- Lâm thiếu gia, tất cả đều đã được xử lý gọn gàng rồi. Bốn người ngày ấy đánh cậu, tôi đã lôi đến trước mặt, tùy ý cậu xử trí.
Lôi Báo vỗ vỗ tay, giọng điệu lạnh nhạt nói.
- Chúng mày còn nhớ rõ tao chứ?
Những gã này trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, gật đầu, lúng túng nói:
- Nhớ... nhớ rõ, Lâm thiếu gia đại nhân đại lượng, xin giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi.
- Bỏ qua cho chúng mày à? Hừ, ngày ấy khi chúng mày đánh tao thì sao lại không có hạ thủ lưu tình bỏ qua cho tao chứ?
Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.
- Đấy… đấy là cố chủ của chúng tôi ra lệnh, cho nên mới… mới làm như vậy.
Một gã vẻ mặt cầu xin, nói.
- Trần Tuấn Sinh ư? Đêm nay Trần Tuấn Sinh làm sao không cùng chúng mày ở đây với bọn mày?
Lâm Phi Dật hỏi.
- Trần công tử mấy ngày nay cũng không qua lại với chúng tôi. Bởi vì cha cậu ấy đang tức giận, cho nên không dám qua lại với chúng tôi.
Một gã nói rõ.
Thì ra Trần Tuấn Sinh dẫn người đến đánh Lâm Phi Dật đã khiến Trần Thiên Minh nổi trận lôi đình, nổi giận mắng cho Trần Tuấn Sinh một trận. Cho nên trong khoảng thời gian này Trần Tuấn Sinh tạm thời không dám dẫn theo bốn tên tay chân bên người. Vì thế bốn tên này mới rảnh rỗi tới hộp đêm tìm thú vui.
- Tao mặc kệ chúng mày là nhận lệnh người khác hay là thế nào. Tóm lại hôm đó chúng mày đã đánh tao, chúng mày biết tao là ai không?
Lâm Phi Dật hỏi.
- Biết... biết rõ, nhưng, lúc đó chúng tôi cũng không biết, nếu không cho dù là cho chúng tôi mười cái mạng chúng tôi cũng không dám đi đánh Lâm thiếu gia. Lâm thiếu gia giơ cao đánh khẽ xin bỏ qua cho chúng tôi.
Một gã khổ sở cầu xin.
Thì ra khi đó đánh Lâm Phi Dật, những người này cũng không biết thân phận thực sự của hắn. Đến khi đánh xong mới biết được Lâm Phi Dật lại đúng là con trai độc nhất của Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị, lúc ấy những người này đều sợ hãi vô cùng. Thế nhưng đã qua hai ngày rồi, những người này thấy không phát sinh chuyện gì, tưởng rằng chuyện này đã qua, cho nên mới cao hứng bừng bừng tới hộp đêm chơi đùa. Làm sao biết Lâm Phi Dật lại mang người tìm đến tận cửa, hơn nữa người đến lại là loại lấy một đánh năm cứ như ngóe.
- Bỏ qua cho chúng mày? Ha ha, chúng mày nói quá dễ dàng rồi. Con mẹ nó chứ, lúc đó chúng mày đánh tao ở trường, khiến tao mất mặt trước mắt nhiều người như vậy, đặc biệt ở trước mặt Kỷ Tiêm Vân. Mày cho rằng tao sẽ dễ dàng như vậy bỏ qua cho chúng mày sao? Tao mất hết mặt mũi rồi còn muốn lại đây lấy lòng chúng mày à? Thực là nực cười!
Lâm Phi Dật gằn từng chữ nói:
- Có trách thì chỉ trách chúng mày có mắt không tròng, theo Trần Tuấn Sinh cái đồ không biết sống chết đó, tao muốn lưu lại một chút cảnh cáo trên người bọn mày. Tao muốn cho Trần Tuấn Sinh biết, sau khi trêu chọc Lâm Phi Dật này thì sẽ có hậu quả như thế nào.
- Lâm… Lâm thiếu gia, đây hết thảy đều là Trần Tuấn Sinh sai khiến. Chúng tôi lấy tiền của hắn đành phải thay hắn bán mạng. Lâm thiếu gia xin thương xót bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi cũng không dám nữa.
Gã đàn ông liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Phong lúc này đột nhiên hỏi:
- Trần Tuấn Sinh một tháng cho chúng mày bao nhiêu tiền?
- Mỗi người sáu ngàn đồng.
Một đại hán trả lời.
- Sáu ngàn? Như vậy Trần Tuấn Sinh một tháng phát cho chúng mày tiền lương có hai vạn bốn ngàn đồng. Hơn nữa hắn bình thường tiêu pha, tổng cộng một tháng hắn ít nhất phải cần hơn bốn vạn đồng. Hắn chỉ là con trai của một cục trưởng công an thôi mà, làm sao có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ đều là tiền tham ô của bố hắn âm thầm mang về?
Lâm Phong giọng điệu lành lạnh nói.
- Cái này… cái này chúng tôi cũng không biết.
Những đại hán này lắc đầu nói.
- Anh họ, thường ngày có một số con cháu nhà giàu nịnh bợ quyền thế của gia đình Trần Tuấn Sinh nên quấn lấy hắn. Theo em biết phần lớn chi phí chi tiêu của Trần Tuấn Sinh đều là bọn con cháu nhà giàu này chi, Trần Tuấn Sinh bình thường cũng không có tiền. Về phần cha hắn có tham ô hay không còn không biết được.
Lâm Phi Dật nói.
- À, thì ra là như vậy!
Lâm Phong nói tiếp:
- Tiểu Dật, đừng dây dưa với mấy tên này. Xử trí thế nào nói nhanh lên đi, làm xong việc còn phải mời Báo ca và Hổ ca đi hát một chút chứ.
- Bọn họ ngày đó dùng tay dùng chân đánh em. Như vậy đi, em muốn lấy hai tay hai chân của bọn họ là được.
Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.
- Như vậy việc này cứ giao cho chúng tôi làm đi.
Lôi Báo lúc này rút ra một con dao găm hàn quang lóng lánh, lạnh nhạt nói.
- Ha ha, tao thích nhất là vặn đứt tay chân của người khác. Tao đã lâu rồi không được nghe loại thanh âm trong trẻo của xương cốt gãy.
Triệu Hổ hai tay nắm chặt, mười ngón tay phát ra âm thanh “Cách cách”, nhếch miệng cười nói.
- Xin đừng...
Những gã này sau khi nghe vậy sắc mặt cả kinh, đều đứng thẳng lên cố gắng phản kháng. Đáng tiếc ở trước mặt Lôi Báo và Triệu Hổ, bọn họ cho dù phản kháng như thế nào thì cũng đều là dư thừa. Chỉ thấy Lôi Báo nắm lấy một gã, dao găm trong tay cắt đứt gân trên hai tay của gã này. "A..." theo một tiếng kêu thảm hai tay của gã này đã bị phế bỏ. Tiếp theo Lôi Báo lại cầm con dao găm sắc bén kia cắt đứt gân hai chân của gã luôn.
Sau đó, dao găm của Lôi Báo lại chỉ về phía một tên khác. Tên kia ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng và sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Cách làm của Triệu Hổ lại càng dứt khoát lưu loát, nắm luôn lấy hai cánh tay của một tên, dùng sức vặn một cái. Chỉ nghe thấy "Răng rắc" một tiếng, cánh tay của tên này đã bị vặn gãy. Vặn gãy cánh tay rồi, Triệu Hổ lại nắm lấy chân gã, một quyền hung ác nện lên đầu gối, trong tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế của đại hán truyền đến một tiếng "Răng rắc", một quyền nữa nện lên đầu gối của gã, lập tức đầu gối và cẳng chân của gã này xụi lơ xuống, mà bản thân gã cũng đã hôn mê luôn.
Tiếp theo, Triệu Hổ lại tóm lấy một gã khác rồi bắt đầu thủ đoạn bạo lực kia của hắn.
Sau khi Lôi Báo và Triệu Hổ xong việc, Lâm Phi Dật nói với những gã nằm trên mặt đất gần như chỉ còn chút hơi thở:
- Nhớ kỹ nói cho cậu chủ Trần Tuấn Sinh của chúng mày, đây chỉ là bước trả thù đầu tiên của Lâm Phi Dật. Kế tiếp còn có càng nhiều chuyện thú vị chờ hắn.
Sau khi nói xong thì theo bọn Lâm Phong đi ra ngoài. Khi Lâm Phong mở cửa ra lại thấy ngoài cửa vây quanh mấy nữ nhân viên phục vụ. Lâm Phong trừng mắt nhìn những nữ nhân viên phục vụ đó một cái, lạnh lùng nói:
- Nhìn cái gì, đi gọi quản lý của các cô đến đây.
- Vâng, vâng…
Một nữ nhân viên phục vụ vội vàng chạy đi.
Chỉ lát sau một người quản lý mặc âu phục đã đi tới, Lâm Phong tiến lên đón, cười nói:
- Quản lý Uông, đã lâu không gặp!
- A, đây không phải là Lâm thiếu sao? Nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện rồi à?
Quản lý Uông cười ha ha nói.
- Ha ha, chuyện tới đây phải nhờ vào quản lý Uông rồi. Trở về tôi sẽ gửi ông hai vạn đồng, coi như là bồi thường một ít bàn ghế đập hỏng ở trong phòng.
Lâm Phong vừa cười vừa nói.
- Ài, Lâm thiếu nói như vậy chính là trách móc rồi, nói thế nào chúng ta cũng là bằng hữu từ lâu. À mà ở trên tầng ba, tôi đã chuẩn bị cho Lâm thiếu một phòng rộng rãi, bên trong phòng rượu nước thức ăn đồ uống đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Hơn nữa, tôi còn kêu ma ma giữ lại bảy tám cô nương thẻ đỏ để Lâm thiếu các cậu tới chọn đấy, ha ha.
Uông quản lý cười nói.
- Tốt, tốt, quản lý Uông quả nhiên là bằng hữu tốt. Thế thì chúng tôi trước hết là đi lên vui vẻ, chuyện kế tiếp giao cho ông xử lý.
Lâm Phong nói.
- Không có việc gì, không có việc gì. Trong hộp đêm mỗi tối đều có người uống say đánh nhau. Cảnh sát tới tôi tùy tiện sắp xếp là qua. Quần ẩu đánh nhau là chuyện thường xảy ra, Lâm thiếu cứ vui chơi thoải mái đi.
Uông quản lý nói.
- Tốt, Lâm Phong ta lại thiếu quản lý Uông một cái nhân tình nữa rồi, như vậy chúng ta trước hết đi chơi đã.
Lâm Phong nói xong liền gọi Lôi Báo, Triệu Hổ bọn họ cùng đi lên phòng sang trọng trên tầng.
Đợi cho bọn Lâm Phong đi khỏi, quản lý Uông bắt đầu dặn dò những nhân viên phục vụ, nói:
- Chuyện đêm nay các cô coi như không biết gì hết, còn đứng ngây ở đó làm gì? Báo cảnh sát, nói là nơi này có quần ẩu, hai nhóm người đánh nhau, sau khi đánh xong một nhóm người chạy mất, còn không đi mau!
- A!
Một nhân viên phục vụ phản ứng lại, vội vàng đi báo cảnh sát!
Lúc này, bọn Lâm Phong đã ở trong phòng sang trọng ôm những cô nương thẻ đỏ chân trần, ở trong phòng khoái hoạt!