Mục lục
[Dịch]Cận Chiến Bảo Tiêu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, khoảng chừng 6h, Kỷ Tiêm Vân sau khi tắm rửa xong thì từ trên lầu đi xuống. Vị nhị tiểu thư này đã đổi một cái quần bó phối hợp với một chiếc áo hai dây màu hồng để lộ vai. Nhìn nàng quả thực trông rất thanh khiết lại gợi cảm, mê người tới dị thường!

Sau khi xuống lầu, Kỷ Tiêm Vân liền nói:

- Tỷ, muội ra ngoài đây. Anh ta thì giao cho tỷ nhé!

Sở Phàm thấy dáng vẻ của Kỷ Tiêm Vân thì biết ngay là nàng lại muốn ra ngoài, do vậy hắn vội vàng bật dây, nói:

- Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu vây?

- Tôi muốn đi tham gia buổi tụ họp của những người bạn cùng học. Anh cũng không nhất thiết phải đi theo đâu.

Nhị tiểu thư nói.

- Như vậy sao được, Kỷ thúc thúc dặn tôi phải như hình với bóng với cô mà.

Sở Phàm vội vàng nói.

- Sở Phàm, anh đêm nay không cần đi theo Tiểu Vân. Tôi còn có việc tìm anh.

Kỷ Tiêm Tiêm đang ngồi trên ghế sô-pha đọc quyển tạp chí phụ nhữ, nói.

- Nhưng, nhưng tôi là vệ sĩ của nhị tiểu thư.

Sở Phàm nói.

- Cũng là vệ sĩ của tôi. Cho nên anh cũng phải nghe lời cửa tôi.

Kỷ Tiêm Tiêm đứng lên, nói.

- A? Nhưng Kỷ thúc thúc nói tôi chỉ là vệ sĩ của nhị tiểu thư mà.

Sở Phàm ngạc nhiên nói.

- Tiểu Vân là muội muội của tôi. Còn tôi là tỷ tỷ của Tiểu Vân. Cho nên, anh một khi đã là vệ sĩ của Tiểu Vân thì cũng chính là vệ sĩ của tôi. Cái này gọi là quy luật lôgic suy lý. Anh có hiểu không?

Kỷ Tiêm Tiêm cười hì hì nói.

Sở Phàm nghe vậy thì hắn chỉ biết xoắn ngón tay lại mà suy nghĩ:

" Mình là vệ sĩ của nhị tiểu thư. Đại tiểu thư là tỷ tỷ của nhị tiểu thư, cho nên mình cũng là vệ sĩ của Đại tiểu thư. Cái này là lôgic ư? Sao lại không nghĩ thông chút nào vậy à? Ách, nhị tiểu thư.."

Sở Phàm đảo mắt thì thấy trong phòng đã chẳng còn bóng dáng nhị tiểu thư đâu. Hắn không khỏi kinh ngạc lên tiếng hỏi:

- Nhị tiểu thư đâu rồi?

- Tiểu Vân đi ra ngoài rồi. Vì vậy, đêm nay anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Kỷ Tiêm Tiêm nói.

- Cái này, đại… đại tiểu thư dùng…dùng tôi là có ý gì? Sư phụ nói, cấm tôi không được gần nữ sắc.

Sở Phàm lúng ta lúng túng nói.

Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy thì khuôn mặt nàng bỗng đỏ bừng lên, phì một tiếng nói:

- Đi đi đi. Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Đêm nay tôi muốn anh đóng giả làm bạn trai của tôi để cùng tôi đi dự dạ hội.

- Bạn trai?

Sở Phàm không nhịn được bèn la lên hoảng sợ.

Kỷ Tiêm Tiêm nhìn bộ dáng giật mình kia của Sở Phàm thì không nhịn được cười nói:

- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Anh đi tắm rửa đi, nhớ tắm cho sạch vào. Sau đó tôi sẽ kêu người mang đến cho anh một bộ lễ phục màu đen để anh mặc.

- Vương mụ!

Tiếp đó, Kỷ Tiêm Tiêm gọi lớn, một người phụ nữ làm thuê trên dưới bốn mươi tuổi chạy tới, hỏi:

- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?

- Dẫn anh ta lên cái phòng đã thu dọn từ trước ở trên lầu. Sau đó chuẩn bị các thứ cho anh ta tắm rửa.

Kỷ Tiêm Tiêm dặn dò.

- Dạ, tiểu thư! Sở công tử, mời đi theo tôi.

Vương mụ nói.

- A, được được! Ách, về sau cứ gọi cháu là Tiểu Sở, Thế là được rồi. Hì hì!

Sở Phàm cười nói.

Sở Phàm đi theo Vương mụ lên căn phòng ở lầu hai đã được chuẩn bị cho hắn từ trước. Sau khi cất hành lý, hắn đi tắm rửa luôn. Nhìn cái nhà tắm mà hắn buồn bực:

" Chỗ tắm sao lại lớn bằng cả một gian phòng to thế này chứ?"

Trong đó sữa tắm rồi dầu gội đầu được đặt trên một cái giá ở phía trên cái bồn tắm lớn hình gợn sóng, lại còn có thể một bên vừa ngâm nước, một bên vừa nghe những bản nhạc nhẹ nhàng. Quả đúng là một loại hưởng thụ.

Nhưng Sở Phàm có thể khẳng định cả đại tiểu thư lẫn nhị tiểu thư chắc chắn không tắm ở gian phòng tằm này. Bởi vì cái mũi của hắn rất mẫn cảm nhưng cũng không hề ngửi được mùi hương thanh thuần chỉ có ở những người phụ nữ. Huống hồ những cái chai lọ ở đây cũng không phải là loại mà những thiên kim tiểu thư dùng để tắm rửa.

Sở Phàm dùng sức kì cọ thân thể, chà tới mức ghét ra đầy cả tay. Nhưng đang lúc kỳ cọ thì đột nhiên cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ. Hắn bỗng nhớ tới rằng mình vào đây vẫn chưa khóa cửa phòng tắm, mà cái biệt thự to như thế này thì ngoài hắn cùng Trương bá là nam ra còn toàn là nữ cả. Nghĩ vậy, hắn không nén nổi bèn dùng khăn che nửa người dưới lại, nói:

- Ai hả?

- Là ta Vương mụ. Đại tiểu thư chuẩn bị cho cháu một bộ lễ phục bảo ta mang lên. Để ta mang vào cho cháu nha?

Vương mụ ở bên ngoài nói.

Sở Phàm nghe vậy thì cả kinh, thầm nghĩ:

" Mình quần áo còn chưa mặc. Nếu Vương mụ đi vào thì chẳng phải là phạm vào sắc giới rồi sao? Má ơi, sư phụ mà biết thì còn gì là người nữa?"

Nghĩ vậy hắn vội vàng nói:

- Vương mụ, không cần đâu. Phiền mụ để bộ lễ phục đó ở phòng cháu đi. Cháu tắm xong thì sẽ về phòng mặc.

- A! Được rồi. Ta sẽ để nó trên đầu giường phòng cháu.

Vương mụ nói xong liền bỏ đi.

Sở Phàm thở nhẹ một hơi rồi sau đó vội vội vàng vàng tắm cho xong. Sau khi lau khô người hắn chạy về phòng mình. Trên đầu giường quả nhiên có đặt một bộ âu phục màu đen dùng trong những buổi lễ. Sau khi mặc vào, hắn cảm thấy, he he, thật là vừa người đó, nhưng chỉ có điều mặc nó vào thì có hơi không được tự nhiên. Có thể là do lần đầu tiên mặc loại chính trang lễ phục này ha!

Sở Phàm ở dưới lầu đợi hơn mười phút gần hai mươi phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng Đại tiểu thư đâu cả, trong lòng nghĩ thầm:

" Đại tiểu thư tắm rửa tắm sao lại lâu vậy nhỉ? Đại tiểu thư không phải cũng chỉ có gội đầu, kỳ cọ thân thể, rửa...A, thân thể? Thân…thân thể của đại….đại tiểu thư?"

Trong mắt Sở Phàm tựa như hiện ra cảnh xuân tuyệt vời khi Đại tiểu thư không mảnh vải che thân đang tắm trong phòng tắm.

- A Mễ Đà Phật, A Di Đà Phật, không thể nghĩ, không thể nghĩ...

Trong lòng Sở Phàm lầm bẩm niệm.

- Anh đang lẩm bẩm cái gì đó?

Giọng nói chậm rãi ngọt ngào của Đại tiểu thư truyền đến.

Sở Phàm nghe vậy liền cả kinh rồi quay đầu nhìn lại. Ngay tức khắc, hai mắt hắn bỗng đờ đẫn, miệng khẻ nhếch lên, thần sắc đầy vẻ kinh ngạc.

Nguyên nhân là vì Đại tiểu thư đang mặc một bộ lễ phục cổ chữ V sâu tới ngực có màu trắng đang từ cầu thanh đi xuống. Bộ lễ phục cổ chữ V kia đã hoàn toàn phô bày dáng người lả lướt thướt tha của Đại tiểu thư và cái chữ V ở trước ngực kia cũng hơi để lộ một phần bộ ngực tinh oánh tuyết bạch của nàng. Còn trên cái cổ trắng tới tinh khiết kia lại đeo chiếc một vòng bằng ngọc trai tuyệt đẹp khiến nàng trở nên lộng lẫy cao nhã. Và cả khuôn mặt vui vẻ tuyệt mỹ kia nữa, khuôn mặt nàng được trang điểm một cách đơn giản nên nhìn nàng lại càng thêm xinh đẹp, càng thêm mê người. Giờ phút này, chỉ cần một cái nhíu máy, một nụ cười của nàng thôi cũng đủ để điên đảo chúng sinh rồi!

- Đại tiểu thư, cô thật xinh đẹp!

Sở Phàm không nhịn được mà tán thưởng nói.

Đại tiểu thư nghe vậy cũng chỉ thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Sở Phàm, nghĩ:

"Hắn mặc bộ âu phục màu đen kia vào trông cũng có vẻ đĩnh đạc đó chứ. Đẹp trai hơn hẳn so với khi hắn mặc cái bộ quần áo bụi bặm kia. Mà nhìn kỹ trông Sở Phàm hắn còn hơi anh tuấn nữa chứ!"

Nghĩ vậy, Đại tiểu thư lập tức cười nói:

- Anh trông cũng không tệ lắm nhỉ! Mặc bộ âu phục này vào thì anh trông đẹp trai hơn hẳn đó.

Sở Phàm nghe xong thì trong lòng vô cùng đắc ý, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó liền nói:

- Đúng rồi, Đại tiểu thư. Cô nói là đêm nay bảo tôi làm bạn trai của cô sao?

- Ân, A! Không đúng không đúng. Chỉ là bạn trai giả thôi.

Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm nói.

- Vậy tôi có cần phải thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai không? Nói ví dụ như là lúc cần thiết thì phải cùng Đại tiểu thư làm cái đó đó.. ..

Sở Phàm cười cười.

- Không được, anh nghĩ đi đâu đó hả? Hừ! Đã nói là bạn trai giả thì tôi bảo làm gì thì anh phải làm cái đó, nên nói cái gì thì nói cái đó, còn không có lời của tôi thì anh cũng đừng có di chuyển và cũng đừng có nói chuyện!

Đại tiểu thư nói.

- Nói như vậy thì làm bạn trai của Đại tiểu thư cũng chẳng có gì tốt cả. Cái đó có lẽ tôi không làm tốt được đâu, cứ quay về làm vệ sĩ của tôi thôi!

Sở Phàm với giọng điệu thất vọng nói.

- Này, Sở Phàm! Anh có ý gì hả? Anh không phải nói là anh không gần nữ sắc sao chứ?

Đại tiểu thư tức giận nói.

- Đó là sư phụ nói!

Sở Phàm nói.

Đại tiểu thư nghe vậy thì cười lạnh nói:

- Như vậy là anh không nghe lời sư phụ anh sao?

- Sư phụ lão nhân gia người không có ở chỗ này. Huống hồ một khi đã làm bạn trai của cô thì sẽ phải đóng cho giống một chút chứ. Đây là nguyên tắc trước sau như một của tôi. Nguyên tắc này cùng chính là nguyên tắc làm vệ sĩ của tôi! Cho nên, một khi đã làm bạn trai của cô mà lại giống như khi tôi làm vệ sĩ cho cô, hai người cách nhau ba thước thì còn là bạn trai cái quái gì chứ?

Sở Phàm lão đại không tình nguyện nói.

- Vậy được phép dắt tay của ta thì anh có làm hay không hả?

Trên khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp của đại tiểu thư có hơi chút đo đỏ, nàng nhẹ giọng nói.

- Có thể sờ... dắt tay đại tiểu thư hả!

Sở Phàm nhìn chằm chằm vào cánh tay mịn màng bóng loáng lộ ra ngoài của Đại tiểu thư rồi nuốt nước miếng nhưng hắn lại lạnh nhạt nói:

- Tuy nói là sư phụ thường dạy bảo ta rằng nam nữ thụ thụ bất thân nhưng vào thời kỳ phi thường cũng sẽ phải dùng tới thủ đoạn phi thường. Vì vậy để hoàn thành nhiệm vụ đại tiểu thư giao cho, tôi cũng sẽ trả bằng bất cứ giá nào. Chỉ có điều tôi phải thanh minh trước, dắt tay thì có thể nhưng cái trò miệng nối miệng thì miễn!

- Anh...

Đại tiểu thư nghe được những lời ấy thì một cơn thịnh nộ không tên trong lòng bỗng dâng lên, thầm nghĩ:

" Mình cho hắn dắt tay đã là tổn thất rất lớn rồi, vậy mà còn muốn ta với ngươi miệng nối miệng sao? Nghe ý của hắn cứ như thể hắn dắt tay mình là ủy khuất cho hắn lắm đó! Vậy mà hắn còn đưa ra điều kiện nói không thể hôn... hôn môi. Phi! Ai muốn hôn hắn. Vậy mà không nhìn lại xem thân phận của mình!Nếu không phải đêm nay cần tới hắn thì cũng chẳng cần hạ mình tìm hắn giả làm bạn trai. Rõ thật là!"

Đại tiểu thư căm phẫn bất bình nghĩ mà nàng càng nghĩ lại càng giận nên quyết định không nói với Sở Phàm một câu nào nữa để tránh việc làm hỏng cả tâm tình đi tham dự buổi dạ tiệc đêm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK