Trương Bằng vội vã ra khỏi nhà liền đến Cục Công an thông báo rằng mình muốn đến xem địa điểm nơi xảy ra vụ tai nạn xe Audi đâm vào hành lang an toàn của đường vòng quanh núi và rơi xuống vực. Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh nhận được tin rồi lập tức tự mình gọi cho Trương Bằng, hỏi ông ta đang ở đâu, ông sẽ đưa xe đến đón ông ta xem đường vòng quanh núi. Trương Bằng nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh thì lạnh lùng đáp rằng mình đang ở tòa nhà của Thị ủy. Trần Thiên Minh thấy thế vội vàng sắp xếp một số nhân sự đến tòa nhà Thị ủy đón Trương Bằng.
Sau khi Trần Thiên Minh tới tòa nhà Thị ủy, Trương Bằng với thái độ không bình thường ngồi cùng một xe với Trần Thiên Minh. Trong lòng Trần Thiên Minh cũng băn khoăn, nhưng Trương Bằng đang ngồi đây là phải dùng xe chuyên dùng đặc biệt. Dưới sự hộ tống của ba xe cảnh sát, cả đoàn chạy về đoạn đường vòng quanh chân núi.
Trần Thiên Minh ngồi ở ghế sau của xe. Ông đưa mắt nhìn Trương Bằng, một vẻ âm trầm không lường được. Nếu là trước đây thì Trần Thiên Minh đã bị thái độ ngồi trên xe như thế của Trương Bằng làm cho ít nhiều cũng có chút khiếp sợ. Ngồi trên ghế sau của xe, lại nhìn đến gương mặt âm trầm không ngừng thay đổi của Trương Bằng, ông lại thấy trái tim mình băng giá. Nhưng hiện giờ, tình thế đã có chút biến đổi. Trong quá trình phá giải vụ án buôn lậu thuốc phiện của Hứa Nhạc, ông đã nắm giữ bằng chứng Trương thiếu, con trai Trương Bằng lạm dụng quyền lực của ba mình bật đèn xanh cho Hứa Nhạc, hơn nữa còn thông đồng làm bậy. Những chứng cớ đó là đòn trí mạng đối với Trương Bằng rồi.
Bởi vậy, Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt âm trầm phảng phất nỗi bực tức, lạnh lẽo của Trương Bằng mà trong lòng thầm cười lạnh. Trong mắt ông, bóng dáng của Trương Bằng đã già cỗi rồi, chỉ còn cái bóng răng của con hổ, nhiều nhất cũng chỉ có thể gầm lên vài tiếng ra oai mà thôi, không thể cắn xé người ta được nữa.
Việc Trương Bằng đột nhiên vội vàng đến con đường vây quanh núi, Trần Thiên Minh đương nhiên là biết lý do vì sao. Chắc là Trương Bằng đã xem bản tin trên TV về sự cố ô tô rơi xuống vực ở đoạn đường vòng quanh núi kia. Trương Bằng hoài nghi chiếc xe rơi xuống vực kia chính là xe của con trai ông ta, Trương thiếu, cho nên mới vội vã đến đoạn đường này để xác minh sự thật.
Trong đáy lòng, Trần Thiên Minh âm thầm cười lạnh, nghĩ: “Trương Bằng ơi là Trương Bằng. Mày cũng nếm thử một chút cái cảm giác đau đớn khi mang tang con đi. Cũng chỉ tại con mày quá mức âm hiểm ác độc, không ngờ lại hại chết con tao. Đấy là thứ nhất. Thứ hai nữa là con mày quá mức cuồng vọng kiêu ngạo, lại còn lòng lang dạ sói, tự cho là một tay mình có thể xoay chuyển cả thủ đô như chong chóng. Hừ, con mày như thế thì sớm muộn gì cũng phải chết thôi.
- Tiểu Trần à.
Trương Bằng đang ngồi ở ghế trước đột nhiên lại nói chuyện:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ở vị trí cục trưởng này cũng đã ba năm rồi phải không?
Trần Thiên Minh vội vàng cười làm lành, đáp:
- Vâng, vâng, ba năm trước đây chính là nhờ bí thư đề bạt nên tôi mới được ở vị trí này.
- Sao mà nói là do tôi đề bạt được. Năng lực của anh quá rõ ràng như ban ngày rồi còn gì. Việc được thăng chức lên vị trí cục trưởng chỉ là điều sớm hay muộn thôi.
Trương Bằng thản nhiên nói.
- Không dám, không dám. Vẫn là phải cảm ơn Bí thư cất nhắc cho nên tôi mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Trần Thiên Minh vẫn khiêm tốn nói.
Trương Bằng bỗng đổi giọng:
- Ài, thôi không nói những chuyện này nữa. Ba năm nay anh cũng có không ít công trạng rồi. Nhưng gần đây ở thủ đô lại thường xuyên xảy ra sự cố. Đấy cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu.
Trong lòng Trần Thiên Minh cũng hơi kinh hãi, vội vàng nói:
- Bí thư, tôi quản lý không tốt, thật thẹn với chức vụ này, lại phụ cả công lao cất nhắc bồi dưỡng của bí thư rồi.
- Cũng không thể trách anh hết được. Nhưng công an cảnh sát các anh cũng phải tăng cường mức độ chấp pháp lên đi. Cần phải đề phòng những việc chưa xảy ra thôi.
Trương Bằng nói xong đột nhiên lại hỏi:
- Nghe nói đêm hôm qua trên đường cao tốc Tam Hoàn lại phát sinh ra vụ án ô tô nổ phải không?
- Vâng, đúng vậy. Tối hôm qua có một chiếc xe ở trên đường cao tốc Tam Hoàn đột nhiên phát nổ, có một người chết. Trước mắt vẫn đang trong quá trình điều tra tìm kiếm nguyên nhân.
Trần Thiên Minh nói rồi thầm nghĩ, “Hừ, đồ cáo già. Vụ nổ ô tô này chỉ sợ là chưa xảy ra thì mày đã sớm biết trước rồi cũng nên”.
- Không ngờ lại có những sự kiện như vậy phát sinh. Đây chính là những sự kiện ác liệt cực đoan dồn dập đến, có ảnh hưởng rất lớn đến an ninh xã hội ở thủ đô. Đã tra ra kết quả gì chưa? Thân phận người chết, nguyên nhân ô tô phát nổ, mấy chuyện đó đã điều tra ra chưa?
Giọng nói của Trương Bằng âm trầm, lạnh lùng.
- Bước đầu xác định thân phận người chết là Triệu Hoa, Tổng Giám đốc của Công ty Bất động sản Kim Khoa, cũng chính là con trai của cố chủ tịch công ty là Triệu Thanh.
Trần Thiên Minh dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Về nguyên nhân ô tô phát nổ thì bước đầu xác minh là sớm có hành vi phạm tội. Đối tượng tình nghi đã gài bom có thiết bị điều khiển trong xe của Triệu Hoa. Đợi cho sau khi Triệu Hoa lái xe đến trên đường cao tốc Tam Hoàn rồi mới giật kíp nổ.
- Cái gì? Lại có chuyện lắt léo đến thế sao? Tra, phải nghiêm tra. Cần phải điều tra rõ ràng sự kiện phát nổ lần này, nhất định phải bắt được kẻ phạm tội, trả lời cho công chúng.
Trương Bằng đột nhiên phát giận đến không thể hiểu nổi.
- Vâng, sự cố lần này cảnh sát chúng tôi sẽ nghiêm khắc điều tra để trả lại sự công bằng cho người đã khuất, cũng là trả lại sự công bằng cho xã hội.
Giọng điệu của Trần Thiên Minh cũng rất kiên quyết, khẳng định. Đồng thời, trong lòng thầm cười lạnh quan sát Trương Bằng đang diễn trò ngoạn mục.
Trương Bằng nghe thế thì một lúc sau, sự phẫn nộ cũng dần dần hạ bớt. Đột nhiên, ông ta lại nói:
- Anh có biết lần này vì sao mà tôi phải vội vàng đến xem sự cố ô tô rơi xuống vực ở con đường vòng quanh núi này không?
Trần Thiên Minh thấy rùng mình, nhưng vẫn không hề đổi sắc mặt, trả lời:
- Có thể là sự cố này đã khiến cho bí thư đặc biệt coi trọng chăng.
Trương Bằng nở nụ cười lạnh, nói:
- Vậy, nguyên nhân của sự cố này đã điều tra rõ ràng ra chưa?
- Vụ này là do đội trưởng Vương của Đại đội Hai trong Cục phụ trách điều tra. Kết quả điều tra ra nguyên nhân của sự cố này là do say rượu lái xe với tốc độ cao đến địa điểm hiểm trở thì thành ra như vậy. Theo lời đội trưởng Vương thì sau khi rượu say vào lại lái xe ở trên đường vòng quanh núi với tốc độ cao, lại bởi vì là buổi tối, cho nên tai nạn mới xảy ra.
Trần Thiên Minh không nhanh không chậm tường thuật lại. Vụ này ông đã âm thầm có sự sắp xếp thỏa đáng rồi. Đã sẵn có chứng cớ chứng minh là Trương thiếu uống rượu say rồi lái xe và bị rơi xuống vách núi chứ chẳng liên quan gì đến những người khác cả.
Trương Bằng nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu. Tiếp đó lại hỏi:
- Đúng rồi, anh cũng đã từng tiếp xúc với thằng con hư hỏng của tôi phải không?
- Bí thư nói là Trương công tử à? Trước kia cũng có lúc có chút việc phải bàn bạc với Trương công tử.
- Thế à. Vậy hai ngày gần đây anh có tiếp xúc với nó không?
Giọng nói của Trương Bằng vẫn âm trầm.
Trần Thiên Minh cười cười, đáp:
- Thời quan gần đây tôi quá bận, cũng không có liên hệ gì với Trương công tử cả, ha ha.
Trương Bằng đột nhiên thở dài, nói:
- Thằng con tôi đi ra ngoài từ hai hôm trước mà đến giờ vẫn chưa về, di động cũng tắt máy, đến nay tôi cũng không có tí tin tức nào về nó cả. Hơn nữa, lúc đi đúng là nó lái cái xe Audi biển số đăng ký ở Bắc Kinh. Hình như chính là cái xe Audi đã rơi xuống vực ở góc cua đường vòng quanh núi mà TV đã đưa tin. Anh nói xem, việc này sao lại trùng hợp như vậy?
Trần Thiên Minh nghe xong thì sắc mặt hoảng hốt, kinh ngạc hỏi:
- Bí thư đang, đang hoài nghi là chiếc xe rơi xuống vực kia là xe mà hai ngày trước Trương công tử đã đi ư?
- Cũng mong là chỉ là hoài nghi.
Trương Bằng nói xong không kìm nổi lại khép mắt lại.
Trần Thiên Minh lúc này mới “biết” là Trương Bằng lần này đến địa điểm xảy ra tai nạn hóa ra là muốn xác nhận xem cái xe Audi rơi xuống vách núi kia có phải là xe của con ông ta hay không, người chết trong xe kia có phải là con trai của ông ta hay không.
Trần Thiên Minh vội vàng gọi điện thoại cho đội trưởng Vương, là người đang phụ trách điều tra vụ tai nạn ở góc cua đó, bảo anh ta sắp xếp để những nhân viên không có liên quan tránh xa khỏi hiện trường một chút. Dù sao lần này cũng là Trương Bằng đến xem hiện trường với tư cách cá nhân. Nếu như ở hiện trường có quá nhiều nhân viên không liên quan thì có thể có ảnh hưởng không tốt.
Đội trưởng Vương nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh thì đã sắp xếp ổn thỏa. Anh ta cũng đứng bên đường đón Trương Bằng sắp đến.
Chỉ trong chốc lát, xe của Trương Bằng dưới sự hộ tống của xe cảnh sát, chậm rãi tới hiện trường. Đội trưởng Vương vội chạy ra đón.
Sau khi xuống xe, Trần Thiên Minh vội giới thiệu với Trương Bằng:
- Bí thư Trương, vị này chính là đội trưởng đội điều tra vụ sự cố lần này, Vương Thường Cường.
- Xin chào Bí thư Trương.
Đội trưởng Vương tiến đến cung kính nói. Trong lòng anh ta cũng có chút khó hiểu không biết làm sao sự cố lần này lại kinh động đến Trương Bằng nhỉ.
- Ừ.
Trương Bằng gật gật đầu, nói:
- Cậu là người phụ trách điều tra sự cố lần này à?
- Vâng, đúng là tôi.
Giọng điệu Trương Bằng trầm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào đội trưởng Vương, hỏi:
- Các cậu đã xác định là chiếc xe rơi xuống vách núi kia là một chiếc hiệu Audi? Biển số xe là biển đăng ký ở Bắc Kinh?
- Đúng vậy. Cũng đã xác định được số trên biển số xe Audi này rồi. Người chết trong xe cũng vừa mới được đưa lên, chỉ còn lại cái xác xe ở dưới vách núi thôi.
- Cái gì? Cậu, các cậu đã đưa thi thể lên rồi sao? Ở, ở đâu?
Trương Bằng gấp giọng hỏi.
- Đang để ở kia.
Đội trưởng Vương chỉ vào một thi thể đang được phủ vải trắng ở phía trước.
Theo tay đội trưởng Vương chỉ, Trương Bằng nhìn lại phía đó, thân thể ông ta chợt run lên nhè nhẹ. Đột nhiên, ông ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Để tôi qua đó xem thi thể này.
Đội trưởng Vương nghe vậy thì đột nhiên ý thức được một điều gì đó. Anh ta mơ hồ cũng đoán được người chết này với Trương Bằng nhất định là có quan hệ. Lập tức, sắc mặt anh ta cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Cùng với đám người Trần Thiên Minh, đội trưởng Vương, Trương Bằng đi đến trước thi thể đang phủ vải trắng. Một cảnh sát ở hiện trường chậm rãi lật tấm vải trắng lên, lập tức hiện ra một thi thể máu thịt lẫn lộn, đã bị hủy hoại nghiêm trọng, thấp thoáng còn có một mùi rất khó ngửi.
Trương Bằng nhìn thấy thi thể này thì đồng tử co rút lại mạnh mẽ, cả người không kìm được mà lui lại phía sau mấy bước. Thân thể ông ta lắc la lắc lư, dường như là chân đã đứng không vững nữa rồi. Trần Thiên Minh và đội trưởng Vương đứng bên cạnh thấy thế vội vàng đưa tay đỡ ông ta đứng lên. Trương Bằng dồn dập thở gấp, đôi mắt già nua kinh ngạc nhìn vào thi thể trước mặt. Lập tức, hai hàng nước mặt đục ngầu rơi xuống bên má. Hai chân ông ta mềm nhũn, chậm rãi ngồi xổm xuống, miệng đau đớn bi ai kêu lên:
- Chính nhi, Chính nhi, làm sao lại là con được? Sao lại là con được?....
Lập tức, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây cả người. Bọn họ đều đã ý thức được ra người chết này chính là đứa con duy nhất của Trương Bằng, Trương Chính. Những người có mặt ở hiện trường ai cũng mặc niệm xót thương. Không khí nhất thời trở nên cực kì tang thương, trang nghiêm. Ai cũng không dám mở miệng nói chuyện. Chỉ có Trương Bằng ngồi đó tự thì thào kêu gọi. Lúc này đây, Trương Bằng đã không còn là một chính khách vững vàng giảo hoạt âm hiểm, thủ đoạn đa dạng trên chính trường nữa rồi. Ông ta chỉ còn là một ông già bình thường tận mắt chứng kiến cái chết của con trai mình mà thôi.