Mục lục
[Dịch]Cận Chiến Bảo Tiêu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Kỷ Tiêm Vân nghe thấy Trần Tuấn Sinh nói đến sự việc ở quán bar Sway, nàng có chút ngạc nhiên, nghe ra ý tứ của Trần Tuấn Sinh dường như cái người thần bí ngày đó hung hăng giáo huấn hắn một phen ở quán bar Sway chính là do Lâm Phi Dật ở trong tối động tay động chân, nhưng sự thực thì người thần bí đó chính là Sở Phàm, cho nên sự việc ngày đó trong quán bar Sway cùng Lâm Phi Dật không liên quan, Trần Tuấn Sinh tại sao lại đổ lên người Lâm Phi Dật nhỉ?

Kỷ Tiêm Vân não bộ vận chuyển, đột nhiên nhớ lại trong tiết toán cao cấp Sở Phàm vẻ mặt bí hiểm đã nói một câu - Kế tiếp chúng ta cứ đợi xem kịch!

Xem kịch? Xem kịch! Chẳng lẽ tất cả đều là do tiểu ngốc ngốc một tay bày mưu tính kế ra sao? Kỷ Tiêm Vân trong lòng thầm nhủ, quay đầu lại nhìn Sở Phàm nói:

- Tiểu ngốc ngốc, tất cả là do anh một tay tạo thành có phải không?

- Nhị tiểu thư có ý gì đây? Tôi một tay tạo thành cái gì nhỉ? Tôi bây giờ hai tay giúp Tiểu Phi và Tiểu Lâm giữ đồ không làm được gì hết.

Sở Phàm ngượng ngừng nói.

Kỷ Tiêm Vân đè thấp thanh âm, nói:

- Nhưng sự việc ở quán bar Sway ngày đó rõ ràng là do anh làm, Trần Tuấn Sinh làm sao lại đổ lên đầu Lâm Phi Dật đây chứ? Chắc chắc là do anh phía sau xúi giục! Đúng rồi, anh không phải đã nói Trần Tuấn Sinh từng kéo anh ra hỏi vài câu sao? Anh rốt cuộc đã nói gì với hắn?

- Tôi, tôi không nói gì cả, hắn hỏi tôi có biết kẻ thần bí kia là ai không, lúc đó bộ dạng của hắn rất hung hăng, tôi nói không biết, hắn chính là tự mình đoán ra!

Sở Phàm nói.

Kỷ Tiêm Vân liếc xéo Sở Phàm một cái, bĩu môi đang muốn nói điều gì đó, lúc này đột nhiên nghe được Lâm Phi Dật hét lớn:

- Đánh thì đánh, ai sợ ai!

Hiển nhiên là Lâm Phi Dật không nguyện ý ở trước mặt bao nhiêu người thế này, đặc biệt là ở trước mặt mỹ nữ Kỷ Tiên Vân mà bản thân mình toàn lực truy cầu đội lên cái danh hiệu kẻ hèn nhát, cho nên tiếp thụ khiêu chiến của Trần Tuấn Sinh.

Sở Phàm lúc này lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Ài! Chung quy vẫn là người trẻ tuổi a, không hiểu chuyện, tranh cường hiếu thắng lại sĩ diện, rốt cuộc là bị lừa.

Kỷ Tiêm Vân nghe được không hiểu mô tê gì, nhịn không được hỏi:

- Anh nói vậy có ý gì? Này, tôi van anh có thể đem chuyện nó rõ ràng một lần hay không đây? Bộ dạng ngốc ngốc còn muốn bắt trước người khác giả dạng sâu sắc?

Sở Phàm "hắc hắc" cười thành tiếng, nói:

- Nhị tiểu thư quả là có 'hỏa nhãn kim tình', nói chuyện cũng là 'một châm kiến huyết', nhưng mà nhị tiểu thư chẳng lẽ nhìn không ra Lâm Phi Dật kia đã đi vào sắp đặt của tên Trần Tuấn Sinh sao?

- Sắp đặt cái gì?

Kỷ Tiên Vân tận lực dùng một loại khẩu khí không quan tâm hỏi.

- Mình biết, mình biết! Tiểu ngốc ngốc muốn nói Lâm Phi Dật không nên đi vào sắp đặt của Trần Tuấn Sinh, nhận lời khiêu chiến của Trần Tuấn Sinh, đúng không hả?

Tô Phi giành trước nói.

Sở Phàm nghe xong hướng về phía Tô Phỉ truyền đến một ánh mắt tán thưởng, nhìn thấy 'núi đôi' của Tô Phỉ tựa như sắp sửa phá mảnh áo trước ngực mà chui ra, thiếu chút nữa thì thốt ra "Hóa ra tiểu Phỉ cô cũng không phải là loại mỹ nữ hung đại vô não a". Song may mắn lời nói của hắn vừa đến cửa miệng bị mạnh mẽ nuốt trở vào, chữa lại nói:

- Ừ ừ, các cô xem, Lâm Phi Dật trước đó bị bốn tên tay chân của Trần Tuấn Sinh đánh cho đứng còn không vững, lúc này Trần Tuấn SInh lại ra mặt cùng Lâm Dật Phi đơn đấu, các cô nói ai lợi hại? Khẳng định là Trần Tuấn SInh lợi hại rồi, cho nên nói đây là một cái bẫy của Trần Tuấn SInh, không nghĩ đến Lâm Phi Dật lại sĩ diện hão đến vậy, mở miệng đáp ứng, ài!

Kỷ Tiêm Vân trong lòng quýnh lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ung dung thản nhiên, nói:

- Tên nam nhân nào có thể nhịn được khẩu khí càn rỡ như vậy của Trần Tuấn Sinh chứ? Bởi vậy phản ứng của Lâm Phi Dật cũng là bình thường! Đúng rồi, tiểu ngốc ngốc, việc này cùng anh có liên quan, cho nên anh chạy không thoát trách nhiệm!

- Nhị, nhị tiểu thư có ý gì chứ? Tôi phát hiện ra nhị tiểu thư hôm nay nói chuyện thật thâm ảo, làm cho người khác đoán cũng đoán không ra.

Sở Phàm nói.

- Chính là muốn anh giúp Lâm Phi Dật hung hăng giáo huấn tên hỗn đản Trần Tuấn Sinh kia đấy, nhưng thanh minh trước ta làm như vậy không phải chứng tỏ cùng Lâm Phi Dật có cái gì, mà là ta không quen nhìn Trần Tuấn SInh, cho nên muốn mượn tay Lâm Phi Dật dậy dỗ hắn.

Kỷ Tiêm Vân nói.

- Ồ ~~~

Tô Phi và Trầm Mộng Lâm phát ra một tiếng ồ ý vị sâu sắc.

- Tôi, tôi làm sao giúp hắn? Nhị tiểu thư là nói tôi và Lâm Phi Dật lấy hai đánh một?

Sở Phàm hỏi.

- Ngu ngốc, anh không phải là có thần đan Thiếu Lâm rất kỳ diệu sao? Anh lấy một viên cho Lâm Phi Dật ăn không phải là được sao, đừng nói anh không nỡ đấy nhé!

Kỷ Tiêm Vân bĩu môi nói.

- Nhưng, nhưng mà....

Sở Phàm ấp ứng, còn chưa nói xong đã bị Kỷ Tiêm Vân cắt ngang,

- Nhanh, nhanh, đừng nhưng nhị nữa, bọn họ sắp bắt đầu đánh rồi, anh nhanh đem một viên thần đan cho Lâm Phi Dật ăn, tôi lệnh cho anh nhanh lên đi.

Sở Phàm không nói gì nữa, từ trong một cái bình nhỏ màu trắng đổ ra một viên thuốc màu đen, xoay người đi về phía Lâm Phi Dật, một khắc sau khi xoay người đi, khóe miệng của Sở Phàm vênh lên đường cong như ẩn như hiện, từ bên cạnh nhìn sang đã gian trá lại còn tà ác.

------- Viên Thiếu Lâm Điệt Đả hoàn này ăn vào coi như là trợ giúp hắn trị liệu một chút nội thương, chỉ là có tác dụng phụ đó là tiêu chảy, ách, để Lâm thiếu gia tiêu chảy vài ngày cũng tốt!

Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ, lập tức đi đến bên cạnh Lâm Phi Dật, đúng lúc Lâm Phi Dật đang xăn quần áo lên, làm cho bản thân nhìn ra dáng nam nhân một chút, trận chiến này hắn cho rằng là vì Kỷ Tiêm Vân mà chiến!

Sở Phàm giật giật góc áo của Lâm Phi Dật, thấp giọng nói:

- Lâm Phi Dật, đây là viên thuốc mà nhị tiểu thư nhà ta đưa cho anh, ăn nó xong sẽ có trợ giúp thần kỳ, đánh ngã tên Trần Tuấn Sinh rác rưởi kia.

Lâm Phi Dật quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ánh mắt chân thành của Sở Phàm, lại nhớ đến mấy câu khiêu khích lúc trước của Sở Phàm đối với hắn, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, con mắt đảo qua viên thuốc màu đen trong tay Sở Phàm, hắn trở nên bán tín bán nghi, lại nhìn về phía Kỷ Tiêm Vân, thì thấy ánh mắt thừa nhận của Kỷ Tiêm Vân, điều này làm cho hắn nhận được ủng hộ rất lớn, trực tiếp cầm lấy viên thuốc trong tay Sở Phàm, cho vào miệng nuốt xuống, cau mày, vẻ mặt thống khổ, cố gắng đem viên thuốc đắng chát khó nuốt đó nuốt xuống bụng.

Sở Phàm nhìn bộ dạng của Lâm Phi Dật, âm thầm mỉm cười, rồi đi trở lại bên cạnh nhị tiểu thư, cùng ba vị mỹ nữ ở một bên đứng xem màn kịch hay.

Trần Tuấn Sinh hơi hoạt động gân cốt một chút, nhìn Lâm Phi Dật đi vào giữa sân, hắn âm thầm cười lạnh một tiếng, hắn cũng không tin bản thân còn chơi không được Lâm Phi Dật sau khi đã bị bốn tên tay chân của hắn đánh đập một trận trước đó, nói thế nào đi nữa thì bản thân hắn cũng là một tên mét tám a.

Lâm Phi Dật miễn cưỡng đi đến giữa sân cùng Trần Tuấn Sinh đứng đối diện, hắn chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân không chỗ nào là không đau đớn, ngực đau buốt, bắp đùi mỏi nhừ, thắt lưng sường vặn vẹo một chút đều đau đớn muốn chết, hiển nhiên là di chứng sau khi bị bốn tên tay chân của Trần Tuấn Sinh đánh đập một trận, thế nhưng khiến cho hắn cảm thấy buồn bực đó là bản thân sau khi ăn xong viên thuốc Kỷ TIêm Vân đưa cho không những không cảm thấy 'trợ giúp thần kỳ', ngược lại bụng bắt đầu chậm rãi đau, loại cảm giác này rất giống đau bụng đi ngoài, chẳng lẽ viên thuốc đó thuộc loại có tác dụng chậm?

Nhưng hắn đã không có nhiều thời gian để nghĩ nữa rồi, bởi vì Trần Tuấn Sinh kia tựa như đầu chó dữ đang xông về phía hắn, hắn cắn chặt răng, cũng xông về phía Trần Tuấn SInh.

Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật cả hai tên đều là công tử bột ăn cơm trắng mà lớn lên, đánh nhau trước đây đều là người khác giúp bọn hắn đánh, bọn hắn chưa từng động tay lần nào, cho nên làm sao hiểu được đánh nhau là như thế nào? Hai người xông vào ôm thành một khối sau đó giằng giằng kéo kéo, ngươi kéo ta một phen, ta đẩy ngươi một hồi, ngươi đá ta một cước ta đánh ngươi một quyền, cực giống bộ dạng đánh nhau của đám trẻ con năm sáu tuổi, chẳng những không có tính thưởng thức mà ngược lại làm tăng thêm niềm vui của những người xem kịch.

Theo lý thuyết mà nói Lâm Phi Dật trước đó bị bốn tên tráng hán đánh cho tơi bời một trận, lại ăn vào viên thuốc có tác dụng phụ gây đau bụng tiêu chảy, dưới loại tình huống này Trần Tuấn Sinh đáng lẽ phải rất dễ dàng đánh ngã Lâm Phi Dật mới phải, chỉ là thằng nhãi Trần Tuấn SInh này túng dục quá độ, tiết tinh quá độ, bởi vì tinh lực không đủ, mất rất nhiều sức lực mới đem Lâm Phi Dật vật ngã trên đất, hắn cưỡi lên người Lâm Phi Dật, bộ mặt dữ tợn hung ác, nhằm vào mặt Lâm Phi Dật đấm loạn một trận.

Lâm Phi Dật thân hình cao lớn, tiếc rằng cũng là kẻ túng dục quá độ, buổi tối mỗi ngày mỹ nữ chờ hắn đi cởi áo rút yếm cũng không dưới mười người, hơn nữa trước đó lại bị đám tay chân của Trần Tuấn Sinh đánh cho tàn một nửa, cho nên lúc này sau khi bị Trần Tuấn SInh vật ngã trên đất đã không còn chút sức lực chống đỡ, mặc cho Trần Tuấn SInh lăng nhục.

Trong đôi mắt đẹp của Kỷ Tiên Vân lộ ra ánh mắt thất vọng không đành lòng, nguyên bản nàng mong đợi không phải là như vậy, mong muốn của nàng là Lâm Phi Dật sẽ giống như Sở Phàm ngày đó ở quán bar Sway giả trang thành thần bí nhân nọ, cường đại, lãnh khốc, vô tình, dứt khoát, thậm chí còn có một chút tàn nhẫn. Song sự thực ở trước mắt lại hoàn toàn không phải như vậy, Lâm Phi Dật yếu ớt, hai đấm ba đá liền bị Trần Tuấn Sinh đánh ngã rồi, theo Lâm Phi Dật ngã xuống đất, kỳ vọng và gửi gắm trong mắt của Kỷ Tiên Vân cũng theo đó mà sụp đổ.

Mỗi một cô gái trong lòng đều có ảo tưởng đối với nam nhân mà bản thân mình thích, ảo tưởng bạch mã vương tử của mình không gì là không làm được, ở những lúc quan trọng khẩn cấp đều có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ, chỉ là, khi cái ảo tưởng đó bị sự thật lãnh khốc nghiền nát thì cái loại thần sắc thất vọng tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Kỷ Tiêm Vân không đành lòng nhìn Lâm Phi Dật bị Trần Tuấn SInh lăng nhục ức hiếp như vậy, đang muốn đi lên kéo Trần Tuấn SInh ra, lúc này, một đôi tay ấm áp mạnh mẽ giữ lấy cánh tay nàng, nhất thời một loại cảm giác như điện giật truyền khắp toàn thân nàng, nàng nhạy cảm nhận ra được đó là một bàn tay của nam nhân, nàng khẽ xoay đầu lại, liền nhìn thấy sự bình tĩnh và trấn định khác hẳn bình thường toát ra từ trong mắt Sở Phàm.

- Nhị tiểu thư, lúc này cô không thể đi ra, việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của một nam nhân, Lâm Phi Dật thà rằng bị Trần Tuấn Sinh đánh chết cũng không nguyện ý nhìn thấy cô đi đến giúp hắn giải vây, đây là tệ bệnh của loại công tử thế gia như Lâm Phi Dật, cho nên, nhị tiểu thư nếu thật sự muốn giải vây cho Lâm Phi Dật vậy thì rời đi, chỉ cần nhị tiểu thư rời khỏi màn kịch này cũng tạm thời tuyên bố chấm dứt.

Sở Phàm giọng nói trầm thấp nói.

Kỷ Tiêm Vân lắng nghe lời nói của Sở Phàm, chỉ cảm thấy giọng nói trầm thấp kia của Sở Phàm tựa như tràn ngập ma lực khiến cho người ta không thể làm chủ được bản thân, nàng khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Tô Phi, Trầm Mộng Lâm cũng bỏ đi theo, Sở Phàm nhìn lướt qua Trần Tuấn SInh kiêu căng và Lâm Phi Dật mắt đầy lửa giận, âm thầm cười một tiếng, màn kịch này xem ra là càng diễn càng lớn rồi, Lâm Phi Dật chắc chắn sẽ không chịu hòa giải, bản thân mình thì dễ dàng làm một kẻ xem kịch thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK