĩnh đã nể tình như vậy thì chúng ta không thể không biết tốt xấu, mời đại thống lĩnh nể mặt chút cho chúng ta có cơ hội mời lại được không.
Đây là việc Hoàng Phủ Quân Nhu đã hứa với Miêu Nghị, cách giúp hắn kiếm về mặt mũi.
Hoàng Phủ Quân Nhu cảm thấy nếu Miêu Nghị thật sự lần lượt mời tiệc trong bốn thành thì quá mất mặt, đồn ra ngoài là trò cười. Thương hội nghe báo về đã vững dạ rồi, dù Hoàng Phủ Quân Nhu đứng ở lập trường của thương hội cũng cảm thấy không nên làm quá đáng.
Nghe câu đó toàn trường yên tĩnh, nhiều người nhìn nhau.
Miêu Nghị ngồi trong đình cầm ly rượu, biểu tình ngạc nhiên chậm rãi quét mắt qua mọi người, dừng lại ở Vũ Tòng Công phó hội trưởng thương hội phụ trách khu tây thành.
Vũ Tòng Công bị nhìn gai người, quan trọng là gã là đứng đầu khu tây thành, thái độ của gã đại biểu cho thái độ khu tây thành. Nếu bây giờ Vũ Tòng Công không tỏ thái độ tức là hoàn toàn đắc tội Miêu Nghị, không thấy Miêu Nghị đang nhìn gã sao?