Bức thư viết:
“Sở Phàm, khi nhận được bưu phẩm này thì anh đã đoán ra tôi là ai rồi phải không? Tôi chính là đứa con gái duy nhất của Lam Chính Quốc - Lam Tuyết. Xin anh tha thứ cho tôi vì tôi đã giấu diếm anh lâu như vậy. Đêm đó, khi anh nói với tôi kẻ thù lớn nhất đời anh không ngờ chính là ba tôi, trái tim tôi tan nát. Tôi không thể kìm nén nước mắt được, lòng tôi sớm đã không còn sức sống. Nếu không phải có anh bên cạnh chắc chắn tôi không thể chịu đựng nổi…
Đáng lẽ ra tôi nên nói sớm cho anh về thân phận của mình. Nhưng tôi sợ, nếu nói với anh tôi là con gái của kẻ thù giết ba anh, có thể từ nay về sau anh sẽ căm thù tôi, tình bạn của chúng ta chấm dứt. Mà tôi thì không thể… Bởi vì tôi thích ở cùng anh, khi ở cạnh anh tôi thật sự rất vui, tôi không muốn mình sẽ mất đi cảm giác này… Mong anh tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Trong lòng tôi anh là người bạn tri kỷ tốt nhất, nhưng tôi lại là con gái của kẻ thù của anh. Tôi vẫn thường tự hỏi vì sao ông trời lại trêu cợt tôi như vậy? Vì cái gì mà phải kẹp tôi ở giữa hai người? Vì cái gì muốn tôi phải khó xử? Đã có lần, vì chuyện này mà tôi đã định rời đi, tôi muốn chạy trốn, bởi tôi không thể đối mặt với anh, cũng không thể đối mặt với ba tôi được. Nhưng cuối cùng, tôi lại quyết định ở lại. Tôi sẽ chuộc tội cho ba tôi. Tôi muốn thay ba đền bù lại những thiệt thòi mà gia đình anh năm đó phải chịu đựng. Cách tôi đền đáp lại anh chính là giúp anh hoàn thành giấc mộng của mình: đoạt lại Tập đoàn Lam Thị.
Bưu kiện tôi gửi cho anh là những thứ văn kiện mật tôi in ra từ máy tính của ba tôi. Trong đó là những tài liệu về các nghiệp vụ, tình hình làm ăn của Tập đoàn Lam Thị những năm gần đây, còn có những bằng chứng về việc ba tôi tham ô, những hành vi phi pháp của ông ấy. Tôi tin những thứ này đủ để tố cáo ba tôi ra tòa.
Có lẽ anh cảm thấy tôi thật là ngu ngốc và buồn cười phải không? Không ngờ tôi lại bán đứng ba mình, người đã sinh ra tôi và nuôi tôi lớn lên. Không cần phải hỏi, đằng nào thì ba tôi cũng đã trở thành đối tượng điều tra, thế nào họ cũng sẽ phanh phui ra hết tất cả, ông ấy không thể thoát được tội. Tất cả sẽ là do tôi tự tay đưa ba mình lên trước vành móng ngựa Tôi nghĩ rằng anh cũng cảm thấy buồn cười lắm phải không?
Thật sự khi quyết định làm việc này, trái tim tôi lại nát tan, nước mắt lã chã rơi ướt đẫm trang giấy. Anh cũng thấy phải không?
Nói thật lòng, mấy ngày nay tôi luôn phải chịu đựng nỗi thống khổ nội tâm dày vò. Tôi không biết có nên đem những thứ này đưa cho anh không ? Nếu đưa cho anh rồi, thì ba tôi sẽ rơi xuống vực sâu, mà tôi cũng sẽ mang suốt đời cái tội danh bán đứng ba mình. Lòng tôi vô cùng mâu thuẫn, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định sẽ đưa những tài liệu này cho anh.
Bởi hai ngày trước, trong lúc vô ý tôi biết được ba tôi, không ngờ lại có ý muốn diệt trừ anh. Trái tim tôi đã bị đóng thành băng. Tôi tuyệt vọng! Tôi cảm thấy ba mình đã lún quá sâu vào vũng bùn tội lỗi. Không gì có thể cứu chữa được nữa. Ba tôi đã bán cả lương tâm cho quỷ. Tôi phải ngăn cản ông ấy lại. Ông ấy đã sai lầm nhiều năm nay, không thể để ông ấy tiếp tục sai lầm nữa. Nếu không đến Thượng Đế cũng không thể tha thứ cho ông ấy được.
Tôi chỉ hy vọng, từ giờ, anh có thể tha thứ cho tội lỗi của ba tôi, tha thứ việc ông ấy đã hại gia đình anh, được không? Nếu anh không thể tha thứ, tôi xin nguyện ý chỉ cần tôi còn sống sẽ tiếp tục thay ông ấy chịu tội, cho đến khi anh tha thứ cho ông ấy mới thôi.
Anh còn đọc thư nữa không?
Sở Phàm à, khi anh xem thư này thì tôi đã không ở đây nữa rồi. Tôi đã rời khỏi đây, lên đoàn tàu Nam Hạ. Tôi phải đi thôi, chẳng còn lý do gì để giữ tôi ở lại nơi này thêm nữa. Tôi đã phản bội ba tôi. Mà có lẽ sau khi anh biết tôi chính là con gái của Lam Chính Quốc, cũng không để tâm đến chuyện tôi đang ở đâu cả, phải không?
Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp… Aizzz! Nếu đời người chỉ chư lúc mới gặp thì thật là tốt. Đáng tiếc là điều đó không bao giờ xảy ra. Tôi nghĩ, lúc ấy, ở Nhật Bản, nếu tôi không thay đổi kế hoạch, tiếp tục đi Hokkaido chơi, hoặc cũng có thể tôi lên chuyến bay sau, chậm hơn một chút thôi, có lẽ sẽ không gặp anh. Một chút thoáng qua… cả đời này cũng sẽ không xuất hiện. Nhưng vận mệnh lại cố tình an bài chúng ta gặp nhau, để có những kỷ niệm thật đẹp mà mỗi khi nhớ lại lòng lại quặn thắt.
Anh biết không? Khoảng thời gian ở cạnh anh, có thể nói là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ khi tôi chào đời cho đến giờ. Cũng không biết vì sao, ở cùng anh tôi thật sự rất vui, rất thoải mái. Tôi thích cảm giác đó lắm, chỉ tiếc tôi không thể không đi, không thể không từ bỏ những cảm giác tốt đẹp ấy. Bởi vì tôi là con gái của Lam Chính Quốc.
Anh nói, sau khi hoàn thành xong hết công việc rồi sẽ đưa tôi đi chơi khắp Bắc Kinh. Khi ấy, tôi thật là cao hứng. Tuy tôi biết thời khắc đó sẽ không bao giờ đến, nghĩ đến cũng buồn nhiều lắm… Bởi tôi vẫn khát khao được anh đạp xe đưa tôi đi khắp Đại Hồ Đồng Lý, đáng tiếc… đó chỉ là tôi tưởng tượng… Sự thực…
Thật xin lỗi, tôi lại rơi lệ!
Bên cạnh tôi không có bạn, anh không phải là người đàn ông đầu tiên mà tôi quen, nhưng … Có một số điều tôi không thể nói ra, chỉ có thể thầm chúc phúc cho anh. Chúc cho hạnh phúc của anh với một người khác. Tiêm Tiêm là cô gái đẹp nhất mà tôi đã từng gặp, cô ấy là một cô gái rất đáng trân trọng. Hy vọng hai người vĩnh viễn hạnh phúc. Khi hai người làm đám cưới, nhất định tôi sẽ gửi lời chúc phúc của mình.
Có những điều khi ấy không nói ra được thì cả đời này càng không thể nói. Những lời này thật đúng. Nhưng hiện giờ là lúc tôi sẽ rời đi vĩnh viễn, lại càng không có cơ hôi, không phải sao? Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau không? Tôi có hỏi nếu một ngày tôi bỗng nhiên vĩnh viễn rời xa anh, anh có nhớ tôi không? Lúc ấy anh nói trừ phi tôi tới Nhật, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại. Đa tạ lời nói của anh. Giờ xem như tôi đi Nhật rồi đi. Có lẽ, cả đời này tôi sẽ không ngừng bôn ba tứ xứ, nhất định rồi cũng cô độc mà ra đi, anh cũng không cần lo lắng đâu, tôi cũng quen rồi.
Còn nhiều thật nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói thế nào. Thôi vậy nhé. Chúc anh mọi điều thuận lợi. Cuối cùng, một lần nữa tôi lại khẩn khoản cầu xin anh tha thứ cho lỗi lầm của ba tôi. Tôi nghĩ ông ấy cũng đã phải trả giá cho những gì mình gây ra, đúng không? Một lần nữa tôi cảm ơn thời gian qua anh đã đem lại cho tôi thật nhiều niềm vui.
Xin dừng bút!
Tuyết.”
Sở Phàm chậm rãi gấp lại lá thư, hai mắt hắn đã ướt đẫm nước mắt. Ngay khi vừa nhìn thấy tập tài liệu này hắn đã biết là do Lam Tuyết gửi đến. Mà nay, cô đã đi rồi, theo như lời nói trong thư, thì là vĩnh viễn đi rồi. Bởi vì cô không tìm được lý do gì để tiếp tục ở lại. Từ lúc mới đọc thư cho đến khi đọc đến chữ cuối cùng, lòng hắn cũng mơ hồ đau đớn... Cho đến bây giờ, khi Lam Tuyết đã rời đi, hắn bất giác mới cảm thấy một sự mất mát trống rỗng thật lớn trong lòng. Hắn không thể đối mặt với việc cô đã rời xa hắn, lòng hắn đau như ngàn kim châm... Dường như trước mắt hắn phảng phất bóng hình cô gái yếu ớt dịu dàng ấy. “Không được! Mình nhất định phải tìm Lam Tuyết, đưa cô ấy trở về. Nhất định!” Lòng hạ quyết tâm, hai mắt hắn hiện lên một vẻ kiên nghị.