Trương thiếu gục xuống trên mặt đất, trông giống như một con chó.
Giờ phút này gã đã suy sụp đến nỗi để người ta làm nhục như làm nhục một con chó. Gã đã không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo ngược không coi ai ra gì trước kia. Tình thế thay đổi như chong chóng khiến cho Trương thiếu không kịp thời tiếp nhận được. Sự tôn nghiêm của gã đã bị chà đạp đến nỗi bây giờ gã trông thật đáng thương như một con chó.
Một người khi biết mình sắp chết thì sẽ có cảm giác như thế nào? Cái cảm giác sợ hãi bao phủ toàn thân họ khi phải đối mặt với cái chết thì sẽ ra sao?
Trương thiếu không muốn chết, cho nên khi tiếp cận với ánh mắt tràn ngập sát khí của Trần Thiên Minh thì trái tim của gã không kìm được đập vô cùng nhanh, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Trong lòng gã thầm khẳng định “Trần Thiên Minh chắc chắn sẽ giết mình, nếu không ông ta cũng sẽ giáng cho mình vài cái tát nữa. Mà như vậy thì cơ hội sống của mình sẽ không còn nữa, bởi vì lúc ở trên xe, Sở Phàm nói rất nhiều điều với mình rồi. Mà nguyên nhân khiến Sở Phàm nói nhiều như vậy thì chỉ có thể giải thích là hắn đã sớm biết mình không thể sống sót qua đêm nay.”
Một người sắp chết thì có biết nhiều chuyện cũng chẳng làm được điều gì.
- Trần Thiên Minh, ông, ông muốn làm gì? Ông đừng quên ông là Cục trưởng Cục Công an. Chẳng lẽ ông muốn phạm pháp sao?
Trương thiếu vì trong lòng quá sợ hãi nên trong giọng nói không khỏi run rẩy.
- Phạm pháp à? Ha ha....
Trần Thiên Minh cười thê lương. Đột nhiên ông ngừng lại, lúc này trong đôi mắt ông hiện lên hai ngọn lửa tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương thiếu nói:
- Mày cũng biết đó là phạm pháp à? Vậy tại sao lúc trước mày lại làm những chuyện đó? Mày cấu kết với Hứa Nhạc buôn bán thuốc phiện, mở sòng bạc ngầm, nhận hối lộ, thậm chí còn giết người phóng hoả, kinh tởm hơn là mày còn tự tay sắp đặt vụ huyết án ở khu nhà xưởng bỏ hoang. Những hành vi đó của mày liệu có vi phạm pháp luật không?
- Trần Thiên Minh, tôi nhắc lại lần nữa. Tôi không có sát hại con ông. Quả thực tôi có làm một chút việc có lỗi với con ông nhưng chỉ vậy thì đâu đến mức ông đối xử với tôi như thế này. Trên đời này luôn có pháp luật. Cho dù tôi có làm chuyện gì thì cũng do pháp luật xử lý, không đến lượt ông.
Trương thiếu ngọ ngoạy đứng lên, tức giận nói.
- Thật không? Tao không quản được mày nhưng tao có thể giết mày. Giết mày để báo thù cho con tao.
Trần Thiên Minh cười thâm trầm, trong mắt bắn ra từng tia hàn quang. Sau đó ông đưa tay rút một khẩu súng lục màu đen từ bên hông ra.
Trương thiếu nhìn thấy Trần Thiên Minh rút súng ra thì kinh hoàng. Tay chân gã không kìm được run lên cầm cập. Gã hoảng sợ nói:
- Ông, ông muốn làm gì? Ông muốn chết à? Ông, ông điên rồi.
Trương thiếu sợ hãi nhìn khẩu súng trong tay Trần Thiên Minh. Theo bản năng tự vệ, gã lảo đảo lùi về sau. Đột nhiên gã bỗng cảm thấy thân thể của mình chạm phải một người, quay đầu lại thì thấy Sở Phàm đang ở đằng sau. Trong khoảnh khắc đó gã cảm thấy mình như bị rơi xuống vực sâu vô tận.
- Giết người thì đền mạng. Mày hại chết con trai Cục trưởng Trần. Ông ấy giết mày để trà thù là đạo lý hiển nhiên, không đúng sao?
Sở Phàm lạnh nhạt nói.
- Không, không phải là tao giết. Là mày, chính là mày giết hắn.
Vẻ mặt Trương thiếu trở nên trắng bệch. Gã run rẩy nhìn Sở Phàm, giọng nói đã không còn giữ được bình tĩnh, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng khó coi.
- Cục trưởng Trần, ông xem ông đi, ông dọa Trương thiếu đến mức gì rồi? Ông mau cất cái đồ vật trên tay đi, nếu không Trương thiếu vỡ mật ra thì thật sự không hay đâu.
Sở Phàm nhàn nhạt nói.
- Không giết hắn thì không thể trừ bỏ được hận thù trong lòng tôi. Có thể trừ bỏ được hắn thì cho dù bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận.
Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
- Cũng không thể nói như vậy. Hay là chúng ta cho Trương thiếu một cơ hội đi. Nói thế nào đi chăng nữa thì Trương thiếu cũng không phải là người tầm thường. Nếu chúng ta không cho hắn một cơ hội thì e rằng hắn chết cũng không cam lòng đâu.
Sở Phàm cười cười, lời nói của hắn cứ như thể coi Trương thiếu là người đã chết rồi.
Nhưng Trương thiếu nghe Sở Phàm nói như vậy thì giống như nắm được một tia sống sót. Gã kích động hỏi:
- Cơ hôi, mày mày nói cơ hội gì?
- Cho mày một cơ hội chạy trốn.
Sở Phàm nghiêm mặt nói.
- Cơ, cơ hội chạy trốn?
Trương thiếu dường như đã nhìn thấy một cơ hội sống.
- Đúng vậy, mày đi vào trong xe. Sau đó tao sẽ đếm một hai ba, đếm xong thì Cục trưởng Trần sẽ nổ súng. Nếu như sau đó mày đã chạy đủ xa khiến cho viên đạn của Cục trưởng Trần không làm gì được thì coi như mày sống. Nhưng nếu như sau khi tao đếm xong mà mày vẫn còn đứng yên thì xin thứ lỗi, tao không giúp được mày.
Sở Phàm nói xong xoay người hướng về phía Trần Thiên Minh hỏi:
- Cục trưởng Trần thấy như vậy được không?
Trần Thiên Minh nhìn Sở Phàm, trong ánh mắt hiện lên một vẻ cười cợt. Ông mở miệng nói:
- Được, tôi đồng ý.
- Chuyện này làm sao được. Lỡ như xe của tao khởi động không được thì làm sao?
Trương thiếu run giọng nói.
- Mày yên tâm. Vì để công bằng nên... tao sẽ chờ đến khi xe của mày khởi động xong thì sẽ đếm. Như thế đã được chưa? Đây chính là cơ hội sống cuối cùng của mày.
Sở Phàm nhàn nhạt nói.
Trương thiếu thầm nghĩ, chờ cho Sở Phàm đếm đến ba thì mình đã lái xe chạy hơn mười mét. Khi đó Trần Thiên Minh có nổ súng thì tuyệt đối cũng không thể bắn trúng, hơn nữa còn có xe đỡ đạn cho. Bất kể nói thế nào, chỉ cần mình có thể ngồi lên xe là có một cơ hội chạy trốn.
- Được, tao đáp ứng, nhưng mày phải giữa lời.
Trương thiếu cố gắng che dấu tâm trạng vui sướng của mình.
- Dĩ nhiên. Nào, bắt đầu đi.
Sở Phàm nhàn nhạt nói xong, khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng không hề có chút biểu hiện gì khác.
Trương thiếu đi đến trước xe của mình. Lúc vừa vào trong xe thì gã bỗng nhớ ra là lúc nãy Ngân Hồ đã từng ngồi vào xe mình. Hơn nữa hai chiếc xe vốn chắn đường gã lúc nãy đã lùi ra ngoài, nhường cho gã một con đường. Trong lòng Trương thiếu hiện lên một dự cảm bất an, nhưng gã cũng không thể suy nghĩ nhiều. Đúng như Sở Phàm nói, đây chính là cơ hội cuối cùng của gã.
Gã cắm chìa khoá vào ổ rồi khởi động xe, chân phải đạp ga thật mạnh, trong lòng thầm nghĩ phải tăng hết ga.
- Một!
Thanh âm lạnh như băng của Sở Phàm vang vọng trong đêm khuya thanh vắng.
Trương thiếu nghe thấy vậy thì hoảng hốt, giống như phản xạ có điều kiện, gã vội vàng đạp ga. Trong chốc lát, xe của gã giống như tên bắn lao ra ngoài. Gã tăng tốc độ xe nhanh đến nỗi không nghe được thanh âm đằng sau của Sở Phàm, trong tiềm thức chỉ mong muốn làm sao nhấn ga thật mạnh, khiến cho xe chạy thật nhanh.
Đột nhiên, Trương thiếu trông thấy một khúc cua 90 độ ở phía trước. Gã kinh hãi, vội vàng buông lỏng ga, phanh xe lại. Nhưng bỗng nhiên gã nhận ra rằng phanh đã không còn tác dụng. Chiếc xe không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn nữa. Trương thiếu luống cuống chân tay. Tại sao lại như vậy? Vừa rồi không phải phanh của xe gã vẫn còn hoạt động tốt hay sao?
Trương thiếu cuống quýt vặn tay lái, tuy nhiên tay lái của gã lại giống như chong chóng xoay tròn một vòng không có gì cản lại. Gã giựt mạnh một cái, tay lái cũng theo đó mà bay ra. Trong khoảnh khắc, gã nở nụ cười, một nụ cười của sự tuyệt vọng, thê lương. Gã bỗng hiểu rẳng cho dù chết thì mình vẫn bị Sở Phàm đùa bỡn.
Ầm!
Một âm thanh lớn vang lên, chiếc xe của Trương thiếu đụng vào cái rào chắn. Cả người lẫn xe đều rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Ở phía xa, Trần Thiên Minh và Ngân Hồ vẫn lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như những thứ này đã nằm trong dự tính của họ từ đầu.
- Ôi trời, cuối cùng cũng phải gọi người đến tu sửa con đường này. Rào chắn ở đây dường như không được chắc chắn cho lắm thì phải? Xem ra sắp tới Cục trưởng Trần phải bận bịu một phen rồi.
Sở Phàm khẽ thở dài nói.
- Đúng vậy, một chiếc xe giữa đêm chạy trên con đường ngoằn ngoèo này, không may bị rơi xuống vực. Chuyện như vậy xảy ra thì bọn công an tôi cũng phải có trách nhiệm.
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nở nụ cười. Những nỗ lực của ông rốt cuộc cũng đã được đền đáp.
- Chỉ sợ Trương Bằng lại truy xét trách nhiệm của Cục trưởng Cục Công an là ông thôi.
Sở Phàm nhàn nhạt nói.
- Hừ, tôi không truy xét hắn thì thôi. Hắn còn muốn truy xét ngược lại tôi à? Con hắn bất cẩn lái xe rơi xuống vựa thì có liên quan gì đến tôi? Đương nhiên cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Trần Thiên Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người nào ở trong chiếc xe này mà rớt xuống thì chắc phải tan xương nát thịt. Trương thiếu cũng chỉ là một tấm thân huyết nhục, cho dù có điều tra như thế nào cũng không thể ra nguyên nhân, huống chi tôi còn là Cục trưởng Cục Công an.
- Ha ha, tôi tin tưởng rằng Cục trưởng Trần sẽ xử lý chuyện sau này thật tốt.
Sở Phàm cười cười rồi nói tiếp:
- Chúng ta cũng nên đi thôi. Tiếp tục ở lại đây nếu bị người khác nhìn thấy cũng không tốt cho lắm.
- Ừ, được.
Trần Thiên Minh xoay người về phía Sở Phàm thành thật nói tiếp:
- Sở Phàm, cám ơn cậu! Nếu như không có cậu thì tôi quả thật không biết phải xử lý mọi việc làm sao cho thật tốt.
- Ha ha, Cục trưởng Trần đừng có khách khí. Chuyện sau này còn do Cục trưởng Trần dàn xếp cơ mà.
Sở Phàm vung tay, cười nói.
- Ha ha, tôi thấy cậu em mới là khách khí đó. Từ nay về sau có chuyện gì cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi. Chỉ cần nằm trong khả năng thì tôi sẽ không từ chối.
Trần Thiên Minh tỏ vẻ chắc chắn nói.
- Được được, đừng khách khí nữa. Chúng ta đi thôi.
Sở Phàm nói xong từ biệt Trần Thiên Minh, ngồi vào chiếc xe của Ngân Hồ.
Ngân Hồ lái xe vòng quanh núi, chạy băng băng hướng về nội thành. Khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn lạnh như băng không tỏ ra một chút biểu cảm gì. Nhưng trong lòng Sở Phàm vẫn thầm biết, chuyện Trương thiếu lái xe đụng vào rào chắn rồi rớt xuống vực có liên hệ rất lớn đến cô.
Khi Ngân Hồ vào trong xe của Trương thiếu thì cô đã động chút tay chân vào trong đó. Vì thế phanh và tay lái của Trương thiếu đều không thể sử dụng được nữa.
Đối với Sở Phàm mà nói, hắn có rất nhiều biện pháp để giết chết Trương thiếu. Nhưng để cho Trương thiếu tự mình lái xe lao xuống vực là một cách làm tốt nhất. Bởi vì như vậy thì người khác sẽ không thể tìm ra manh mối gì để điều tra. Xe rớt xuống vực, tất cả đều đã tan xương nát thịt thì còn gì mà điều tra được nữa? Huống chi, đằng sau còn có Trần Thiên Minh chống đỡ.
Cái chết của Trương thiếu đã nằm trong kế hoạch của Sở Phàm, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ. Hắn còn rất nhiều việc lớn hơn còn phải thực hiện.
“Trương Bằng khi biết con trai mình chết thì sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn là ông ta sẽ ra sức bảo về Lý Giai Giai. Dù sao ông ta cũng chỉ còn lại một cốt nhục là cô bé ấy.” Sở Phàm thầm nghĩ, khoé miệng mang theo một nụ cười thâm hiểm.