Phản ứng của Trương Bằng đã nằm trong dự kiến của Sở Phàm. Chỉ có điều đối phó với loại người như lão ta, Sở Phàm vẫn không dám lơ là thiếu cảnh giác. Sở Phàm cười lạnh lùng nói:
- Điều kiện của tôi rất đơn giản! Chỉ có điều, trước khi nói về điều kiện đó thì chúng ta tâm sự chút ít về con trai Trương thiếu của ông, được không?
Sắc mặt của Trương Bằng hơi ngạc nhiên. Ánh mắt của ông ta trở nên âm trầm. Ông ta chợt nhớ tới khi con mình nhìn thấy Sở Phàm thì đôi mắt toé lửa giống như là gặp cừu nhân. Ông ta thầm nghĩ, “Chẳng lẽ con mình với hắn có ân oán gì với nhau sao?”
- Bí thư Trương, ông có biết con của ông hết lần này đến lần khác muốn giết tôi không?
Sở Phàm cười cười, lơ đãng nói.
- Cái gì? Có chuyện này sao?
Trương Bằng nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
- Có hay không ông hỏi con ông thì sẽ biết. Nói thực ra tôi với con ông chẳng có hận thù gì nhưng hắn lại liên tiếp bức ép tôi. Hắn ỷ vào quyền lực của ông ở thủ đô này mà hô mưa gọi gió, rất là uy phong đó. Chỉ có điều bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Vụ Hứa Nhạc buôn thuốc phiện đã được đưa ra ánh sáng, con ông khẳng định là không thể uy phong như thế được lâu như thế nữa. Hắn và ông bây giờ chắc đang rất lo lắng phải không?
Sở Phàm nhàn nhạt hỏi.
- Hứa Nhạc buôn lậu thuốc phiện bị sa lưới thì có quan hệ gì với con tôi? Cái loại buôn lậu thuốc phiện như hắn đáng bị bắn chết hàng trăm lần.
Trương Bằng lạnh lùng nói.
- Vậy sao? Như vậy con của ông cũng đáng bị bắn chết hàng trăm lần. Cho dù không bị bắn chết thì cũng nên bị đi tù chung thân hoặc thứ gì tương tự như vậy.
Giọng nói Sở Phàm trở nên lạnh lẽo.
Trương Bằng không khỏi cảm thấy giận dữ. Ông ta quát lớn:
- Lời này của cậu là có ý gì? Đừng tưởng cậu nắm được một số chứng cứ trong tay là có thể kiêu căng ngạo ngược, ngậm máu phun người.
- Ài, Bí thư Trương thật là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ được sao? Sáng nay hai ba con ông vội vàng đi đâu vậy? Chắc hẳn là đi đến nhà giam của Hứa Nhạc phải không? Dĩ nhiên đối với chuyện của Hứa Nhạc một bí thư như ông mà đích thân ra mặt thì không tốt cho lắm. Chắc là ông định âm thầm sử dụng một ít thủ đoạn phải không? Nói không chừng một người nào đó đang chờ được Bí thư Trương điều động tới để thẩm vấn Hứa Nhạc đúng không? Đáng tiếc, hôm nay ông chẳng thể làm gì được nữa. Bởi vì cuộc thẩm vấn Hứa Nhạc đã có kết quả sau khi tối hôm qua Cục trưởng Trần Thiên Minh đã thức suốt đêm để hỏi han Hứa Nhạc rồi.
Sở Phàm than nhẹ một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ châm chọc.
Đồng tử của Trương Bằng trở nên lạnh lẽo. Tinh quang trong mắt ông ta bắn ra từng đợt. Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tôi tìm Hứa Nhạc thì sao? Chuyện của tôi cậu quản được à? Lời nói của cậu một câu tôi cũng không hiểu.
- Tôi đã nói như vậy mà Bí thư Trương vẫn không hiểu à? Tối hôm qua Cục trưởng Trần đã thẩm vấn và bắt Hứa Nhạc làm thành hai bản khẩu cung. Một bản khai ra đã ngấm ngầm cấu kết với con ông, đã được con trai ông lợi dụng quyền hạn và chức vụ của ông để bật đèn xanh cho hắn để từ đó hắn có thể buôn bán được thuốc phiện. Ngoài ra con ông còn cấu kết với hắn khống chế những sòng bạc ngầm ở thủ đô rồi sau đó phận chia lợi nhuận cho nhau. Một bản khẩu cung khác là ghi những sự thật phạm tội của Hứa Nhạc, không hề có một chữ nào đề cập đến con trai ông. Dĩ nhiên, đây vẫn chư phải là toàn bộ tâm huyết của Cục trưởng Trần, chỉ có điều rốt cuộc bản khẩu cung nào sẽ được nộp lên trên còn dựa vào thái độ của ông nữa.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Hô hấp của Trương Bằng không tự chủ được trở nên dồn dập. Ông ta cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc, gượng gạo nói:
- Trần Thiên Minh hắn, hắn hoàn toàn ăn nói bậy bạ. Con tôi làm sao có thể có liên hệ với Hứa Nhạc được?
- Bí thư Trương lại còn chối được ư? Thật không dám giấu diếm, Hứa Nhạc còn khai ra những chứng cứ xác thực. Lúc này chắc Cục trưởng Trần đang đi lấy chứng cứ rồi. Nếu Bí thư Trương vẫn tỏ thái độ này thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Dựa vào bản cung khai kia của Hứa Nhạc hoàn toàn có thể đưa Trương thiếu đi rồi. Mà lại còn có chứng cứ do Hứa Nhạc khai ra nữa chứ. Ôi, chỉ sợ tới lúc đó cả Bí thư Trương cũng bị Cục Công an gọi lên thôi!
Sở Phàm nhún vai, thản nhiên nói.
Sắc mặt của Trương Bằng trở nên buồn bã, mất hết hy vọng trong lòng, cảm thấy mình bỗng dưng già đi rất nhiều. Chuyện con mình và Hứa Nhạc ngấm ngầm cấu kết dĩ nhiên là ông ta có biết. Nhưng ngàn vạn lần ông ta cũng không ngờ được là bây giờ Trần Thiên Minh đã nắm được những chứng cứ xác thực. Ông ta hiểu rằng một khi những thứ này được đưa ra ánh sáng thì gia đình ông ta sẽ gặp phải tai họa cực kỳ lớn. Đứa con ông ta chắc chắn sẽ bị trừng trị, không thể thoát khỏi chế tài của pháp luật. Hơn nữa, trong tay Sở Phàm lại đang nắm lấy tình nhân mà ông ta đang bao dưỡng, chứng cứ ăn hối lộ của ông ta, và các thứ khác nữa. Từng đó tội danh là quá đủ để hạ bệ ông ta rồi.
Trương Bằng thầm nghĩ đến mức vô tri vô giác. Toàn thân ông ta không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt bây giờ vô cùng khó coi.
- Bí thư Trương, bây giờ không phải là lúc để ông ngẩn ngơ, ông không bị sao chứ? Nếu ông muốn thì tôi có thể cho ông chút thời gian để cân nhắc. Chỉ có điều khi đó không chừng Bí thư Trương đã ngồi ở trong nhà giam để suy đi tính lại rồi.
Sở Phàm nói.
Trương Bằng hồi phục lại tinh thần. Vẻ mặt ông ta lúc này so với khi đã chết còn khó coi hơn. Ông ta hít sâu một tiếng, vô lực nói:
- Những gì muốn nói cậu đã nói hết rồi phải không? Tất cả tôi đều nghe theo cậu. Nhưng xin cậu hãy buông tha cho con tôi một con đường sống. Nếu cậu oán hận nó thì hãy trút giận vào lão già này. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không để nó chọc giận cậu nữa.
- Ha ha.
Sở Phàm cười cười nói:
- Bí thư Trương nói gì vậy? Chỉ cần con ông hiểu chuyện một chút thì con người của tôi rất độ lượng. Về phần của Bí thư Trương thì tôi vẫn chưa biết phải làm sao. Vốn dĩ tôi không muốn xẩy ra chiến tranh với Bí thư Trương. Như vậy thật không thoải mái cho lắm. Nhưng thằng con ông lại không ngừng bức bách khiến tôi không còn biện pháp nào khác. Chẳng lẽ tôi phải ngồi chờ chết hay sao?
- Ài, đều do thằng con tôi không chịu thua kém ai mà gây ra tai hoạ. Xin cậu hãy khoan hồng độ lượng với nó. Tôi lát nữa sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không để nó chọc giận cậu nữa. Điều đó tôi hoàn toàn có thể cam đoan.
Trương Bằng bắt đầu ăn nói khép nép.
- Bí thư Trương quá lời rồi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là chuyện của Hứa Nhạc, hy vọng Bí thư Trương không nhúng tay vào. Từ đầu đến cuối không đụng tới thì bây giờ cũng như vậy. Chỉ cần Bí thư Trương có thể làm được như vậy thì tôi có thể bảo đảm bản khẩu cung mà Trần Thiên Minh đưa lên trên chắc chắn sẽ không đề cập đến con ông. Nhưng mà...
Sở Phàm chuyển giọng, từng chữ từng chữ một nói:
- Nếu như tôi phát hiện ra Bí thư Trương xen vào chuyện này hoặc ngầm sai người đụng vào đó thì thật xin lỗi. Tất cả mọi chuyện sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Khi đó đừng trách tôi không nể mặt.
- Ý, ý của cậu là có thể buông tha cho con tôi. Cũng không truy cứu trách nhiệm của tôi?
Trương Bằng dường như không thể tin được lỗ tai mình.
- Chuyện của Hứa Nhạc tôi sẽ không làm khó đứa con của ông. Nhưng không có nghĩa là từ nay về sau cũng sẽ không. Nếu như sau này thằng con ông vẫn còn thiếu hiểu biết nữa thì thật xin lỗi, nó vẫn sẽ phải chết.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Sở Phàm, Trương Bằng không kìm được rùng mình một cái. Sau đó ông ta cảm kích nói:
- Cám ơn, cám ơn cậu đã khoan hồng độ lượng! Cậu cứ yên tâm. Từ nay về sau con tôi sẽ không dám chọc giận cậu nữa. Từ nay về sau cậu cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói. Tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ, dốc sức giúp đỡ.
- Không cần thiết phải như vậy. Chỉ cần Bí thư Trương nhớ kỹ lời của tôi là được rồi. Còn nữa, Tiểu Giai Giai thật sự rất đáng yêu, mẹ của cô bé đó cũng là một người phụ nữ tốt. Bí thư Trương không thể phụ lòng hai người bọn họ để Tiểu Giai Giai còn có thể lúc nào đó gọi ông là ba. Tôi nghĩ đây hẳn là tâm nguyện của mẹ con hai người bọn họ.
Sở Phàm đột nhiên nói.
Trương Bằng ngẩn cả người, không ngờ Sở Phàm đột nhiên nhắc tới tình nhân của mình là có ý gì.
Sở Phàm đưa mắt nhìn Trương Bằng một cái, nhàn nhạt nói:
- Người phụ nữ kia khi khai ra mọi chuyện cũng tỏ vẻ không vui. Chỉ là ở dưới tình huống như vậy cô ấy không thể không làm thế. Cô ấy có thể không đoái hoài gì đến mình nhưng không thể không quan tâm đến con của cô ta, đúng không? Lời này là tôi muốn nhắc nhở Bí thư Trương. Hãy quý trọng bọn họ. Đừng vọng tưởng có thể diệt trừ bọn họ hoặc đưa bọn họ rời đi. Tôi đã phái người ngầm theo dõi mẹ con bọn họ. Chỉ cần Bí thư Trương không có động thái gì không hay thì tôi sẽ tuân thủ lời hứa. Hy vọng Bí thư Trương có thể sắp đặt ổn thoả.
Lời nói của Sở Phàm giống như là một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lòng Bí thư Trương. Trong lòng ông ta lúc này không thể tiếp thu nổi cái mùi vị này. Bây giờ ông ta đã biết Sở Phàm đã khống chế mình hoàn toàn rồi. Thảm thương thay một chút cơ hội để phản kháng ông ta cũng không có.
- Tốt lắm! Tôi không quấy rầy Bí thư Trương nữa. Tôi có việc cần phải đi đây. Mấy ngày nay Bí thư Trương cứ ở nhà mà chờ đợi thôi. Hy vọng Bí thư Trương không quên, nếu không những lời nói nãy giờ của tôi xem như là vô ích.
Sở Phàm nói xong cười cười, phất phất tay:
- Xin từ biệt, sau này chúng ta còn gặp lại. Bí thư Trương không cần tiễn tôi đâu.
Sở Phàm nói xong đi thẳng ra khỏi thư phòng của Trương Bằng. Sau khi đi ra ngoài thỉ thấy hai người Ngân Hồ và A Vĩ đang đứng đối diện nhau. Bầu không khí căng thẳng như muốn tuốt kiếm giương cung xông vào nhau đến nơi. Còn Trương thiếu đang ở bên cạnh cầm một chiếc khăn tẩm nước lạnh đắp lên khuôn mặt sưng vù. Mẹ của gã thì lộ vẻ lo lắng.
Trương thiếu nhìn Sở Phàm đi ra thì hai mắt trở nên đỏ ngầu, vứt chiếc khăn mặt trong tay ra, chỉ vào mặt của Sở Phàm nói:
- Sở Phàm, mày cứ chờ đi, tao sẽ cho mày chết thê thảm.
Sở Phàm nghe thấy thế thì ánh mặt trở nên lạnh lẽo. Hắn lạnh lùng nhìn Trương thiếu sau đó đi tới trước mặt hắn. Trương thiếu thấy thế thì sợ hãi bất an đưa tay phải lên, cố sức phản kháng.
- Chát!
Một âm thanh thảm thiết vang lên, má phải của Trương thiếu đã bị Sở Phàm giáng cho một cái tát. Trương thiếu bị Sở Phàm đánh văng ra xa hơn bốn năm thước, không chỉ vậy vài cái răng của gã còn bị rơi ra cả ngoài miệng.
- Má trái của mày bị sưng tao thấy thật không vừa mắt. Phải cho má phải của mày cũng bị vậy luôn thì mới thật là vừa đẹp.
Sở Phàm lắc lắc tay, thản nhiên nói.
- Cậu, cậu tại sao lại tuỳ tiện đánh người như vậy?
Mẹ của Trương thiếu hồi phục lại thần trí liều chết xông lên giữ chặt Sở Phàm lại.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn bà một cái. Bấy giờ Trương Bằng đã nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ông ta lớn tiếng quát:
- Mẹ nó làm gì vậy? Còn không buông tay ra?
- Hắn, hắn vô duyên vô cớ đánh A Chính. Ông xem đi, A Chính bị hắn đánh ra nông nỗi gì rồi?
- Hừ, đứa con bất hiếu này không bị giết chết thì đã tốt lắm rồi. Bà mau buông tay ra cho người ta đi.
Rốt cuộc, mẹ của Trương thiếu cũng buông tay ra. Trương Bằng đi đến trước mặt Sở Phàm cười xoà nói:
- Cậu đi thong thả, thằng con này của tôi thật là đáng đánh. Nó mà không được dạy bảo một lúc thì không nên người được.
- Ài, vừa rồi tôi không cẩn thận ra tay mạnh quá. Hy vọng Bí thư Trương đừng để bụng. Tôi đi trước đây.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Đừng ngại, đừng ngại. Cậu cứ đi thong thả, thong thả.
Trương Bằng tiễn Sở Phàm đi ra khỏi nhà, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Lúc này mọi người trong nhà không ngừng cảm thấy kinh ngạc.