Bình minh, mặt trời đã mọc lên với ánh ban mai rực đỏ. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi khắp mặt đất.
Sở Phàm và Lâm Hiểu Tình còn đang ôm nhau ngủ. Một chân dài trắng như tuyết của cô vươn ra khỏi chăn, thon dài trơn tuột và mượt mà, phần da trên bắp đùi thon trông mơn mởn và trắng bóc. Một góc chăn vừa may đem một phiến u cốc huyền bí giữa đùi Lâm Hiểu Tình che lại. Nhưng mà lại để lộ ra một dáng nằm dụ hoặc nửa che nửa không càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn.
Trong phòng, mùi thơm hương hoa quyện vào một mùi vị mê loạn và phóng đãng, đó là do tối hôm qua hai người trong lúc chiến đấu đã tiết ra mùi vị này.
Từ trong mơ màng, Lâm Hiểu Tình tỉnh lại. Cô phát giác mình đang gối đầu lên cánh tay và nằm trong lồng ngực cứng cáp và ấm áp của Sở Phàm. Thân thể hai người áp sát vào nhau. Lâm Hiểu Tình sau khi tỉnh lại thấy được điều này, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi điểm nhẹ sắc hồng. Cô mở to đôi mắt quyến rũ nhìn người đàn ông đang chiếm giữ sinh mạng của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một tình cảm ấm áp và hạnh phúc. Cô đang nghĩ, nếu như cả đời này có thể bình an nằm trong lồng ngực người này thì cũng đã thỏa mãn rồi.
Đầu ngón tay của Lâm Hiểu Tình trên lồng ngực của Sở Phàm nhẹ nhàng chuyển động, cảm nhận được những đường nét bắp thịt trên lồng ngực của hắn. Sau khi tiếp xúc trực tiếp, cô phát hiện ra những cơ bắp trên người Sở Phàm rất rắn chắc. Mỗi một khối cơ bắp giống như đều ngưng tụ một lực lượng vô cùng vô tận. Một khi bộc phát ra, sức mạnh như thế này khẳng định là rất dọa người.
Đột nhiên, Lâm Hiểu Tình cảm giác được bụng dưới của mình bị một cây gì đó nóng bỏng và cứng rắn chọc vào. Cô vô thức đưa tay xuống dưới nắm lấy. Nhất thời, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn hồng nhuận, mà cô nắm lấy như thế này cũng làm cho Sở Phàm tỉnh lại. Chỉ thấy hắn mở đôi mắt còn đang ngái ngủ nhìn mỹ nhân ướt át xinh đẹp ở trong lòng, hắn nói:
- Em dậy rồi à.
- Ừ!
Lâm Hiểu Tình cúi đầu giấu ở trong lồng ngực Sở Phàm, dường như không dám nhìn thẳng vào hắn, mà cô cũng quên mất là tay cô vẫn còn đang cầm lấy rễ cây cứng ngắc trên người hắn.
- Hiểu Tình, không phải là em thích bảo bối của anh đấy chứ? Nhìn em có vẻ như muốn cầm lấy không buông.
Sở Phàm cười cười nói.
- A… …
Lâm Hiểu Tình kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng buông tay ra, thái độ mắc cỡ, đỏ mặt nói:
- Không, Không phải đâu, em ban nãy, em… …
- Hihi, giải thích chính là che giấu rồi, em thích anh sẽ cho em một lần, có được không?
Sở Phàm ôn nhu nói.
- Còn muốn nữa, người ta sáng sớm dậy phát hiện thấy chỗ đó đau quá trời, căng đầy ra, không biết làm sao lại thế nữa.
Lâm Hiểu Tình bĩu môi nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì suy nghĩ một chút. “Xem ra tối hôm qua mức độ đã quá nhiều rồi. Khiến cho Lâm Hiểu Tình có chút chống đỡ không nổi. Rốt cuộc cũng là lần đầu tiên của nàng mà. Ách, tối hôm qua có phải những chín lần rồi không? Nhớ không rõ lắm. Nói chung cũng không dưới chín lần!”
- Lần đầu tiên thì như thế này. Vài ngày sau thì sẽ dần tốt lên thôi, sau đó anh trở lại thăm hỏi thăm hỏi tiểu muội muội của em. Được không?
Sở Phàm vẻ mặt cười xấu xa, nói.
- Đáng ghét, đại bại hoại, bóp chết anh!
Lâm Hiểu Tình xấu hổ ngồi lên, ra sức nắm lấy bộ ngực Sở Phàm.
Sở Phàm lại dùng sức đem Lâm Hiểu Tình ôm vào trong lồng ngực, nói:
- Ôm em cảm thấy rất là thoải mái.
- Vì sao vậy?
Lâm Hiểu Tình tinh nghịch hỏi.
- Bởi vì trên người em rất là mềm mại a. Ngốc ngốc!
Sở Phàm nói.
- Hừ, nguyên lai là yêu thích thân thể người ta, còn tưởng rằng anh nói yêu em chứ.
Lâm Hiểu Tình trở nên oán hận.
- Thân thể và em kết hợp thành một thể mà. Yêu thân thể của em chính là yêu em mà.
Sở Phàm vừa nói vừa cúi khuôn mặt xuống, áp sát vào trong bộ ngực của Lâm Hiểu Tình. Bộ ngực cỡ E sau khi trải qua một đêm xoa bóp càng trở nên sung mãn và mềm mại.
- A… đồ háo sắc!
Lâm Hiểu Tình cười duyên vuốt ve thân thể Sở Phàm.
…………….
Sở Phàm và Lâm Hiểu Tình sau khi tắm rửa xong liền đi xuống dưới lầu. Trong lúc tắm, Lâm Hiểu Tình xoa dầu gội tất cả các công đoạn đương nhiên là do Sở Phàm toàn quyền phục vụ. Nhưng lại là phục vụ toàn bộ các bộ phận. Đem mỗi bộ phận trên thân thể Lâm Hiểu Tình mỗi nơi đều phục vụ chu đáo. Khi đó Sở Phàm tỏ thái độ bằng lòng sau này mỗi ngày đều đảm nhận phục vụ công việc không công thế này. Có thể tưởng tượng, trực tiếp trở thành một bàn tay của Lâm Hiểu Tình.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Phàm nói:
- Hiểu Tình, anh đưa em trở về nhé, tối qua làm đi làm lại cả đêm, em chưa được nghỉ nghơi chút nào.
- Ừ.
Lâm Hiểu Tình ngồi ở phía sau xe, nói:
- Người ta ở nơi đó vẫn còn căng căng đây này.
- Không có gì đâu, qua vài ngày sẽ tốt lên thôi, lần đầu tiên mà. Cũng trách anh thiếu ôn nhu, xin lỗi em.
Sở Phàm cười nói.
- Thế, thế sau này có đúng là mỗi lần sau khi làm việc đó thì cũng đều bị căng căng lên thế à?
Lâm Hiểu Tình đỏ mặt hỏi.
- Đương nhiên sẽ không còn, hơn nữa sau này sẽ ngày càng thoải mái.
Sở Phàm nghĩ thầm Lâm Hiểu Tình hiểu biết ở phương diện này đúng là quá ít.
Lâm Hiểu Tình sau khi nghe vậy liếc mắt một cái trách móc Sở Phàm. Nhưng mà bên trong cặp mắt quyến rũ cũng hiện lên một chút sắc khí vui vẻ. Xem ra sau khi trải qua một đêm cùng Sở Phàm làm lễ rửa tội, cô cũng yêu thích cái loại cảm giác bay bổng đến đỉnh cực độ khoái cảm này rồi.
Sở Phàm đưa Lâm Hiểu Tình về đến bên trong tiểu khu, đang muốn đưa cô lên lầu, thì lại bị Lâm Hiểu Tình ngăn cản. Cô nói sợ bị Giang Uyển Nhi bắt gặp sẽ không tốt. Sở Phàm sau khi nghe vậy không nhịn được cười. Cảm thấy chuyện này hơi có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Nhưng mà hắn vẫn tôn trọng ý kiếm của cô. Sau khi cùng Lâm Hiểu Tình trao nhau một nụ hôn nhẹ rồi nhìn cô đi lên trên lầu.
Khi hình dáng của Lâm Hiểu Tình khuất sau góc hành lang thì điện thoại của Sở Phàm rung lên. Hắn nhìn biết được Trầm Mộng Lâm đang gọi tới. Vội vàng quay trở lại ngồi trong xe vừa chạy xe vừa nghe điện thoại:
- Alo, Tiểu Lâm hả?
- Ừ, anh Sở, ba mẹ em vừa mới đi ra ngoài rồi đấy.
Giọng nói Trầm Mộng Lâm ở trong điện thoại biểu lộ một niềm thích thú.
Sở Phàm trong lòng rung động, nhớ tới lời giao hẹn với Trầm Mộng Lâm ngày hôm qua. Ngày hôm nay phải đi đến nhà bồi tiếp cô một ngày. Cả ngày cơ đấy. Xem ra chính mình lần này thật là phải hết sức mệt nhọc đây.
- Thật tốt quá, anh bây giờ đi qua tìm em có được không?
Sở Phàm nói.
- Được, em chờ anh Sở đến nhé.
Trầm Mộng Lâm cười vui mừng sau đó cúp điện thoại.
Sở Phàm cất điện thoại sau đó chạy như bay về phía nhà Trầm Mộng Lâm. Trên đường hắn nghĩ phải mua một cái lễ vật nhỏ nào đó đi tới cho cô một chút ngạc nhiên. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mua cái gì cho tốt, dứt khoát chạy thẳng đi mua một bó hoa. À thì mua một bó hoa Bách Hợp lớn, dù sao cô bé Mộng Lâm này nhìn qua nhìn lại chính là một đóa Bách Hợp nhỏ, một đóa Bách Hợp nhỏ thuần khiết mỹ lệ.
Sở Phàm hát khẽ một khúc ca, trong lòng thật là kích động và vui vẻ, lại muốn đi mở ngay cửa phòng Trầm Mộng Lâm, không phải, cần phải đi mở cửa nội tâm của cô. Đúng, nội tâm — “nội tâm” ở phía dưới kia.
Hắn tuy là tối hôm qua cùng Lâm Hiểu Tình chiến đấu một đêm nhưng mà hắn bây giờ không cảm thấy có một chút mệt mỏi, tinh lực vẫn tràn đầy như cũ. Nhiều lúc hắn cảm thấy tiếc là đã không sinh ra vào thời xưa để làm hoàng đế, nếu như làm hoàng đế thì những ba ngàn phi tần khi đó sẽ không còn phải cô đơn lạnh lẽo nữa.