Bệnh viện Nhân dân.
Ngoài cửa phòng cấp cứu đang đứng rất đông người, đại tiểu thư được Kỷ Thiên Vũ và nhị tiểu thư nâng đỡ đứng đó. Nàng vẫn mặc bộ áo cưới xa hoa toàn màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp lo lắng vô cùng. Hai mắt đã khóc đỏ cả lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhị tiểu thư cũng khóc thút thít đỏ hết cả mắt, trong lòng thầm cầu nguyện: “Sở ca ca, anh không được có chuyện gì đâu nhé. Sở ca ca, em còn muốn chính mình gọi anh một tiếng “anh rể” nữa cơ mà. Sở ca ca, Sở ca ca, anh có nghe thấy không?”
Lúc này, trên đường đến phòng cấp cứu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Kim Cương và Ngân Hồ đang đỡ Ngô bá vội vàng chạy tới.
Kỷ Thiên Vũ thấy thế vội vàng ra đón, nói:
- Ngô bá, bác tới rồi.
- Thiếu, Thiếu chủ thế nào rồi?
Ngô bá hỏi dồn dập.
- Vẫn đang cố gắng cứu chữa ở bên trong. Ngô bá, bác già rồi đừng lo lắng quá, Sở Phàm phúc to mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.
Kỷ Thiên Vũ khoan thai an ủi ông.
Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở ra, một vị bác sĩ bước ra. Đại tiểu thư vội vàng chạy lại, hỏi vội:
- Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy, tình hình anh ấy ra sao rồi?
Bác sĩ nhìn đại tiểu thư, hỏi:
- Cô là người nhà của bệnh nhân à?
- Vâng, tôi là vợ anh ấy.
Đại tiểu thư kiên định đáp, rồi lại lo lắng hỏi:
- Bác sĩ ơi, tình hình anh ấy rốt cuộc thế nào rồi?
- Trước mắt thì đã qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng mà….
Bác sĩ ngừng lại một chút, rồi buông tiếng thở dài:
- Người bệnh tuy rằng đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng lại không tỉnh lại. Có thể là rơi vào tình trạng hôn mê.
Đại tiểu thư nghe thấy Sở Phàm đã qua cơn nguy kịch thì tâm trạng ngàn cân treo sợi tóc coi như được thư thả lại. Nhưng mà câu nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến cho nàng lo lắng vô cùng. Nàng vội hỏi:
- Thế, thế chồng tôi khi nào mới có thể tỉnh lại?
- Điều này thì … chúng tôi cũng không thể xác định được. Chỉ có thể dựa vào ý chí nghị lực của người bệnh và cố gắng của người thân xem có thể tỉnh lại được hay không thôi.
- Thế, thế là có ý gì? Chúng tôi biết cố gắng thế nào?
Đại tiểu thư kinh ngạc hỏi lại.
- Ví dụ như là hàng ngày trò chuyện với người bệnh để thức tỉnh dần ý thức của anh ấy chẳng hạn.
Bác sĩ giải thích ngắn gọn rồi rời đi.
Bảy ngày sau.
Trong phòng số 22 của bệnh viện, Sở Phàm sắc mặt bình thản nằm trên giường. Hô hấp của hắn rất đều, nhưng chỉ là vẫn nhắm mắt thôi.
Đại tiểu thư cầm một chiếc khăn ướt đưa cho hộ lý đang lau chùi toàn thân cho Sở Phàm. Đôi mắt đẹp dừng lại trên gương mặt chan chứa thân thương của hắn, miệng thì thào nói:
- Ông xã, ông xã à, bao giờ thì anh mới có thể tỉnh lại đây? Tối nào em cũng nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không? Nếu nghe thấy sao anh lại không mở mắt ra? Anh có biết là mấy ngày rồi em đều không ngủ được không? Không lúc nào em không mong anh tỉnh lại cả. Ông xã à, anh nhanh nhanh tỉnh lại đi, có được không? Anh đã nói là sẽ phải cùng em về quê ngắm biển. Anh bảo sẽ cùng em đi suốt cuộc đời này cơ mà. Anh đã nói nhiều thế mà cứ ngủ mãi thế này, làm sao thực hiện lời hứa hẹn của anh đây? Anh là đàn ông mà, không thể nói chuyện mà không giữ lời đâu nhé. Ông xã à, tỉnh lại đi được không? Em muốn nghe anh nói anh yêu em quá. Em rất nhớ hai tay anh ôm em mạnh mẽ. Em nhớ nụ hôn của anh. Ông xã ơi, yêu anh mà, anh tỉnh lại đi được không….
Ngay trong lúc đại tiểu thư ở trong phòng bệnh rầm rì nói chuyện với Sở Phàm thì bên phòng ngoài có một cô gái trẻ xinh đẹp mặc một bộ váy ngắn màu lam nhạt, t rong tay ôm một bó hoa lan. Cô nhìn qua cửa phòng bệnh bằng kính, thấy Sở Phàm đang mê man, nhìn đại tiểu thư đang cẩn thận chăm sóc Sở Phàm, đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện ra một ánh nhìn rầu rĩ và sầu muộn.
Sau đó, cô chậm rãi xoay người bước đi, tìm y tá phụ trách phòng số 22 kia, đưa bó hoa lan trong tay cho người y tá, ngắn gọn nói vài câu rồi lặng lẽ rời đi.
Người y tá có vẻ như đã quen với cảnh này, chờ cho cô gái xinh đẹp và u buồn mặc bộ váy màu lam nhạt kia rời đi rồi mới thầm thì nói:
- Thật là một cô gái kỳ lạ! Ngày nào cô ấy cũng mang theo một bó hoa lan đến thăm Sở Phàm, nhưng chỉ đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa thôi chứ không vào bên trong. Thật không biết là cô ấy với Sở Phàm là quan hệ gì nữa. Àizzz, cái anh chàng Sở Phàm này cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại nữa. Ngày nào cũng có mấy cô xinh đẹp đến thăm. Anh ta mà không tỉnh lại thì mấy người đẹp kia chắc đau lòng lắm.
Trong phòng bệnh, đại tiểu thư ngồi trên một chiếc ghế đặt cạnh đầu giường Sở Phàm. Nàng vỗ về nhẹ nhẹ khuôn mặt của Sở Phàm, trong mắt chan chứa tình cảm dịu dàng, miệng thì nỉ non những lời nói tràn trề tình cảm. Nói mãi, nói mãi, nàng cảm thấy mí mắt díu lại. Đã ba bốn ngày liền nàng không hề có một giấc ngủ ngon. Nàng cố gắng nhưng không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, hai mí mắt cứ díp lại, nàng nhẹ nhàng gối đầu lên ngực Sở Phàm, khép mắt lại, chỉ trong chốc lát đã hít thở đều đều.
Đúng lúc này, tay phải của Sở Phàm khẽ động, chỉ có điều là đại tiểu thư không nhìn thấy động tác rất nhỏ này.
Ngay sau đó, hai tay Sở Phàm cũng bắt đầu cử động. Đột nhiên, hắn ho lên một tiếng thật mạnh, sau đó mở hẳn hai mắt ra. Liếc mắt một cái đã thấy ngay đại tiểu thư đang ngủ gục trên ngực mình, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, lại có chút đau lòng… thấy yêu thương hơn. Hắn không biết mình đã hôn mê mất bao lâu, có lẽ mấy ngày vừa rồi đại tiểu thư đều ở bên cạnh săn sóc hắn.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư….
Sở Phàm khẽ gọi, tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú, trong mắt tràn đầy tình thương yêu.
Đại tiểu thư vốn đang ngủ say bỗng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng Sở Phàm gọi. Trong tiềm thức, nàng tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng cuối cùng nàng vẫn mở mắt, nhìn lại phía Sở Phàm. Vừa thấy Sở Phàm cũng đang mở to mắt, mỉm cười nhìn mình, nàng quả thực không thể tin nổi. Nàng chớp chớp mắt, lại nhìn lại Sở Phàm. Đúng thế, không hề nhìn lầm, Sở Phàm đúng là đang mở to hai mắt nhìn mình mà.
- Anh, anh đã tỉnh rồi?
Đại tiểu thư run run hỏi.
- Đại tiểu thư, đã làm em phải lo lắng rồi.
Sở Phàm dịu dàng nói.
Tiếng nói quen thuộc, ánh mắt dịu dàng, vừa một lần nữa nghe thấy thì hai hàng nước mắt của đại tiểu thư không kìm được mà tuôn ra như suối. Nước mắt càng lúc càng nhiều, thân thể mềm mại cũng run lên nhè nhẹ.
- Đại tiểu thư, anh không phải là đã tỉnh rồi sao? Em sao lại còn… còn….
Sở Phàm chưa nói hết lời thì đại tiểu thư đã sung sướng khóc lớn lên. Nước mắt tuôn như mưa, nàng khóc nức nở, dường như muốn khóc trôi cả những lo lắng, u buồn mấy ngày qua.
Sở Phàm nhìn thấy đại tiểu thư khóc như mưa như gió thì không kìm nổi, đưa tay ra, dịu dàng gọi:
- Bà xã.
- Ông xã.
Đại tiểu thư nức lên một tiếng, ôm lấy Sở Phàm, vùi đầu vào cổ hắn. Thân thể mềm mại vẫn run lên nhè nhẹ.
- Bà xã, đừng khóc nữa được không? Chờ anh khỏe hẳn rồi lại chọn một ngày khác, anh với em lại tổ chức một hôn lễ thật long trọng có được không? Anh phải để em mặc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới này.
Sở Phàm khẽ nói bên tai đại tiểu thư.
- Vâng,
Đại tiểu thư gật đầu, rồi vẫn nghẹn ngào, nói:
- Ông xã, em đã biết là anh nhất định sẽ tỉnh lại mà, em đã biết mà.
- Đương nhiên là anh sẽ tỉnh lại rồi. Anh làm sao nhẫn tâm bỏ mặc em được chứ.
Khi tiếng khóc nức nở rồi thút thít ngưng dần, nàng ngẩng khuôn mặt đẫm nước lên nhìn Sở Phàm, rồi cúi xuống, mạnh dạn hôn môi hắn.
... ..... ..... ....
- Những lời em nói với anh anh có nghe thấy không? Lúc anh mê man có cảm giác thấy không?
Đại tiểu thư nằm trong lòng Sở Phàm, khẽ hỏi.
Sở Phàm dịu dàng đáp:
- Nghe thấy. Câu nào anh cũng nghe thấy. Mấy ngày nay anh dường như nằm mơ, một giấc mơ như thật, lại như rất xa xôi. Những lời em nói anh đều nghe ddc cả, nhưng anh không làm sao mở miệng nói chuyện với em được.
- Thế ư, thế lúc nằm mơ kia thì mơ thấy cái gì?
Đại tiểu thư bỗng nghiêm mặt, hỏi.
- Anh ấy hả…
Sở Phàm nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trong mơ anh thấy có một cánh cửa, hai bên cửa có đầu trâu mặt ngựa đang đứng. Đầu trâu mặt ngựa vẫn khuyên anh đi vào bên trong đi, nhưng anh nói anh không đi. Cánh cửa kia là đường đi vào âm phủ, anh không đi, anh phải về dương gian. Đầu trâu mặt ngựa bảo là ở dương gian không có gì hay cả, đi vào trong cánh cửa này rồi là có thể luân hồi, có thể thăng lên thế giới cực lạc. Anh nói anh không vào, ở dương gian còn có bà xã của anh. Bà xã của anh là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, anh còn chưa động phòng với bà xã, anh không cam lòng, anh phải quay về dương gian. Cứ thế rồi anh tỉnh lại thôi.
Đại tiểu thư nghe thế thì không kìm nổi, cười khúc khích. Khuôn mặt đã hết khóc, mỉm cười tươi lên trông cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trên mặt cũng có chút ửng hồng, hai mắt xấu hổ nhìn Sở Phàm.
- Đáng ghét! Toàn trêu em thôi.
Đại tiểu thư hờn mát, rồi tiếp đó nghĩ ra cái gì, nàng xem giờ, vội vàng nói:
- Đúng rồi, em suýt nữa thì quên. Em còn phải đi đón người. Em nghĩ anh mà nhìn thấy người này thì cũng sẽ rất vui.
- Em đón ai vậy?
Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.
Đại tiểu thư cười thần bí, bảo:
- Giờ không nói cho anh biết được. Sắp đến giờ rồi, em phải ra sân bay. Anh ngoan ngoãn ở đây một lúc nhé. Em sẽ trở về ngay, lúc đó anh sẽ biết là ai ngay thôi mà.
- Ơ thế bây giờ em đi luôn à?
Sở Phàm không muốn rời ra, lại hỏi.
- Em đi một lúc về ngay mà. Ông xã, ngoan nào.
Đại tiểu thư nói rồi hôn nhẹ lên trán Sở Phàm, rồi đi ra ngoài. Sở Phàm nhìn theo bóng dáng đại tiểu thư yểu điệu rời đi, trong lòng có cảm giác rất ấm áp, lại nhớ lại lúc hắn sắp tỉnh lại đã nghe thấy đại tiểu thư gọi hắn là “ông xã” một cách đầy yêu thương.
Việc phát sinh trong hôn lễ hắn chưa từng nghĩ qua. Có điều cuối cùng Tần Khải cũng phải trả giá. Hắn biết, hắn ném cái bút máy sắc nhọn đó đi, chắc chắn sẽ lấy mạng Tần Khải.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa phòng bệnh bật mở, một cô y tá đi vào, trong tay cầm một bó hoa lan.