Sở Phàm sau khi tiễn Trầm Mộng Lâm về thì khẽ thở phào một tiếng. Nhưng liền sau đó hắn lại cảm thấy đứng ngồi không yên vì còn có một phiền toái lớn đang nằm trên giường chờ hắn đi giải quyết.
- Tiểu Phỉ. Tiểu Phỉ.
Sở Phàm đi tới bên giường gọi hai tiếng. Nhưng không nghe thấy Tô Phỉ đáp lại.
- Cô bé này không phải là đang ngủ chứ?
Sở Phàm nghĩ vậy liền lên giường đến bên cạnh Tô Phỉ, ấy tay vỗ vào chăn của Tô Phỉ, rồi nói:
- Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ. Cô ngủ rồi à?
Đột nhiên, chăn mền trên người Tô Phỉ bị hất tung lên, chỉ thấy cô nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay trắng muốt nắm chặt lại, hai chân đạp đạp. Xem ra là rất tức tối rồi.
- Tiểu Phỉ, Cô không cần phải tức giận quá như vậy. Tôi cùng Tiểu Lâm không phải đã thân mật như vậy sao. Chuyện này rất bình thường thôi mà!
Sở Phàm phản đối nói.
- Nói bậy. Anh làm thế nào mà lại lừa gạt Mộng Lâm như vậy chứ?
Tô Phỉ trừng mắt hạ giọng chất vấn.
- Này này, Tiểu Phỉ. Làm sao cô có thể nói như vậy chứ. Tôi cùng Tiểu Lâm là tâm đầu ý hợp, tự do yêu đương. Cô không thích Sở ca ca này nhưng không thể ngăn cản Tiểu Lâm thích tôi. Ách. Cũng như là cô không thể ngăn cản tôi thích cô được. Đúng không?
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Ai nói tôi...
Tô Phỉ nói ngập ngừng, sau đó nói vẻ không tin:
- Anh với Mộng Lâm là tâm đầu ý hợp ấy à? Trời đất quỷ thần ơi. Anh nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé. Tôi thật không tin được!
- Tiểu Phỉ, Cô thật sai lầm nghiêm trọng khi trông mặt mà bắt hình dong. Dựa vào cái gì mà tôi và Tiểu Lâm không thể tâm đầu ý hợp được cơ chứ? Cô không cần phải giật mình như vậy.
Sở Phàm dừng lại chốc lát, rồi thản nhiên nói tiếp:
- Theo tôi thì cô hãy khoan ngạc nhiên thắc mắc đi. Hãy ngẫm lại cảnh ngộ của cô hiện nay trước đi đã.
- Anh, anh nói thế là có ý gì?
Tô Phỉ ngồi thẳng lại trên giường hỏi.
- Tôi có ý gì ấy à? Cô có biết giết người diệt khẩu là thế nào không? Chính là ... một người làm việc xấu bị người khác nhìn thấy. Người đó vì giữ bí mật sẽ giết chết người chứng kiến này. Đêm nay cô đã thấy tôi cùng Tiểu Lâm làm chuyện đó. Cô nói xem tôi nên đối xử với cô như thế nào đây?
Sở Phàm khẽ liếc mắt xuống. Tuy trong phòng không có đèn nhưng thói quen liếc mắt tứ phía, mượn ánh sáng ngoài cửa kia nhìn đến Tô Phỉ. Một bộ ngực to cách làn áo ngủ, giờ phút này phập phồng theo nhịp đập con tim. Nhìn qua đã thấy như muốn nổi sóng mãnh liệt làm sao.
– Hả? Sở ca ca muốn giết tôi diệt khẩu chăng?
Tô Phỉ cả kinh,dẩu môi lên nói.
Sở Phàm không nén được cười, nói:
- Tôi cũng không nỡ đánh cô tý nào thì thử hỏi làm sao tôi lại có thể giết cô được chứ? Đồ ngốc. Tôi là muốn kéo cô xuống nước thôi. Chỉ có dụ dỗ cô thì cô mới về cùng phe với tôi, mới không đem chuyện đó của tôi và Tiểu Lâm nói ra thôi.
- Kéo tôi xuống nước ư? Anh, anh có ý gì?
Tô Phỉ mở to cặp mắt màu lam nhạt, ánh nhìn Sở Phàm đầy dấu hỏi.
“Quả nhiên thật đúng là mỹ nữ người lai, ngực to nhưng óc bằng quả nho, suy nghĩ thật đơn giản!” Sở Phàm tự nhủ trong lòng, sau đó bảo:
- Cô đã thấy được cảnh tượng thân mật của tôi với Tiểu Lâm. Như vậy chỉ có duy nhất biện pháp là dụ dỗ cô thôi. Có nghĩa là tôi sẽ đối xử với cô cũng thân thiết như với Tiểu Lâm vậy. Có như vậy cô mới không nói chuyện của tôi và Tiểu Lâm ra ngoài.
- Hả?
Tô Phỉ cả kinh kêu lên một tiếng, trách mắng:
- Vốn tưởng rằng anh là Tiểu Ngốc Ngốc, là người không ham nữ sắc. Không ngờ anh lại là một tên đại háo sắc. Hừ! Thật tức chết người ta mà.
- Tôi đúng là không kềm chế nổi nữ sắc. Chẳng qua cấm là cấm thôi. Aizzzzz. Cô nhìn xem. Tôi cũng không ngại thổ lộ cho cô biết một bí mật trên người tôi. Cô càng không thể đi rồi. Xem ra đêm nay cô phải cùng tôi...
Sở Phàm dài giọng nói.
- Anh...
Tô Phỉ miệng thở phì phò. Sau cùng mặt biến sắc hừ một tiếng,nói:
- Cùng thì cùng chứ, xem ai sợ ai nào. Xí!
- Cái gì cơ?
Sở Phàm choáng ngất ngây, mồm há hốc ra không ngậm lại được. Hắn vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ dọa được Tô Phỉ, cô ta sẽ phải quay về phòng của nhị tiểu thư. Tô Phỉ không ngờ lại nói chuyện còn trắng trợn hơn.
- Cô, cô vừa rồi nói gì vậy hả? Này, thôi, bà cô trẻ của tôi ơi, giờ cũng đã 2 giờ sáng rồi, cô không ngủ cũng phải để tôi ngủ chứ?
Sở Phàm biến giọng nói.
- Giường này lớn như thế cơ mà. Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi. Can gì đến tôi nào?
Tô Phỉ tức giận nói.
- Nhưng mà có cô ở đây làm sao tôi ngủ được? Cô hãy nhanh quay về phòng của nhị tiểu thư đi. Bằng không để người khác phát hiện thật không hay đâu.
Sở Phàm vội vàng nói.
- Sở ca ca. Anh, ý anh là là muốn đuổi tôi đấy hả?
Tô Phỉ giọng điệu buồn bã nói.
Sở Phàm nghe thế thì sửng sốt. “Chỉ có cô nam quả nữ ở trong một phòng, đêm hôm khuya khoắt thế này. Ách. Không chỉ có thế mà còn ở cùng trên một cái giường.Vậy sẽ không tránh khỏi việc đi quá giới hạn.” Sở Phàm nghĩ thầm, “Nhưng ngoài việc đuổi cô về phòng tôi còn có thể làm thế nào? Dù thế nào đi nữa cũng không thể để cô ở lại đây được”.
- Không, không đâu. Tiểu Phỉ, cô hiểu lầm rồi. Nếu là ban ngày cô với tôi ở trong phòng bao lâu cũng được. Nhưng hiện tại là ban đêm. Hơn nữa cô còn nằm ở trên giường tôi, việc đó mà được sao?
Sở Phàm nói bóng gió.
- Sở ca ca nói việc đó là việc gì? Sở ca ca còn chưa đền cho tôi.Tôi không đi.
Tô Phỉ nói.
- Đền cho cô á? Đền cho cô cái gì?
Sở Phàm có chút ngạc nhiên.
Tô Phỉ đỏ mặt, nói:
- Vừa mới rồi Sở ca ca tưởng tôi là Mộng Lâm, sau đó còn ôm tôi lên giường. Lại còn với tôi, với tôi chuyện đó ... Anh nói xem phải bồi thường cho tôi thế nào đây?
Toát mồ hôi hột... Sở Phàm cảm thấy tự bản thân xấu hổ vô cùng. Hắn ngập ngừng nói:
- Chuyện đó, đó là một chút hiểu lầm mà. Hơn nữa việc này làm sao đền được? Không phải là cô đang nghĩ muốn sờ lại tôi một cái rồi mới về phòng đấy chứ?
- Hừ. Ngu ngốc. Thật chẳng muốn nói chuyện với anh nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phỉ tràn ngập vẻ chán chường kiểu có có chí rèn sắt mà rèn không thành thép nổi, thật là bực bội mà.
- Ách. Việc đó ... Tiểu Phi, cô có thể nói rõ ràng ra được không hả?
Sở Phàm nhẫn nại hỏi.
- Anh, anh ban nãy nói cái gì kia mà? Không phải nói muốn dụ dỗ tôi sao? Sao còn muốn kêu tôi về ngủ chứ? Hừ!
Tô Phỉ tức giận nói.
“Hả?” Sở Phàm lại choáng thêm phát nữa. Hắn cảm giác lời nói của Tô Phỉ sao mà càng nói càng như muốn dụ dỗ hắn phạm lỗi?
- Tiểu Phi. Về chuyện dụ dỗ chẳng qua là, là với cô...
Sở Phàm nhất thời bối rối cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.
- Anh có phải là chỉ nói đùa với tôi thôi phải không?
Tô Phỉ bĩu môi nói.
- À ừ …. À ….A. Không phải vậy đâu. Là tôi sai rồi..
Sở Phàm thấy Tô Phỉ biến sắc vội vàng đổi giọng. Rồi lẩm bẩm trong miệng: “Thật...không phải. Không phải. Mà là...”
Tô Phỉ nén giận nhìn chăm chú Sở Phàm liếc mắt một cái, nói:
- Thật không hiểu tâm ý của người ta. Không hiểu gì cả!
Nói xong liền cuốn chăn nghiêng người nằm xuống.
Sở Phàm thấy Tô Phỉ lại nằm xuống giường trong lòng bối rối, vội vàng nói:
- Tiểu Phi. Cô, làm sao cô lại nằm xuống giường thế hả? Cô mới vừa ngồi dậy mà. Nên ra khỏi giường mới phải chứ!
- Tôi hỏi anh….
Tô Phỉ xoay người lại, nhìn Sở Phàm hỏi:
- Anh với Mộng Lâm đã làm chuyện đó rồi phải không?
- Hả? Việc đó, việc đó là thế nào?
Sở Phàm giả bộ hồ đồ nói.
- Thì là chuyện kia giữa nam với nữ đó….
Tô Phỉ đỏ mặt.
- Mấy câu việc đó chuyện kia của cô làm tôi hồ đồ hết cả rồi. Được rồi, Tiểu Phỉ, cô nên về nghỉ ngơi đi thôi.
Sở Phàm tận tình khuyên nhủ.
- Không quay về. Anh không nói rõ ràng vấn đề đó ra thì tôi không quay về đâu.
Tô Phỉ giọng điệu kiên quyết nói.
- Vậy cô muốn biết cái gì chứ?
Sở Phàm biết nếu như cô gái này một khi đã dở thói vô lý ra thì cũng không có biện pháp gì với cô ta cả.
- Thì là anh với Mộng Lâm có phải đã làm chuyện XXOO rồi hay không thôi?
Tô Phỉ đem khúc mắc trong lòng ra hỏi. Lần này đã hỏi rất rõ ràng.
Sở Phàm vẫn chưa hết sốc, vội hít sâu một hơi. Cái con bé Tô Phỉ này quả thật cởi mở. Nhưng dù sao cũng không nên mở miệng hỏi trực tiếp một người đàn ông về chuyện XXOO chứ?
- Tiểu Phỉ, cô, cô nghĩ cái gì thế hả? Sao lại thế được cơ chứ! Haha.
Sở Phàm cười gượng một hồi, cười không được tự nhiên cho lắm.
- Anh không gạt tôi đấy chứ. Vừa rồi anh với Mộng Lâm nói gì tôi đều đã nghe hết rồi. Mộng Lâm nói cô ấy muốn dùng miệng thay cho cái kia. Tôi hiểu Mộng Lâm lắm. Cô ấy không thể trực tiếp cho anh làm thế được, cho nên muốn dùng miệng thay thế. Đúng hay không?
Tô Phỉ phân tích.
Sở Phàm đi hết ngạc nhiên này đến choáng váng khác. Hắn vốn tưởng rằng Tô Phỉ thuộc loại gái đẹp đại ngốc chỉ có cái ngực to là không ai bằng thôi. Nhưng giờ phút này nghe Tô Phỉ nói xong, hắn không khỏi đánh giá lại cô nàng. Đầu óc phân tích, suy nghĩ ăn khớp, không sai chút nào, làm sao có thể ngốc nghếch cho được?
- Tiểu Phi, Cô suy đoán lung tung rồi. Sự tình không như cô tưởng tượng vậy đâu.
Sở Phàm đành tiếp tục lừa gạt. Hắn xem như là đã hiểu rõ thế nào gọi là “một câu nói dối cần thêm mười câu nói dối khác lấp liếm đi”.
- Chính là thế chứ còn gì nữa. Anh không lừa được tôi đâu. Gần đây tôi cảm giác Mộng Lâm cứ là lạ. Hóa ra là đang cùng với anh.
Tô Phỉ nói.
Nhìn tình hình có vẻ là giấu diếm không nổi nữa rồi, Sở Phàm khẽ thở dài một cái, nói:
- Tiểu Phỉ, tôi thật sự yêu Tiểu Lâm. Cho nên tôi cùng cô ấy đã làm việc đó. Nhưng không phải tôi bắt ép gì Tiểu Lâm cả. Tiểu Lâm là tự nguyện.
- Vậy Sở ca ca có thích tôi không?
Tô Phỉ nghe vậy thình lình hỏi.
- Ách. Việc này … Thích thì đương nhiên là thích rồi. Cô, còn có Tiểu Lâm, nhị tiểu thư, cả ba cô tôi đều yêu mến.
Sở Phàm nói.
- Vậy cái cảm giác thích tôi của anh so với cảm giác thích Mộng Lâm có phải là đều như nhau không?
Tô Phỉ truy hỏi.
- Ách. Xem như là vậy cũng được.
Sở Phàm gật đầu. Ánh mắt lại một lần nữa chạm vào bộ ngực đồ sộ của Tô Phỉ.
- Vậy là tốt rồi. Hì hì.
Tô Phỉ cười vui vẻ, nói tiếp:
- Vậy để tôi thay thế Mộng Lâm nhé. Vừa rồi Mộng Lâm không dùng miệng làm chuyện ấy với Sở ca ca. Tôi thay thế được chăng? Nhưng tôi không chỉ dùng miệng. Mà là dùng chính thân thể của mình thay thế.
Tô Phỉ nói xong, đôi mắt to màu lam nhạt nhìn chằm chằm Sở Phàm, trong mắt toát ra một tia mong đợi vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, lại càng làm tăng thêm sức hấp dẫn vô tận. Chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm dán vào thân thể cô, làm lộ rõ đường cong và bộ ngực mê người. Thật cám dỗ làm sao!
“Hả?!!” Sở Phàm nuốt nước miếng. Thân thể căng cứng, ngã nhào thẳng vào giường.