Mục lục
[Dịch]Cận Chiến Bảo Tiêu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Phàm tay phải hơi buông lỏng, thân thể tên mặc đồ đen liền chậm rãi xụi lơ ngửa mặt ngã xuống đất. Ánh mắt hắn vẫn mở như cũ, chỉ có điều ánh mắt đó tựa hồ như không có chút gì oán hận không cam lòng cả, mà lại có thêm một tia… Giải thoát!

Chẳng lẽ hắn vốn một lòng tìm chết, cho nên mới ra cái vẻ phản kháng, tự quăng mình ra trước súng để cho Sở Phàm phải xuống tay giết hắn?

Người chết thì cũng đã chết rồi, đủ loại công danh tội lỗi của hắn khi còn sống cũng như nước cuốn trôi đi, người sống cũng không cần theo đuổi nữa mà làm gì. Sở Phàm buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng cúi người xuống, vuốt cặp mắt đang mở to của tên áo đen kia cho hắn nhắm lại, sau đó thu lấy súng trên tay hắn.

Sở Phàm kéo cái ghế lại ngồi xuống, châm điếu thuốc rít một hơi. Khói thuốc nồng đậm trong khoang bụng chuyển một vòng thoát ra theo tiếng hắn chậm rãi thở ra, trong khói thuốc hòa lẫn khí trời, Sở Phàm dường như đang suy nghĩ cái gì.

“Hiện giờ người duy nhất có thể liên hệ với ông chủ thần bí kia đã chết, hết thảy manh mối cũng theo cái chết của tên áo đen này mà bế tắc luôn. Chẳng lẽ mình lại ko thể tìm ra được cái lão chủ thần bí đang trốn ở nơi bí mật nào đó hay sao? Không ngờ lại phải khiến cho một tên bộ đội đặc chủng từng có chiến công hiển hách “săn báo” lại phải mất mạng vì sự trung thành với lão. Hơn nữa lại ra tay rộng rãi, từng đưa 30 vạn trợ giúp tên áo đen cứu cha hắn. Từ điểm đó có thể phán đoán ra ông chủ thần bí này nhất định là một nhân vật thành công trong xã hội.

Nhưng ông chủ này vì cái gì mà phải phái người bắt cóc nhị tiểu thư? Chẳng lẽ ông ta là đối thủ cạnh tranh với Kỷ thúc thúc, mưu toan bắt cóc nhị tiểu thư để áp chế Kỷ thúc thúc?”

Trước mắt cũng chỉ có suy đoán như vậy thôi. Bởi vì đối phương bắt cóc nhị tiểu thư không phải là vì tiền bạc, tài sản. Nhưng Tập đoàn Bất động sản Quốc Cảnh là công ty bất động sản đứng nhất nhì trên phạm vi cả nước, những công ty tập đoàn ngấm ngầm gây thù hằn với Quốc Cảnh chắc chắn là có rất nhiều, công cuộc tìm kiếm cũng ko dễ dàng gì.

Sở Phàm im lặng trầm tư, trong đầu linh quang chợt động, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc tên áo đen này rời khỏi tòa nhà Trung Hoàn thì đã từng gọi điện cho ông chủ thần bí kia, giờ chỉ cần tra một chút trong mục lưu trữ cuộc gọi trên di động của tên này thì chẳng phải là sẽ biết số di động của ông kia hay sao?

Nghĩ vậy, Sở Phàm dụi nhanh tàn thuốc, đứng dậy lục trong quần áo tên áo đen, rồi lấy ra được một cái di động trong túi quần hắn. Nhưng cái di động này lại là loại điện thoại thông minh smartphone, cần phải có vân tay phân biệt mới mở khóa được. Sở Phàm cầm di động đến trước mặt tên áo đen, cúi xuống, cầm lấy ngón tay cái trên bàn tay phải của hắn bấm bấm trên màn hình cảm ứng của điện thoại, may quá, mở khóa được rồi.

Sở Phàm mở mục lưu nhật ký cuộc gọi, tìm đến phần “các cuộc gọi đi”, xem mấy cuộc gọi đi gần nhất. Sở Phàm nhớ rõ lúc bắt đầu đi theo nghe lén tên áo đen, tên này tổng cộng đã thực hiện hai cuộc gọi. Cuộc thứ nhất là cho ông chủ, và cuộc thứ hai là cho một người có tên là chị Phượng.

Sở Phàm vừa thấy số điện thoại gần nhất gọi đi, hiển thị lên tên là “Ông chủ Triệu”, gọi lúc 3h chiều, đúng vừa lúc tên áo đen này rời khỏi Tòa nhà Trung Hoàn được một lúc.

“Chẳng lẽ ông chủ Triệu này chính là ông chủ thần bí tránh ở phía sau màn kia?”

Sở Phàm thầm nghĩ, rồi cầm điện thoại bấm gọi lại vào số điện thoại của ông chủ Triệu này, điện thoại kêu lên “tút tút” 2 tiếng rồi bên kia có người nhấc máy:

- Tiểu Lâm, chuyện gì thế?

Một thanh âm trầm thấp vang lên.

Sở Phàm vừa nghe thấy thanh âm này thì đồng tử co giật lại, âm sắc này cùng với tiếng nói qua điện thoại của ông chủ thần bí với Phong Ca thật giống nhau, Sở Phàm vừa nghe đã nhận ra.

Sở Phàm không nói gì, trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:

- Ông chủ, cuối cùng cũng coi như là đã tìm được ông rồi.

Đối phương nghe thế thì im lặng, Sở Phàm dường như có thể cảm thấy được sự khiếp sợ và sát khí lạnh như băng của ông chủ thần bí bên kia đầu dây.

“Tút, tút…” mấy tiếng, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Sở Phàm cười lạnh. Hắn hiện tại xem như đã biết ông chủ thần bí kia là ai. Tuy rằng không biết tên, nhưng ít ra là biết hắn họ Triệu. Hỏi qua Kỷ thúc thúc là có thể biết được ông chủ Triệu này rút cuộc là người ở đâu. Ông chủ Triệu này chắc hẳn là đối thủ với Kỷ thúc thúc trong giới kinh doanh. Có thể là ông chủ lớn của một công ty lớn đang cạnh tranh với Tập đoàn Bất động sản Quốc Cảnh chắc cũng chỉ có vài người, hiển nhiên là ông chủ Triệu này sẽ là một trong số những người đó.

Sở Phàm lấy điện thoại của mình ra, gọi đi một cú, là một cú điện thoại gọi đi quốc tế.

- Alo, là Tiểu Sở àh?

- Vâng, là cháu, Kỷ thúc thúc.

Đương nhiên, người đang nói chuyện điện thoại với Sở Phàm chính là chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Quốc Cảnh, Kỷ Thiên Vũ, đồng thời cũng là bố của đại tiểu thư và nhị tiểu thư.

- Có việc gì à? Có phải là Tiểu Vân rất nghịch ngợm ham chơi phải không? Hoặc là nó lại gây ra tai vạ gì rồi?

Kỷ Thiên Vũ cười ha hả nói trong điện thoại.

- Nhị tiểu thư rất tốt. Tuy bình thường có tính ham chơi, nhưng cô ấy vẫn còn nhỏ. Kỷ thúc thúc, nhị tiểu thư hôm nay bị người ta bắt cóc.

Sở Phàm nói.

- Cái gì cơ? Tiểu Vân bị bắt cóc? Thế tình hình nó bây giờ thế nào rồi? Không việc gì chứ?

Kỷ Thiên Vũ rối cả lên, luôn mồm hỏi gấp.

- Nhị tiểu thư hiện nay đã về nhà an toàn, cháu đã khống chế được mấy tên bắt cóc này rồi. Mấy tên này bắt cóc nhị tiểu thư cũng không phải là vì tiền bạc hay tài sản đâu, mà là bị người ta sai khiến bắt cóc cô ấy. Như vậy, đây là việc có người thao túng đằng sau.

Sở Phàm nói.

Kỷ Thiên Vũ trong điện thoại nghe nói là Kỷ Tiêm Vân sao thì trong lòng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều, ông trầm giọng nói:

- Ài, không ngờ là có chuyện này. Là ai lại nhiều lần muốn mưu đồ gây rối con gái ta như thế nhỉ?

- Cháu đã từ tên bắt cóc bị khống chế, tìm hiểu nguồn gốc, điều tra kẻ đứng đằng sau mưu toan chủ sự, nhưng đáng tiếc là cuối cùng vẫn không thể dụ hắn hiện thân. Tuy nhiên, cháu biết hắn họ Triệu, một tên bộ đội đặc chủng lại hết lòng trung thành với hắn, gọi hắn là ông chủ. Hơn nữa, cháu còn có số điện thoại di động của ông chủ Triệu này. Ông chủ Triệu chính là người chủ sự đằng sau, không biết Kỷ thúc thúc có đối thủ nào họ Triệu trên thương trường hay không?

Sở Phàm hỏi.

- Họ Triệu ư? Chẳng lẽ là cái lão Triệu Thanh?

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.

Sở Phàm nghe thế thì sôi nổi hẳn lên, hỏi:

- Kỷ thúc thúc, Triệu Thanh là ai?

- Tiểu Sở, cháu nhìn xem số di động của cái ông chủ Triệu kia có phải là có đuôi là 3148 không?

Kỷ Thiên Vũ hỏi.

Sở Phàm nghe thế thì nhìn lại số điện thoại di động của ông chủ Triệu, đuôi đúng là 3148.

- Đúng rồi chú ạ, chính là 3148.

- Quả nhiên là lão khốn Triệu Thanh này. Hừ, không ngờ lại có ý đồ xấu với con gái ta, khốn kiếp thật.

Kỷ Thiên Vũ giọng phẫn nộ trong điện thoại.

- Kỷ thúc thúc, Triệu Thanh này là ai? Chú có muốn cháu tiên hạ thủ vi cường không?

Sở Phàm hỏi.

- Triệu Thanh là chủ tịch Công ty Bất động sản Kim Khoa, chính là đối thủ cạnh tranh trên thương trường với chú nhiều năm nay. Lần này hắn bắt cóc Tiểu Vân chắc hẳn là muốn ngăn cản chú ký kết một hiệp nghị có liên quan.

Kỷ Thiên Vũ dừng một chút, nói:

- Trước hết cháu đừng va chạm gì với Triệu Thanh, chờ chú 3 ngày sau chú về nhé. Chờ chú về đi rồi nói sau. Được rồi, mấy ngày này cháu bảo Tiểu Vân ở nhà ngoan ngoãn chờ chú đi, cũng đừng đi ra ngoài. Tiểu Sở, mấy ngày nay cháu chú ý một chút nhé, Tiểu Vân so với Tiêm Tiêm thì vẫn còn ham chơi nhiều lắm, sự an toàn của nó trông cậy cả vào cháu.

- Kỷ thúc thúc yên tâm đi, cháu sẽ bảo vệ đại tiểu thư, nhị tiểu thư an toàn.

Sở Phàm kiên định nói.

- Có những lời này của cháu là chú yên tâm rồi. Vậy nhé, chú đang còn có việc bên này.

Kỷ Thiên Vũ nói xong thì cúp điện thoại.

Sở Phàm cúp điện thoại rồi liếc nhìn đến cái tên áo đen đang nằm trên mặt đất kia lại thấy tức giận, thở dài một hơi. Lại nhìn đến cái vali xách tay đang để trên bàn, hắn biết, bên trong chắc chắn là một khẩu súng ngắm bắn. Hắn thầm nghĩ: “Thôi, tất cả mấy cái này vẫn cứ nên để cảnh sát đến xử lý đi. Tòa nhà Trung Hoàn phát sinh án mạng xem như là tố cáo một chút đi, đồng thời cũng là cảnh cáo cái lão Triệu Thanh kia.”

Sở Phàm nghĩ thế, nên nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi ra luôn. Trước lúc đi ra, hắn còn dùng điện thoại trong phòng gọi tới số 110 báo cho cảnh sát biết.

Từ đầu chí cuối, Sở Phàm vẫn mang bao tay cho nên không cần phải lo lắng là có thể để lại dấu vết gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK