La Mai - người đại diện của Lâm Mộng Kỳ giới thiệu sơ lược cho Sở Phàm về các việc cần phải chú ý trong chuyến đi Nhật lần này của Lâm Mộng Kỳ. Còn Sở Phàm đối với những điều cần tuân thủ của công việc bảo vệ cũng giảng giải qua cho Lâm Mộng Kỳ một lần.
Tới gần chạng vạng, việc thỏa thuận về mọi chuyện đã xong, Lâm Mộng Kỳ nhìn thấy trời đã tối liền mời Sở Phàm đi ăn. Sở Phàm tất nhiên là luôn miệng đồng ý. Đúng lúc này điện thoại di động của hắn vang lên. Hóa ra là nữ giáo sư Lâm Hiểu Tình gọi tới. Hắn ra ngoài nghe điện:
-A, Hiểu Tình đó à? Dạo này khỏe không? Mấy ngày nay bận quá chưa gọi được cho em.
-À, tốt cả. Tối hôm đó em uống say, cảm ơn anh đã đưa em về. Lâm Hiểu Tình dịu dàng nói.
-Không có gì. về sau uống rượu không nên đi một mình. Một phụ nữ thành thục xinh đẹp giống em không nên đến quán rượu uống một mình, có muốn uống cũng phải đi cùng vài người bạn chứ!
Sở Phàm cười nói.
-Bạn em đều bận cả. Ví dụ như anh, không phải sao?
Lâm Hiểu Tình giọng nói dường như đang nén giận, giận vì Sở Phàm không thu xếp được thời gian để đi với cô.
Sở Phàm hơi giật mình, lúc này mới nói:
-Thực ra anh cũng vẫn có ngày rảnh rỗi, về sau nếu cần người cùng em uống rượu, dạo phố thì cứ gọi điện, anh nhất định sẽ đi cùng.
-Thật không? Vậy đêm nay anh đi với em nhé? Hôm nay là sinh nhật em!
Lâm Hiểu Tình nói thẳng.
-Hả? Hôm nay là sinh nhật em? Chúc mừng sinh nhật, sinh nhật vui vẻ, vậy tối nay tổ chức ở đâu? Anh cũng muốn tới chúc mừng sinh nhật em.
Sở Phàm nói.
-Đêm nay em mua rất nhiều đồ ăn, ở nhà tự mình nấu ăn, tự chúc mừng mình. Nếu anh có rảnh thì hoan nghênh anh tới đây. Nếu không rảnh thì quên đi, được anh chúc mừng là em thỏa mãn rồi.
Lâm Hiểu Tình sâu kín nói.
-Rảnh chứ, rảnh chứ. Như vậy đi, anh bây giờ tới chỗ em, không muộn quá chứ?
Sở Phàm nói.
-Ha ha, đương nhiên không muộn. Vậy em ở nhà chờ anh!
Lâm Hiểu Tình trong giọng nói không che dấu nổi sự vui mừng.
-Được. Tới nơi anh sẽ điện cho em!
Sở Phàm nói vẻ khẳng định.
-Vậy em chờ anh đấy!
Lâm Hiểu Tình vui vẻ nói, sau đó cúp máy.
Sở Phàm cúp máy rồi trở vào văn phòng nói với Lâm Mộng Kỳ:
-Tiểu yêu tinh, hôm nay không thể ăn cơm với cô rồi. Một người bạn của tôi tổ chức sinh nhật, thế nên tôi muốn tới đó. Bữa cơm hôm nay coi như tôi thiếu cô, lần sau tôi mời, được không?
-A, tối nay bạn anh tổ chức sinh nhật à? Không sao, nhớ là lần sau anh phải mời tôi ăn cơm đó. Hi hi.
Lâm Mộng Kỳ cười nói.
-Ha ha!
Không hiểu sao khi Sở Phàm nhìn thấy nụ cười thanh khiết xinh đẹp của Lâm Mộng Kỳ, không tự chủ được liền phát ra nụ cười từ nội tâm. Có cảm giác thật là thân thiết. Lâm Mộng Kỳ mặc dù là đại minh tinh nhưng lại không có chút kiêu ngạo. Điều này khiến cho Sở Phàm rất tán thưởng. Thậm chí là .... Thích!
Tạm biệt Lâm Mộng Kỳ, sau đó Sở Phàm lái xe tới tòa nhà Lâm Hiểu Tình ở. Trên đường hắn đi qua một cửa hàng hoa liền dừng lại mua một bó hoa tươi. Hắn biết hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Lâm Hiểu Tình, cho nên hắn mua hai lăm đóa hoa hồng, lại thêm chín đóa bách hợp, xunh quanh có thêm một ít hoa cỏ làm nền. Bọc xong, Sở Phàm liền cầm bó hoa lên xe, sau đó hắn lại đi mua thêm một cái bánh ga - tô hai tầng, rồi tìm mua một bộ váy dài làm lễ vật. Cuối cùng mới lái xe đến nhà Lâm Hiểu Tình.
Dọc theo đường đi, Sở Phàm trong lòng vô cùng kích động. Đêm sinh nhật Lâm Hiểu Tình, người cô nhớ tới nhất là Sở Phàm, điều này có thể khiến Sở Phàm không kích động sao? Điều này nói lên rằng Lâm Hiểu Tình vẫn luôn để ý tới hắn, trong lòng coi hắn như bạn bè tri âm, thậm chí là hơn thế!
Cho nên Sở Phàm quyết định phải bầu bạn với Lâm Hiểu Tình giúp cô vượt qua quãng thời gian tổn thương tình cảm này, sau đó hắn sẽ che chở thật tốt cho cô. Hẳn phát hiện người phụ nữ thành thục, hiểu biết, nữ tính như Lâm Hiểu Tình tuyệt đối là cần phải yêu thương, che chở. Hơn nữa không thể để người khác xúc phạm nửa phần, phụ nữ như vậy chỉ có độc chiếm mới sung sướng. Kết quả là Sở Phàm đã khiến toàn bộ anh em nam giới trên đời căm giận. Đúng vậy, nếu vưu vật như Lâm Hiểu Tình mà bị chà đạp trong tay Sở Phàm thì không biết sẽ khiến bao nhiêu anh em nam giới oán giận đây!
Tuy nhiên thế giới này là như vậy, chưa bao giờ có chuyện công bằng. Có khi là chỉ dựa vào thực lực của mình để chiến thắng, thực lực đại biểu cho tất cả. Khi anh có quyền thế thì cẩu hùng cũng có thể biến thành anh hùng trong mắt người khác. Mà khi anh mất đi thực lực, dù thực sự là anh hùng lập tức cũng biến thành cẩu hùng*
Cẩu hùng: là con gấu chó ý.
Đây chính là quy tắc của thế giới này, chả có gì gọi là đê tiện đáng xấu hổ, cũng chẳng có gì gọi là quang minh lỗi lạc. Chỉ có thực lực mới có thể thành công, làm người mà đứng trên đỉnh cao thì tất cả những điểm đen tối của anh sẽ bị che dấu, mà ưu điểm thì sẽ được phóng đại vô cùng!
Cho nên hiểu được cái đạo lý này, mọi người cũng hiểu được mình phải làm gì, phải làm thế nào!
Mà Sở Phàm sớm đã hiểu rõ được đạo lý này rồi!
Sở Phàm đi tới khu nhà của Lâm Hiểu Tình, trong tay cầm hoa tươi, bánh ga - tô, mang theo quà đi lên lầu bốn. Hẳn ấn chuông cửa phòng Lâm Hiểu Tình "leng keng leng keng", hai tiếng vang lên, cánh cửa mở ra. Sau đó theo gió truyền tới một mùi hương thơm nhè nhẹ, Sở Phàm vừa ngửi đã biết đó là hương thơm đặc biệt trên người Lâm Hiểu Tình.
Sở Phàm khi ấn chuồng cửa xong đã đưa cao bó hoa tươi che khuất mặt mình, bởi vậy khi Lâm Hiểu Tình mở cửa, nhìn thấy đầu tiên là một bó hoa tươi rất to được bó rất đẹp. Sau đó cô nghe thấy một tiếng nói trầm thấp tràn ngập sức hút:
- Sinh nhật vui vẻ!
Sở Phàm nói xong liền cầm bó hoa đưa tới. Lâm Hiểu Tình trên mặt không dấu nổi thần sắc kích động, mừng rỡ. Cô mỉm cười nhận bó hoa, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Cô biết người đưa hoa này là Sở Phàm, mà ý nghĩa của hoa hồng là gì đây? Cái này khôi cần nói cũng biết, bởi thế cũng khó trách Lâm Hiểu Tình vẻ mặt lại vui sướng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng!
-Còn có bánh ga - tô, à, cả quà nữa này!
Sở Phàm nói xong cầm quà trong tay đưa cho Lâm Hiểu Tình, sau đó mang bánh ga - tô vào phòng.
Lúc này Giang Uyển Nhi mới từ nhà bếp đi ra. Cô nhìn thấy Sở Phàm liền cười ha hả, nói:
-Ôi, nam diễn viên chính trong đêm nay của chúng ta cuối cùng cũng đã tới rồi. Quả thực không phụ sự chờ đợi si mê của chị Tình!
Giang Uyển Nhi nói khiến Lâm Hiểu Tình càng đỏ mặt thêm. Cô vội vàng nói:
-Uyển Nhi, em còn nói nữa, có tin đêm nay chị trị em hay không hả?
-Chị Hiểu Tình tha mạng, Uyển Nhi từ này không dám nữa, hắc hắc!
Giang Uyển Nhi làm mặt quỷ, cười nói.
-Hừ. Giữ miệng là được rồi. Tiểu Sở cũng đến rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Lâm Hiểu Tình nói.
-Từ từ, còn có thắp nến trên bánh ga - tô và ước nữa chứ. Phải ước xong mới được ăn cơm nhé!
Giang Uyển Nhi vội nói.
-Đúng rồi, thổi nến ước nguyện là không thể thiếu đâu!
Sở Phàm nói xong liền mở hộp bánh ga - tô, cắm hai mươi lăm ngọn nến lên mặt bánh ga - tô, sau đó thắp nến.
Hai mươi lăm ngọn nến tỏa sáng, dường như tượng trưng cho ngọn lửa thanh xuân đang bừng cháy của Lâm Hiểu Tình. Hai mươi lăm tuổi, đây là thời điểm người phụ nữ bất đầu bước vào thời kỳ thành thục, giống như Lâm Hiểu Tình vậy.
-Ước điều gì đi!
Sở Phàm nói.
-Vâng!
Lâm Hiểu Tình nói xong chấp tay cầu nguyện, mắt nhắm lại, yên lặng thầm ước. Ba phút sau, Lâm Hiểu Tình mở mắt, "phù"một tiếng, cô thổi tắt hai mươi lăm ngọn nến, trên khuôn mặt cô lúc này phơi phới nụ cười hạnh phúc mỹ mãn!
-Chị Hiểu Tình, chị vừa ước điều gì vậy? Trông chị vui chưa kìa!
Giang Uyển Nhi hỏi.
-Không nói cho em được, nói ra sẽ mất linh!
Lâm Hiểu Tình sẵng giọng.
-Cho dù chị không nói thì em cũng biết chị ước điều gì rồi, hắc hắc!
Giang Uyển Nhi cười đầy thâm ý, sau đó liếc Sở Phàm một cái.
Sắc mặt Lâm Hiểu Tình càng đỏ hơn. Cô lén liếc nhìn Sở Phàm một cái, ngượng ngùng nói:
-Con bé này còn nói nữa, mau cắt bánh đi.
-Để anh cắt bánh cho, ha ha!
Sở Phàm cười rồi cầm con dao nhỏ đem cắt chiếc bánh ga-tô. Sau đó hắn đưa một miếng cho Lâm Hiểu Tình, cô đón lấy và cảm ơn hắn.
-Này, anh không thể bất công như vậy chứ. Cắt bánh cho chị Hiểu Tình mà không cất bánh cho tôi à, hừ!
Giang Uyển Nhi hừ một tiếng.
-Đừng nóng, cứ từ từ, không phải đến lượt cô rồi sao!
Sở Phàm nói xong liền cắt một miếng cho Giang Uyển Nhi. Cô nhận miếng bánh, cười nói:
-Lúc này mới có vẻ giống anh rể đấy!
-Hả? Em, em vừa nói cái gì thế?
Lâm Hiểu Tình nghe được hai chữ "anh rể" liền phản xạ có điều kiện.
-Không, có nói gì đâu!
Giang Uyển Nhi chẳng ngờ Lâm Hiểu Tình kích động như vậy.
Sở Phàm nghe ra được ý tứ trong lời nói của Giang Uyển Nhi, hắn nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô đã đỏ bừng. Nhìn vẻ hờn giận vô cùng khêu gợi kia, bộ ngực cỡ E ngạo nghễ vươn thẳng như hai trái núi, dường như đang mong chờ người ta chinh phục, khám phá hai đỉnh núi đó.
Lúc này Lâm Hiểu Tình trông mê người vô cùng, Sở Phàm nhìn đến ngây ngốc.
-Em, để đêm nay chị cho em đẹp mặt!
Lâm Hiểu Tình thẹn thùng nói.
-Không phải chứ, số em khổ rồi!
Giang Uyển Nhi chu miệng nói.
-Ai bảo cô ức hiếp Hiểu Tình? Hiện giờ đến tôi cũng không nhịn được nữa, xem tôi thay Hiểu Tình trút giận đây!
Sở Phàm nói xong, hai tay nắm lấy một miếng bánh ga - tô, áp vào mặt Giang Uyển Nhi!
Một tiếng "A" vang lên, mặt Giang Uyển Nhi dính đầy kem bánh ga - tô màu trăng. Giang Uyển Nhi cũng không chịu yếu thế, quệt vết kem trên mặt, tay cầm một miếng bánh quết lên mặt Lâm Hiểu Tình. Lâm Hiểu Tình trúng chiêu liền lấy bánh ga - tô trên bàn đáp lễ!
Nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng cười của ba người. Các cô tâm trạng vui vẻ, hưởng thụ, thể nghiệm niềm vui trên đời!