Sở Phàm đưa Lâm Hiểu Tình vào một quán lẩu Trùng Khánh, gọi món lẩu cá uyên ương. Thật ra món lẩu này cay quá, hắn ăn không quen, nhưng Hiểu Tình là người Tứ Xuyên, ăn rất cay, lại thích.
Người ta thường nói tới Tứ Xuyên mở cửa ra là thấy mỹ nhân. Cũng chẳng sai! Cứ nhìn Lâm Hiểu Tình mà xem, da thịt mềm mại nõn nà trắng như tuyết, dáng người chuẩn không thể chuẩn hơn, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho người khác chảy cả máu mũi.
Lẩu đã đem lên, Sở Phàm bỏ thịt dê, thịt gà, cá thái nhỏ, khoai tây, cây yến mạch lột vỏ và mấy thứ gia vị bỏ vào nồi, ngửi mùi cay nồng của ớt mà khỏi thắc mắc:
- Hiểu Tình, từ bé em ăn cái món lẩu này lớn lên hay sao mà không thấy cay?
- Cay chứ. Nhưng phải cay mới ngon. Chờ tí nữa chín rồi anh ăn thử xem. Ngon lắm!
Hiểu Tình đảo đảo mấy thứ trong nồi, thản nhiên trả lời.
- Thôi vậy, chỉ sợ anh ăn xong toàn thân bốc hỏa. Em tuy da dẻ mát mẻ nhưng lại không thể giúp anh hạ nhiệt ngay lập tức. Anh biết làm thế nào?
Sở Phàm nhìn cô, cười bỉ ổi.
- Đáng ghét! Bây giờ là giờ ăn nhé. Ăn với chả nói. Hừ!
Lâm Hiểu Tinh trách hắn, khuôn mặt hồng lên trông đáng yêu rất mê người.
- Người ta nói ăn nhiều ớt là mọc mụn, mà xem làn da bóng loáng mịn màng của em, có giống như bị mọc mụn đâu nhỉ?
- Cái gì mà giống như? Người ta vốn là không hề mọc mụn mà.
Hiểu Tình lườm hắn, rồi bảo tiếp:
- Sôi rồi này! Chúng ta ăn thôi.
Lâm Hiểu Tình ăn được cay, nhiệt tình ăn ớt, xuýt xoa khen ngon. Còn Sở Phàm tội nghiệp chiều mỹ nhân chỉ dám húp nước lèo, đôi lúc ăn phải mấy miếng ớt cay, chảy nước mắt nước mũi vội vàng uống nước tòm tọp.
Quán lẩu mặc dù có máy lạnh nhưng Hiểu Tình ăn cay quá, chóp mũi lấm tấm mấy giọt mồ hôi, rất đáng yêu. Hắn nhìn cô ăn ớt ngon lành, lại không nhịn nổi thắc mắc:
- Hiểu Tình, em đi công tác không được ăn no à?
- Hả? Không phải. Lẩu Trùng Khánh bên đó không phải lẩu xịn, ăn không ngon. Lẩu Trùng Khánh ở Bắc Kinh mới thật là lẩu xịn. Nên để về nhà rồi mới ăn. Hi hi.
Hiểu Tình khẽ cười, vẻ mặt rất thích thú.
- Vậy em cứ ăn đi. Hình ảnh em bây giờ anh sẽ quên ngay lập tức, không nhớ đâu. Ha ha.
- Hả!
Lâm Hiểu Tình bỏ ngay miếng thịt dê đang ăn dở xuống, trừng mắt hầm hè nhìn Sở Phàm, mắng:
- Giỏi lắm. Ý anh muốn nói em ăn rất khó coi chứ gì? Nói thật đi. Mặc kệ anh luôn!
- A không có. Anh nào dám. Trong mắt anh em luôn luôn vĩnh viễn là đại mỹ nhân. Thật đấy! Anh có thể thề với lương tâm mình đấy.
Hắn vội vàng thanh minh thanh nga
Lâm Hiểu Tình tức giận lườm Sở Phàm một cái rát mặt, đem trút hết giận dữ vào nồi lẩu, lúc sau cười vẻ rất thỏa mãn:
- Ha....No rồi. Ngon quá.
- Còn đi được không em? Hay để anh cõng?
Sở Phàm lao tới làm ra vẻ sẵn sàng.
- Không cần! Không cho anh lợi dụng. Để em tự đi.
Lâm Hiểu Tình dẩu mỏ lên nói.
Không nói gì, hắn cười thầm trong bụng, “Không cho anh lợi dụng sao? Để xem đêm nay em cầu anh lợi dụng em ra sao”.
Xe lướt như bay hướng về phía căn hộ của Lâm Hiểu Tình.
- Giang Uyển Nhi có nhà không?
Sở Phàm hỏi.
- Anh hỏi cô ấy làm gì? Anh muốn làm gì cô ấy? Kẻ bại hoại như anh, không cho anh hại cô ấy được.
Lâm Hiểu Tình trừng mắt nhìn hắn, cảnh giác cao độ.
- Chậc chậc, nhìn em xem. Em nghĩ đi đâu thế? Cô ấy rất đẹp mà… Nếu có hại cũng là hại em chứ hại ai. Ha ha.
- Em cũng không để cho anh hại.
Cô giơ hai tay làm một biểu tượng chiến thắng.
- Hả? Hiểu Tình? Em mới nói đêm nay cho anh gặp mà.
Sở Phàm thấy vậy thì cuống quít hỏi.
- Em nói thế ư? Không nhớ!
Lâm Hiểu Tình bắt đầu chối quanh.
- Á à, vậy được. đêm nay anh sẽ đi gặp Uyển Nhi.
Không chịu thua, Sở Phàm nhún nhún vai.
- Anh… anh dám!
Lâm Hiểu Tình lớn tiếng.
- Không được gặp em chẳng lẽ anh cũng không được gặp người khác hay sao? Nếu vậy thì đêm nay tâm hồn cô quạnh của anh biết nương tựa vào ai đây….
Hắn giả bộ than thở.
- Anh… anh… Người ta mới nói là… là… với anh…. với anh…. Hừ!
Bỏ lửng lời nói, cô quay ngoắt đi.
Sở Phàm thấy thế, cười trộm sau lưng, rồi vội vàng làm lành:
- Hiểu Tình, Hiêu Tình, giận anh sao?
- Ai thèm giận anh! Anh yêu ai thì đi tìm người đó. Em cũng chẳng quan tâm.
Lâm Hiểu Tình dỗi.
- Ha ha Hiểu Tinh ngốc! Lúc nãy anh đùa em mà. Anh làm sao lại đi tìm Uyển Nhi chứ? Anh thích em cơ mà...
- Không tin!
Hiểu Tình hấm hứ.
- Thôi mà… cười một cái được không? Tối nay chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm đó…
Sở Phàm thò tay lôi lôi kéo kéo cánh tay trắng muốt của cô gái đang hờn dỗi ngồi cạnh hắn.
- Đáng ghét. Đêm nay em không có thời gian gặp anh đâu.
Cô bĩu môi, hẩy cánh tay hắn ra.
- Nhưng anh lại có thời gian gặp em. Chúng ta cùng nhau… vận động đi, được không?
- Cùng nhau vận động cái gì chứ?
Lâm Hiểu Tình hỏi rất ngố.
- Cùng nhau tập thể dục chống đẩy. Ha ha.
- Á! Anh xấu! Đánh chết anh. Đánh chết anh.
Đỏ bừng mặt, Lâm Hiểu Tình xấu hổ ra sức đấm thật mạnh bàn tay mềm mại vào thân thể rắn chắc như đá của Sở Phàm. Đương nhiên là lúc này cô đã hiểu được ra là tập thể dục chống đẩy nghĩa là ý gì.
Sở Phàm đưa Lâm Hiểu Tình về tiểu khu đang ở rồi giúp cô mang đồ lên phòng.
Đưa Lâm Hiểu Tình về tới căn hộ của cô thuê chung với Giang Uyển Nhi, hắn còn vào phòng uống ngụm nước rồi mới đi. Trước khi đi còn cố nán lại dặn dò Lâm Hiểu Tình nghỉ ngơi giữ sức, đêm nay còn dùng tới. Lời nói vừa dứt, hắn nhận luôn một cái trừng mắt hung hăng của người đẹp, đang lẽ hắn nên cảm ơn Uyển Nhi, lúc ấy nếu không có cô cũng đang ở trong phòng thì Hiểu Tình đã đấm cho Sở Phàm mấy cái rồi. Hào hứng! Thoải mái! Sảng khoái. Hắn chào hai cô ra về.
Đêm nay có hẹn với người đẹp cỡ E. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi tim hắn đã nhảy lên kích động từng chặp rồi. Có điều ngay sau đó hắn có chút khó xử. Hắn chợt nhớ tới cái hẹn với Trầm Mộng Lâm tối nay. Cái hẹn do cô gái nhỏ tuy xấu hổ ngượng ngùng mà vẫn dũng cảm chạy ra trước mặt hắn để nói ra. Toát mồ hôi. Làm sao lại trùng hợp đến thế!
Sở Phàm suy tính nhanh. “Tiểu Lâm có thể chậm lại hai ba ngày, nhưng Hiểu Tình thì không được. Hôm nay mới vừa đưa đẩy, bồi dưỡng một chút tình thú với cô. Nếu đêm nay mà hoãn lại thì nhất định cô sẽ rất buồn và tủi thân. Cho dù sau này có bù lại cũng không còn có được cảm giác thế này. Vậy nên đêm nay vẫn nên chú tâm chiếu cố Hiểu Tình đi. Còn Mộng Lâm để dành sang ngày khác! Mai là cuối tuần rồi, gạt cô bé là sẽ dành cho nàng trọn cuối tuần, thế nào cô bé cũng nghe”.
Quyết định được người tình đêm nay, hắn vội vàng lái xe đi tìm Trầm Mộng Lâm.
Lúc này nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ đang giờ nghỉ trưa, bèn lượn lờ qua đường Nam Phủ đi dạo. Sở Phàm đành gọi điện hỏi mới biết địa chỉ cụ thể mà tới. Ba cô nàng thấy hắn chủ động tìm tới thì vô cùng vui mừng. Các cô lúc này đang thiếu mất một anh phu khuân đồ. Ba cô tiểu thư mừng rỡ hoan hô. Tưởng ai cũng được làm cu li sao? Được làm cu li khuân đồ cho người đẹp cũng cần cảm tạ cái phúc ông trời ban cho đó.
Sở Phàm lái xe tới trung tâm thương mại quốc tế trên đường Nam Phủ đã thấy ba người đẹp đứng đó chờ hắn từ bao giờ. Đánh xe vào trong rồi, hắn bước vào cổng trung tâm.
Ba cô gái thanh xuân xinh đẹp thấy hắn, mắt sáng lên, chạy ùa tới bên hắn. Phải công nhận rằng nhìn ba cô gái trẻ trung xinh tươi tung tăng chạy tới bên mình quả thật thật là sướng mắt. Bọn đàn ông đang lui tới trong khu thương mại đó thấy ba cô gái xinh đẹp như tiên mừng rỡ cùng chạy về phía một tên con trai, trong bụng cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Đặc biệt là một số gã trẻ tuổi cao lớn bộ dạng đẹp trai một chút. Bọn họ nhìn cảnh đó thực là không phục tí nào. Chính mình đây khí phái anh hùng đẹp trai lẫm lẫm mà bạn gái bên cạnh thì sao mà tục tằn, nếu không muốn nói là xấu nữa… Còn hắn…nhìn xem… bộ dạng thì cũng chỉ bình thường thôi. Thế mà làm sao mà ba nàng tiên xinh đẹp cao quý ấy lại đi vây quanh hắn chứ?
- Sở ca ca, hôm nay anh biết chúng tôi thiếu phu khuân đồ mà tới sao?
Nhị tiểu thư vô tư ôm tay hắn, ý tứ đây là vệ sĩ của tớ, đừng có tranh.
- Ặc, cái này… Ha ha, các cô đều biết mà, con người tôi trước nay vốn rất nhiệt tình.
Hắn cũng đành vẽ một bộ mặt hào sảng mà cười.
Tô Phỉ vui vẻ:
- Em biết mà! Nên mới đợi Sở ca ca tới xách đồ giúp tụi em. Sở ca ca thật là tốt bụng nhiệt tình mà. – hai tay cũng ôm lấy cánh tay còn lại của hắn.
- Đúng rồi, hôm nay chân tớ bị đau, đi lại khó lắm. Sở ca ca sẽ cõng tớ. Hai bồ không được tranh!
Trầm Mộng Lâm lớn tiếng dọa người, nhanh chóng đoạt lại Sở Phàm phần mình, không cho ai cướp. Ghê thật!
Sở Phàm vừa nghe trợn tròn cả mắt. Lúc này hắn đang được ôm năm sáu cái túi đồ, lại còn cõng Trầm Mộng Lâm… Trời! Thê thảm! Khổ ơi là khổ….
Bởi vì hai bên tay hắn đã bị nhị tiểu thư và Tô Phỉ ôm cứng lấy. Cho nên Trầm Mộng Lâm chỉ có thể ôm cánh tay của nhị tiểu thư hoặc Tô Phỉ thôi. Với mức độ thân thiết vô cùng giữa mình với Sở Phàm, cô bé Trầm Mộng Lâm tuyệt không hề sốt ruột. Cô nghĩ thầm trong đầu: “Mình và Sở ca ca đã cùng làm chuyện ấy, nên nếu nói là thân mật thì tất nhiên mình là người thân mật nhất với Sở ca ca. Còn có cái hẹn đêm nay với anh ấy nữa…” Cô cười cười, khuôn mặt ửng hồng vô cùng quyến rũ và cảm động.
Vào trong trung tâm thương mại quốc tế, Sở Phàm e ngại nhị tiểu thư và Tiểu Phỉ đang hai tay hai bên ôm cứng lấy hắn thế này thì làm sao tìm được cơ hội mon men tới gần Trầm Mộng Lâm xin phép được đây? Mãi sau hai cô nhị tiểu thư và Tô Phỉ đi chọn đồ mới chịu rời tay hắn ra. Sở Phàm vội vàng kéo Trầm Mộng Lâm ra một góc, nói nhỏ bên tai cô:
- Tiểu Lâm, nói chuyện với anh một chút.
- Cái... anh nói gì?
Đỏ bừng mặt, Trầm Mộng Lâm hơi giận, tự hỏi: “Còn nói cái gì nữa chứ, chẳng lẽ Sở ca ca không thể chờ đến đêm nay rồi muốn nói gì thì nói sao? Lúc này mà nói về.. về... chuyện ấy... không phải làm cho người ta chết vì ngượng sao? Thật là...”
Tuy thế nhưng cô vẫn gắng nén giận lại để xem hắn nói gì.