- Anh có biết giấc mơ ngày xưa của tôi là gì không?
Lam Tuyết vẫn xuất thần nhìn ra cửa xe, bỗng nhiên hỏi.
Sở Phàm nghe vậy ngẩn cả người, rồi trả lời kiểu thăm dò:
- Trở thành một diễn viên hoặc một cô giáo dạy múa phải không?
Lam Tuyết cười cười, nụ cười thoáng vẻ buồn. Cô trầm mặc một lúc, mới nói:
- Mới đó thôi mà đã lâu như vậy. Tôi còn nhớ hồi đó giấc mơ của tôi đơn giản lắm, chỉ là được chơi cùng với bọn trẻ con. Nhưng, những trò chơi cực kỳ tầm thường của bọn trẻ con tôi cũng chưa từng được chơi, chỉ có thể nhìn ngắm từ bên trong cửa sổ.
Sở Phàm sửng sốt, nếu quả thực như vậy thì tuổi thơ của Lam Tuyết đúng là đã phải chịu quá nhiều tù túng, gần như chẳng có chút tự do. Hắn mấp máy môi định an ủi cô mấy lời, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
- Nói ra anh đừng cười, trái ngược với người khác, tôi không có tuổi thơ. Trong trí nhớ của tôi, tuổi thơ chỉ có học xong lớp piano lại đến lớp học vũ đạo, đến vài ba lớp ngoại ngữ… Đối với cha mẹ tôi đó là ưu tú. Họ tự hào khi tôi mới bảy tuổi đã có thể đàn dương cầm đến bậc năm, vũ đạo xuất sắc, tiếng Anh cũng đã hoàn thành chương trình cơ sở. Nhưng thật sự tôi không có niềm vui, tôi không biết cách giao tiếp với người khác. Người ta tiến đến gần tôi thì tôi xù lông ra theo bản năng. Lâu dần, họ đều…
Lam Tuyết khẽ thở dài.
Sở Phàm cảm thấy trong lòng buốt giá. Dường như hắn đã bị vẻ âu sầu kia của cô cuốn hút. Hắn đã dần đoán ra tuổi thơ của cô, thầm tự hỏi không rõ ánh mắt tràn ngập u buồn của cô có phải vì những gì đã trải qua không?
- Khi còn bé, tất cả là do cha mẹ quyết định hết. Nhưng trưởng thành rồi chúng ta có thể tự lựa chọn hướng đi của riêng mình. Đời người không thể nào việc gì cũng như ý, khi còn bé không được tự do thì lớn lên rồi có thể bù lại. Dù cho có những thứ đã mất đi nhưng cũng có thể bù đắp lại. Có điều phải luôn nhìn về phía trước.
Sở Phàm thong thả bảo.
Nghe hắn nói thế, Lam Tuyết chậm rãi quay lại, con mắt trong vắt xa xăm sáng lên, có chút ánh nước lấp lóa. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo một cảm xúc biệt ly, môi hơi mấp máy,dường như muốn nói gì.
Sở Phàm đột nhiên dừng xe lại, nhìn sâu vào mắt nàng:
- Tôi có thể hiểu tuổi thơ của cô quá cô độc, không có chút tự do. Ngược lại, tuổi thơ của tôi quả thật rất tự do, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi không biết mặt mũi cha mẹ tôi thế nào, cũng không có một tin tức gì. Hồi bé, buổi tối mỗi khi nhớ đến cha mẹ tôi lại khóc thầm.
Lam Tuyết ngẩn người. Nhìn vào đôi mắt sâu sắc kia, cô thấy sự kiên nghị và khích lệ. Than nhẹ một tiếng, cô nói:
- Nói vậy so với anh, tuổi thơ của tôi còn hạnh phúc lắm. Ít nhất tôi còn được ở bên cha mẹ, được cha mẹ che chở chăm sóc.
Sở Phàm cười, cười rất thoải mái, hắn nói:
- Tôi nói như vậy không phải là tranh thủ sự đồng tình của cô. Chỉ mong cô hiểu, một người, cho dù đã trải qua bất kể chuyện gì, nhưng chỉ cần còn lại một hơi thở cũng vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên. Chỉ vậy thôi. Cho nên tại sao chúng ta không cười lên? Dáng vẻ u buồn của cô rất hấp dẫn đấy, nhưng nhìn cô cười vẫn đẹp hơn.
Lam Tuyết nghe vậy, khóe miệng cười nhẹ, chớp chớp đôi mắt đã long lanh nước.
Sở Phàm đưa cho cô chiếc khăn tay. Lam Tuyết nhẹ nhàng bảo:
- Cảm ơn. Tôi đã cảm thấy thanh thản dễ chịu hơn. Những điều này, tôi chưa bao giờ nói với ai.
- Ha ha. Vậy chứng tỏ cô coi tôi là tri âm. Đúng rồi, giờ cô muốn đi đâu chơi? Hay là tôi mời cô đi ăn khuya?
Sở Phàm cười rất thoải mái, bảo.
- Hay quá!
Lam Tuyết cũng cười. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, cô hơi nhíu mày khi thấy số máy gọi tới. Một chút khó xử, một chút bối rối thoáng qua, nhanh chóng định thần, cô quay sang cười với Sở Phàm:
- Tôi… tôi chạy ra nghe điện thoại.
- Đi đi, tôi chờ cô.
Lam Tuyết mở cửa, đi xuống xe, nghe điện thoại.
Sau khi bước xuống xe bắt máy, một giọng nói đàn ông trong điện thoại truyền tới:
- Tiểu thư, cô đang ở đâu? Để tôi tới đón cô.
- Anh không cần đón tôi. Tôi sẽ tự về.
Lam Tuyết lạnh lùng đáp.
- Tiểu thư.. ông chủ có lệnh tôi phải trực tiếp đi đón cô về.
- Tôi không cần. Tôi không muốn về. Tôi có nhà ở rồi. Tôi sẽ gọi điện nói với ba tôi, anh không cần can thiệp vào.
- Nhưng tiểu thư…
- Quyết định vậy đi. Nếu còn coi tôi là tiểu thư thì đừng có làm phiền tôi.
Nói xong Lam Tuyết dập máy “cạch!” một tiếng, quay lại xe của Sở Phàm.
- Có chuyện gì thế?
Thấy cô đã lên xe, Sở Phàm hỏi.
- A..
Ngập ngừng một chút, cô nói
- Có chút việc, tôi phải về ngay. Có lẽ không kịp ăn khuya với anh rồi.
- Không sao. Dù sao cô cũng vẫn ở Bắc Kinh chưa rời đi vội. Nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về?
Sở Phàm bảo.
Hơi do dự một chút, cô đáp:
- Được rồi, tôi ở tòa nhà Blue Sky tại Đông Thành.
Sở Phàm không dò hỏi Lam Tuyết về chuyện gì đã xảy ra, cũng như thân phận của cô. Hắn biết ở Bắc Kinh này không phải ai cũng có thể ở tòa nhà Blue Sky. Hắn chỉ muốn làm bạn tri kỷ của Lam Tuyết, nếu cô muốn nhờ hắn việc gì, hắn nhất định sẽ không chối từ.
Về tới tòa nhà, lam Tuyết nói:
- Sở Phàm, đêm nay cám ơn anh nhé. Tôi thật sự rất vui. Tôi biết anh là một người bạn thật tốt.
- Xem ra đêm nay tôi mất ngủ rồi. Nghe cô nói vậy vui quá không ngủ được.
Sở Phàm cười ha ha.
- Nếu mất ngủ thật thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi kể chuyện cổ tích cho mà nghe. Đảm bảo anh sẽ ngủ được ngay.
Lam Tuyết mỉm cười, vẫy vẫy tay:
- Bye bye. Sau này còn gặp lại!
Sở Phàm cũng vẫy tay chào cô rồi lái xe rời đi.
Xe của hắn mới ra khỏi tòa nhà Blue Sky thì một chiếc Cadillac màu đen tiến vào, dừng lại trước mặt Lam Tuyết. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đen, tiến đến trước mặt Lam Tuyết lễ phép:
- Tiểu thư, lão gia mời cô về…
- Tiểu Võ, tôi đã nói với anh rồi. Anh về nói với ba tôi: Tôi sẽ không về! Tôi có thể tự mình chăm sóc bản thân. Tôi sẽ gọi cho ông ấy.
Lam Tuyết cao giọng như ra lệnh:
- Tiểu Võ, từ sau anh không được tới đây tìm tôi nữa. Có nghe không?
- Tiểu thư, tôi… tôi…
Trên mặt Tiểu Võ lúng túng rõ đáng thương.
- Tôi hỏi anh có nghe hay không?
Lam Tuyết hỏi lại.
- Nghe. Có nghe.
Tiểu Võ gật gật đầu.
- Được rồi, anh về đi. Nói với ba tôi khi nào muốn về tôi sẽ về. Đừng tới tìm tôi.
Lam Tuyết nói xong quay người bước thẳng lên trên lầu.
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Tiểu Võ nhìn theo bóng lưng Lam Tuyết đang rời đi, đành lắc đầu thở dài.
Lái xe ra khỏi tòa nhà Blue Sky, đang định về Biệt thự Lam Hải, đột nhiên điện thoại của Sở Phàm đổ chuông. Không ngờ là đại tiểu thư. Bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi. Không biết nàng gọi điện có việc gì?
Vội vàng nhấc máy, hắn nói:
- Đại tiểu thư, Tiểu Sở đây. Có chuyện gì thế?
- A. Anh là Sở tiên sinh sao?
Trong điện thoại truyền tới một thanh âm lạ, không phải đại tiểu thư.
Sở Phàm ngẩn người, vội vàng nói:
- Đúng. Tôi là Sở Phàm. Xin hỏi cô là ai? Đại tiểu thư đâu?
- Tôi là bạn của Tiêm Tiêm. Tiêm Tiêm đang ở đây, cô ấy đang say. Anh có thể tới đưa cô ấy về không?
Đối phương hỏi.
- Đại tiểu thư uống say ư? Mọi người đang ở đâu?
Hắn vội vàng hỏi.
- Chúng tôi đang ở trung tâm giải trí Nhạc Thành. Anh tới đây đi.
Bên kia bảo.
- Tôi sẽ đến ngay!
Sở Phàm nói xong quăng điện thoại, tăng tốc lái xe tới trung tâm giải trí ở Nhạc Thành.
Hắn không hiểu, đại tiểu thư bình thường dịu dàng nhã nhặn lịch sự, có bao giờ uống rượu đâu, thế nào hôm nay lại say đến không về nổi?
Sở Phàm lao nhanh xe trên đường, lòng không khỏi thắc mắc, chỉ hai mươi phút sau đã đến khu giải trí Nhạc Thành.
Tới trung tâm giải trí, hắn gọi vào điện thoại đại tiểu thư mới biết các cô đang ở lô ghế số 8. Hắn bước vào, được người phục vụ dẫn tới lô ghế số 8. Hắn thấy có 6 cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, còn đại tiểu thư đang nằm trên ghế sofa, đôi mắt to xinh đẹp nhắm nghiền, má ửng hồng, xem ra là say rồi.
- Xin hỏi anh đúng là Sở Phàm?
Một cô gái cao gầy, mặt tròn hỏi hắn.
- Đúng. Tôi là Sở Phàm. Đại tiểu thư, cô… cô sao thế?
Sở Phàm hốt hoảng hỏi.
- Hôm nay Tiêm Tiêm rất vui, nên uống hơi nhiều. Bọn tôi định đưa cô ấy về, nhưng cô ấy không chịu nên gọi anh tới.
Cô gái mặt tròn trả lời hắn.
- Thế ư?
Sở Phàm hơi bất ngờ:
- Để tôi đưa đại tiểu thư vào trong xe rồi về nhà thôi.
- Ừ. Chúng tôi cũng phải về.
Cô gái mặt tròn trả lời, trong khi mấy cô kia tiến đến bên đại tiểu thư, loạng choạng:
- Tiêm Tiêm, tỉnh lại đi, Sở Phàm tới đón bồ rồi này. Tỉnh dậy đi!
Đại tiểu thư “Ừ” một tiếng mơ mơ màng màng. Sở Phàm thấy thế, đi tới hỏi ý:
- Để tôi dìu cô dậy nhé!
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư, chúng ta về thôi!
Sở Phàm đỡ nàng đứng dậy, không nghĩ giờ nàng mềm như bún, đứng còn không vững. Cũng không biết làm sao, hắn đành vòng tay ôm ngang eo bế nàng đi ra goài.
Đại tiểu thư gục đầu, dựa vào lồng ngực rắn chắc của Sở Phàm, thở nhè nhẹ đều đều, cánh tay ôm lấy lưng hắn.
Lòng hắn lại run lên, tim đập liên hồi như trống giục.