Sáng hôm sau, đang say sưa ôm mộng đẹp, Sở Phàm cảm thấy hình như mình bị bóp mũi, bên tai văng vẳng tiếng cười khanh khách.
Hắn mơ màng he hé mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt quyến rũ nghịch ngợm của Trần Mộng Lâm. Ngái ngủ, Sở Phàm lè nhè:
- Tiểu Lâm, đừng phá anh. Em vào đây khi nào thế?
- Sở ca ca, dậy! Anh xem mấy giờ rồi?
Tiểu Lâm nũng nịu.
- Uhm… Sở Phàm văn vẹo chuẩn bị rời giường. Hắn cảm thấy đầu óc có hơi váng vất. Hơi ấm trên chăn như còn thoáng đâu đây hương vị làm hắn không khỏi nhớ tới cảm giác lâng lâng cùng với Tô Phỉ triền miên ân ái đêm qua. Những thứ Tô Phỉ lưu lại vẫn còn dính trên ga giường, trên chăn, giờ vẫn chưa phai mùi hương.
Hắn mơ màng ngây ngất mơ tưởng lại đêm qua trào dâng với Tiểu Phỉ, lại thấy Tiểu Lâm cũng quyến rũ không kém đang đứng cạnh giường, không hề đề phòng. Một ý niệm tà ác chợt lóe lên trong đầu…Nhưng ngay lập tức hắn bỏ đi ý định đen tối này, đại tiểu thư các nàng hẳn là đã thức dậy rồi. Sở Phàm tiếc rẻ, “Quên đi. Tha cho Tiểu Lâm một lần”
Xốc một bên chắn, đang chuẩn bị đứng dậy bỗng hắn giật mình, trên giường có một vài vết máu nho nhỏ đỏ tươi, nhìn qua giống như những hoa mai đang nở rộ. Hắn phát hoảng lên, nhưng thấy Tiểu Lâm cũng không chú ý đến, liền bình tĩnh kéo chăn che vội đi.
May mà Tiểu Lâm không thấy! May phước ba đời cho hắn! Cô mà hỏi thì quả thật hắn không biết phải giải thích về vết màu này ra sao. Nói rằng của Tiểu Lâm ư? Đừng có ngu!
- A mèo lười.. anh vẫn còn chưa muốn ra khỏi chăn nữa sao?
Trầm Mộng Lâm vẫn thúc giục.
- Đang dậy mà. Nhưng đi ngủ anh đâu có mặc gì… Tiểu Lâm, em cứ đứng đây có phải là có ý đồ đen tối với anh không đấy?
Sở Phàm cười vẻ mặt rất xấu xa, che đi lý do thật sự.
Tiểu Lâm đỏ mặt, khẽ gắt lên thẹn thùng:
- Cứ làm trò! Ai có mục đích xấu xa? Thiếu gì cái hay ho lại phải đi nhìn xem thân thể anh nữa.
Nói xong cô lườm Sở Phàm một cái, quay ngoắt ra cửa, nói vọng lại sau lưng:
- Anh ra khỏi giường ngay đi. Bằng không đừng có trách em!
Chờ đến khi Tiểu Lâm của hắn ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi Sở Phàm mới thở phảo một cái. Vội vàng đứng lên, người trần như nhộng. Đúng là hắn đi ngủ không mặc gì thật. Mặc đồ xong, hắn cẩn thận kiểm tra lại chăn gối một lượt, chắc chắn là những đóa mai hồng chỉ có trên ga giường, vội vàng thu ga giường, ôm đem đi giặt.
Nhìn đóa mai hồng hồng còn tươi trinh nguyên trên tấm ga trải, hắn cảm khái, “Đây chính là của Tiểu Phỉ mà. Cô gái nào cũng chỉ có một lần đầu tiên thôi, giặt sạch đi thì đáng tiếc quá. Thôi quên đi! Hay là giữ lại làm kỷ niệm cho mình, mà sau này không thể để lộ tấm ga giường này được. Phải tìm một chỗ cất đi mới được.”
Thu thập lại dấu hiệu trinh tiết của cô gái. Hic, thật đúng là hứng thú đại ác của hắn.
Cất đồ xong, Sở Phàm mỉm cười thầm nghĩ “Không ngờ lần đầu tiên mà Tiểu Phỉ lại mãnh liệt đến như vậy. Đúng là cô bé được hưởng gen từ người mẹ phương Tây, nóng bỏng, cuồng nhiệt. Bảo sao ga giường lại lắm dấu vết như thế.”
Ra ngoài đã thấy đại tiểu thư, nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm đã dậy từ lâu, chỉ còn Tô Phỉ là còn đang ngủ. Nhị tiểu thư kể nàng đã gọi Tiểu Phỉ dậy nhưng cô nàng ậm ừ vài tiếng rồi ngủ như chết.
Bàn ăn sáng chỉ có bốn người, bỗng nhị tiểu thư hỏi:
- Mộng Lâm, đêm qua tớ nằm mơ lạ lắm. Hình như bồ đi ra ngoài hả? À chính xác là Tiểu Phỉ ra trước, bồ ra sau, cũng không biết bao lâu, hình như bồ quay lại rồi nhưng Tiểu Phỉ mãi không thấy về. Sáng này dậy thì thấy bồ và Tiểu Phỉ đều ngủ như heo. Nhưng giấc mơ ấy tớ nhớ rõ ràng lắm!
Đầu Sở Phàm giật giật! Mơ thế thì chết tôi rồi!
Trần Mộng Lâm đỏ mặt, cô chợt như nhận ra điều gì, hỏi lại bạn:
- Tiểu Vân, bồ nói là đêm qua bồ nằm mơ thấy Tiểu Phỉ cũng ra ngoài?
- Ừ. Lúc ấy tớ mơ mơ màng màng nhớ rõ Tiểu Phỉ cũng đi ra ngoài. Nhưng các bồ ra ngoài làm gì thì tớ chịu
Nhị tiểu thư thản nhiên nói, vẻ mặt tỉnh bơ như không.
Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Lâm bất giác hướng về phía Sở Phàm. Cô chỉ thấy hắn vẫn chăm chú ăn sáng như thể đây là lần đầu tiên hắn được uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy. Không thấy vẻ mặt có điều gì khác biệt cả, Mộng Lâm nghĩ thầm, “Tiểu Vân nói đêm qua mơ màng thấy mình và Tiểu Phỉ ra ngoài. Mình thì tới chỗ Sở ca ca, còn Tiểu Phỉ đi đâu? Chẳng lẽ là cũng tới chỗ Sở ca ca? Sắc mặt anh ấy vẫn rất bình thản, có vẻ như không phải. Lúc ấy mình cũng ở phòng Sở ca ca, nếu Tiểu Phỉ cũng ở đó từ trước thì kiểu gì mình cũng phải nhìn thấy. Thôi. Để đó hỏi thẳng anh ấy.”
Còn Sở Phàm của chúng ta? Tim hắn lúc này đang nhảy tanggo trong lồng ngực! Mới nghe lời nhị tiểu thư kể về “giấc mơ kỳ lạ”, hắn đã thầm than không ổn. Quả đúng thế. Cứ xem ánh mắt Tiểu Lâm nhìn hắn, chắc hẳn cô cũng đoán được phần nào việc Tiểu Phỉ đêm qua ở đâu… May mà da mặt hắn dày, phản ứng lại nhanh cứ trơ ra ăn bánh như thường, hy vọng lừa được Mộng Lâm. Nếu không…..
Ăn sáng nhanh như điện, hắn vội vàng phi ra đại sảnh. Đoán thế nào Tiểu Lâm cũng muốn hỏi hắn vài câu sẽ làm hắn khó trả lời, thôi thì nhanh chóng chuồn đến bên cạnh đại tiểu thư, trốn nhờ cái bóng của nàng vậy. Đại tiểu thư lúc này dang xem báo, hắn ngồi xuống hỏi:
- Đại tiểu thư, đã khỏe hơn chưa? Còn đâu đầu không?
- Khỏe hơn nhiều rồi. Hôm nay tôi đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều, khỏe hẳn rồi.
Đại tiểu thư nói và rồi cười ngọt ngào:
- Cám ơn anh đã vất vả chăm sóc tôi mấy hôm nay.
- Đó là điều hiển nhiên, là việc tôi phải làm. Đại tiểu thư mới khỏe lại, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần làm việc nhiều quá.
Hắn ân cần bảo.
- Tôi biết. À, đúng rồi, anh xem này!
Nàng nghiêng người về phía Sở Phàm, chỉ chỉ tờ báo cho hắn.
Tờ báo đăng tin có liên quan đến Công ty Bất động sản Kim Khoa. Đại ý là: “Hội đồng Quản trị Công ty Bất động sản Kim Khoa quyết định bổ nhiệm nguyên Tổng giám đốc Hà Trường Thanh là tân Chủ tịch.Nguyên phó Tổng giám đốc Triệu Hoa làm Tổng giám đốc…” Bên dưới đó là một số thông tin tóm tắt giới thiệu về Hà Trường Thanh.
Sở Phàm nhíu mày nói nhỏ:
- Quả thực Hà Trường Thanh đã lên làm Chủ tịch, có điều gì đằng sau việc bổ nhiệm này đây?
- Tôi nghĩ Hà Trường Thanh này có thể lên làm Chủ tịch Công ty bất động sản Kim Khoa là do có Lam Chính Quốc đứng sau đỡ lưng cho ông ta. Tập đoàn Lam Thị có vẻ đã nuốt xong Công ty bất động sản Kim Khoa rồi.
Đại tiểu thư tràn đầy lo lắng.
Sở Phàm trầm tư, hắn nhớ tới việc Chủ tịch tiền nhiệm của Công ty Kim Khoa là Triệu Thanh bất ngờ tử vong không rõ nguyên nhân, không lâu sau thì Tập đoàn Lam Thị chuyển vào Bắc Kinh. Ngay sau đó, Tổng giám đốc Công ty Kim Khoa Hà Trường Thanh, cũng chính là em vợ Lam Chính Quốc tiếp nhận chức vụ Chủ tịch. Tất cả những chuyện này không phải quá trùng hợp sao? Trùng hợp đến mức không thể không làm người ta nghi ngờ.
Lúc này hắn rất sốt ruột muốn đi gặp Triệu Hoa, đứa con duy nhất của Triệu Thanh. Nếu Triệu Thanh không chết thì chắc chắn là vị trí Chủ tịch này là của Triệu Hoa. Cứ xem việc Triêu Thanh tích cực bồi dưỡng Triệu Hoa mấy năm gần đây là có thể thấy được điều đó. Nhưng mà sau cái chết của Triệu Thanh thì mọi thứ đều thay đổi đến bất ngờ. Vị trí chủ tịch đành hai tay dâng cho người ta. Triệu Thanh cả đời vất vả cần cù gây dựng sự nghiệp thành lập nên một cơ ngơi bất động sản hoành tráng, trong chớp mắt lại biến thành của thiên hạ. Mà nói sâu xa hơn, chính là rơi vào trong tay Lam Chính Quốc rồi.
Nói vậy hẳn trong lòng Triệu Hoa lúc này rất khó chịu. Tuy nói là mang cái danh Tổng giám đốc, nhưng mọi việc lại do Hà Trường Thanh quyết định. Nói theo một cách khác, anh ta đã trở thành một con rối trong tay Hà Trường Thanh, mà chính xác hơn là Lam Chính Quốc. Nhưng Triệu Hoa sẽ cam tâm sao?
Nếu có cơ hội gặp được Triệu Hoa, có lẽ sẽ có được một chút đầu mối. Nói không chừng sẽ liên quan đến cái chết của Triệu Thanh, chỉ cần một chút thôi, cũng đủ để suy đoán ra rất nhiều điều còn trong bóng tối. Sở Phàm quyết định, nhất định phải đi tìm gặp cho được vị Tổng giám đốc họ Triệu mới này.
Khi hắn và đại tiểu thư đang bàn chuyện, Trần Mộng Lâm đang xem TV gần đó. Cô tuy xem TV nhưng tâm trí lại để ở chỗ khác, liên tục tranh thủ nháy mắt với Sở Phàm, ý là muốn hắn ra chỗ khác nói chuyện riêng, nhưng Sở ca ca của cô cứ như thể là không thấy không biết không hiểu vậy, một chút dấu hiệu hồi đáp cũng không có. Điều này làm cho Trầm Mộng Lâm rất bực mình, tấm tức nghĩ bụng “Hừ! Tên ngốc này sao không có phản ứng gì nhỉ? Đừng nói là hắn ta không thấy không hiểu ý tứ của mình chứ? Làm sao lại chẳng có phản ứng gì cả thế”
Thật ra Sở ca ca của cô không phải là không thấy không biết không hiểu, mà là hắn không thể thấy không thể biết cũng không dám hiểu. Làm sao hắn không biết Tiểu Lâm nháy mắt với hắn là có ý gì chứ? Làm sao hắn không biết Tiểu Lâm muốn nói với hắn cái gì chứ? Nhưng làm sao hắn trả lời đây? Ai mà biết nói qua nói lại một hồi, cái đầu của cô nàng tinh ranh này sẽ nghĩ ra được những chuyện gì cơ chứ?
Nhưng Sở Phàm trốn được một ngày cũng không thể trốn được trăm năm. Trần Mộng Lâm thấy nháy mắt với hăn không ăn thua, bèn gọi thẳng:
- Sở ca ca, em có chút chuyện muốn nhờ anh. Anh ra đây một lát được không?
- A. Chuyện gì thế? Hỏi luôn bây giờ đi có được không?
Sở Phàm cười cười.
Trầm Mộng Lâm nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi mím mím, có vẻ rất tức giận:
- Tiểu Sở, Tiểu Lâm có việc muốn hỏi anh. Anh ra xem thế nào?
Đại tiểu thư nhìn về phía Mộng Lâm. Trầm Mộng Lâm thấy đại tiểu thư quay đàu lại vội sửa nét mặt thành ra vẻ đáng yêu ngây thơ, cười nói:
- Đúng thế, Sở ca ca, em muốn hỏi anh chút chuyện thôi mà.
- A. À, được rồi.
Sở Phàm gãi gãi đầu, “Chạy trời không khỏi nắng. Có thật là chỉ hỏi chút chuyện thôi không đây?”
Sau khi Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm đi ra ngoài, cô sa sầm nét mặt, bực không chịu nổi thở gấp, nói xối xả:
- Sao ban nãy anh không dám cùng em ra ngoài nói chuyện?
- Không có! Không có! Không có mà
Sở Phàm rất nhanh mồm nhanh miệng, chối leo lẻo.
- Lại còn chối sao? Vừa rồi em nháy mắt như vậy, anh không biết sao? Hay biết mà không hiểu?
Trầm Mộng Lâm bực tức hỏi, đầy nghi ngờ.
- À, lúc nãy anh đang nói chuyện với đại tiểu thư nên không chú ý lắm. Hơn nữa em cũng có chuyện trọng yếu gì muốn tìm anh nhỉ?
Hắn làm ra một bộ dạng ngây thơ vô số tội.
- Ai bảo là không có? Em hỏi anh! Đêm qua Phỉ Phỉ có tới chỗ anh không?
Cuối câu hỏi, Trầm Mộng Lâm trầm giọng xuống, có lẽ để tránh cho người ngoài nghe thấy, nhưng Sở Phàm nghe thì như nổi hết cả da gà.
- Em định nói đến chuyện Tiểu Phỉ ư? Không phải đêm qua các em ngủ cùng nhau sao? Thế cô ấy đi đâu?
Cái mặt Sở Phàm bây giờ mang một vẻ kinh ngạc quan tâm rất hợp lý.
Trầm Mộng Lâm nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của hắn thì nghi ngờ trong lòng cũng có chút xao động, ngẫm nghĩ hỏi:
- Em… đêm qua trước khi em tới chỗ anh, anh không thấy Phỉ Phỉ chứ?
- Đồ ngốc! Cả tối qua anh chờ em trong phòng, chỉ hận thời gian không trôi qua mau. Sau khi em về chỗ nhị tiểu thư, anh cũng ngủ luôn.
Sở Phàm chọn một vẻ mặt rất quan tâm đến chuyện cô bé Tiểu Phỉ đêm qua đi đâu không biết, hỏi han tiếp:
- Tiểu Lâm, thế đêm qua Tiểu Phỉ đi đâu thế? Hay đêm qua cô ấy xảy ra chuyện gì? Sao em không gọi anh?
Hắn giả bộ giống như đúc, nói cứ như đúng rồi.
Thấy Sở ca ca vừa bất ngờ vừa lo lắng như vậy, Mộng Lâm không khỏi có chút áy náy và vui mừng vì mình đã hiểu lầm hắn, khẳng định chắc là tối qua Tô Phỉ không đi tìm Sở Phàm. Trong lòng nhẹ nhõm, cô cười tươi như bông hoa mùa xuân:
- Không có việc gì đâu. Phỉ Phỉ vẫn ổn. Em chỉ hỏi một chút thôi mà.
- Hỏi một chút thôi mà? Tiểu Lâm, em vội vội vàng vàng gọi anh ra đây chỉ là để hỏi một chút thôi sao? Nhìn em lúc nãy mà xem, nóng ruột, tấm tức, làm anh còn tưởng là có chuyện gì nữa chứ.
Sở Phàm không những chối được tội lại còn đá lại được quả bóng cho Tiểu Lâm của hắn. Oan uổng thật!
Trần Mộng Lâm ngẫm lại cũng thấy thái độ của mình lúc đó cũng có điều hơi quá, thậm chí lại còn nghi ngờ Phỉ Phỉ tìm đến chỗ Sở Phàm, cảm thấy áy náy và thấy tội cho Sở Phàm đã bị nghi “oan”. Tâm địa đơn thuần của cô đang áy náy, nên thấp giọng bảo:
- Sở ca ca, anh nói đúng. Em xin lỗi. Đúng thực là trong lòng em cũng hơi sốt ruột.
Sở Phàm nhìn thấy Trầm Mộng Lâm đang xấu hổ, ngại ngùng, cảm thấy buồn cười, ho khan hai tiếng, cố ý nói:
- Vậy sao Tiểu Phỉ lại dậy trễ vậy? Không phải là có chuyện gì đấy chứ?
- Không có việc gì. Không có việc gì. Chắc giờ Phỉ Phỉ đã dậy rồi.
Trầm Mộng Lâm vội vàng xí xóa đi.
- A. Vậy tốt rồi. Cô bé Tiểu Phỉ xinh xắn đáng yêu, lại dễ thương. Ai gặp cũng thích!
Sở Phàm dò ý, thử xem phản ứng của Trầm Mộng Lâm xem thế nào.
- Sở ca ca, anh cũng thích Tiểu Phỉ à?
Lòng hơi động, lập tức Trần Mộng Lâm ngước mắt nhìn chằm chằm Sở Phàm.
- A. .. Cô gái như Tiểu Phỉ ai tiếp xúc cũng phải thích mà. Ha ha
Hắn lại cố gắng nhanh chóng trưng ra một vẻ mặt thản nhiên đến vô tội.
- Uhm.
Trần Mộng Lâm nghe xong thì hơi cúi đầu trầm ngâm.
- Tiểu Lâm, sao thế? Yên tâm đi, sẽ không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh.
Sở Phàm dịu dàng dỗ dành cô..
Tiểu Lâm ngây thơ nghe vậy nhẹ nhàng cười “Ừ”
- Vậy được rồi. Chúng ta quay trở vào đi. Kẻo đi lâu mọi người nghi ngờ cũng không hay.
Quay lại đại sảnh biệt thự đã thấy Tô Phỉ đang ăn sáng. Thấy hai người Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm tiến về phía mình, ánh nhìn của cô có hơi khác lạ. Đặc biệt, nhìn thấy Sở Phàm thì khuôn mặt cô hơi ửng hồng. Cũng may làn da của cô vốn trắng nên chút ửng hồng này không quá rõ ràng.
- Phỉ Phỉ, đã dậy rồi sao? Thật là ngủ như heo. Giờ mới thèm dậy.
Trần Mộng Lâm cười, chọc ghẹo.
- Tối qua tớ khó ngủ, nên gần sáng mới ngủ bù. Hơn nữa, hôm nay cuối tuần, ngủ nướng một chút cũng đâu có sao, đúng không Tiểu Vân?
Tô Phỉ đáp.
- Đúng rồi đúng rồi, hy vọng ngày nào bồ cũng được ngủ như thế này, chả mấy mà thành heo mới hay đấy.
Nhị tiểu thư cười, châm chọc.
- Đáng tiếc đáng tiếc. Thân hình bổn tiểu thư đến ông trời cũng phải đỏ mắt mà nhìn, có ăn ngủ nhiều đến mấy cũng không béo nổi đâu.
Tô Phỉ làm ra vẻ tự phụ, tự mình khen mình.
- Haizzz, hình như có ai đó đang khoe khoang. Tiểu Vân, băng dính đâu? Đem tới dán bịt miệng Phỉ Phỉ đi, tớ chịu không nổi!
Trầm Mộng Lâm nhấn mạnh.
- Phỉ Phỉ khỏe lắm, hai chúng ta không chừng đánh không lại đâu. Đúng rồi, chúng ta tìm Tiểu Ngốc Ngốc phụ được đấy!
Nhị tiểu thư vui vẻ ngoái đầu gọi:
- Tiểu Ngốc Ngốc. Tiểu Ngốc Ngốc…
Nhưng Sở Phàm lúc này làm sao dám ở lại trong phòng cùng các nàng chứ!
Hắn thấy ba cô gái này đấu võ mồm liền lặng lẽ chuồn cho xa. Hắn biết, đấu võ mồm với nhau một lúc các nàng thế nào cũng lôi hắn vào. Và chẳng bao giờ hắn được lợi cả! Lần nào cũng lặp lại kinh nghiệm đau thương. Sau một hồi ba cô nàng này hai chọi một sẽ gọi đến hắn vào lôi lôi kéo kéo. Kể từ đó vận rủi sẽ tới với hắn, nhất định lúc sau sẽ chuyển thành ba nàng liên thủ oanh kích một mình hắn.
Sở Phàm buồn bực, chẳng lẽ mình nói chuyện lại động chạm đến họ đến vậy? Bằng không tại sao mỗi lần ba cô nàng này dấu võ mồm đều lôi mình vào cuộc?
Bởi thế cho nên vừa mới thấy ba nàng châm chọc nhau, hắn nhanh nhanh chóng chóng ba mươi sáu kế kế chuồn là thượng sách!
Chuồn khỏi trận địa tránh tên bay đạn lạc, hắn bước ra vườn sau của biệt thự. Vốn là định đi lại cái ghế dài cạnh bể bơi nằm hóng gió, không ngờ đi tới vườn sau lại thấy đại tiểu thư đang nghe điện thoại. Không tiện quấy rầy, hắn đứng lánh sang một bên.
Khoảng bảy, tám phút sau, gác máy rồi, đại tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm đang đứng lánh một bên, gọi:
- Tiểu Sở, lại đây. Đúng lúc quá, anh đi chuẩn bị đi. Đi cùng tôi tới công ty.
- Tôi cũng phải đi? Có chuyện gì xảy ra sao?
Sở Phàm lo lắng vội hỏi.
- Ừ, vừa rồi ba tôi gọi, nói có chuyện, bảo tôi cùng anh tới công ty xem thế nào.
Đại tiểu thư giải thích.
- Vậy tôi về phòng chuẩn bị một chút.
Sở Phàm bảo.
Đại tiểu thư trở về phòng mình, thay một chiếc áo sơ mi mặc cùng với váy công sở ngắn, nhìn thật gọn gàng, nhanh nhẹn lại xinh đẹp, nền nã. Xuống tới lầu, nàng thấy Sở Phàm đang đợi mình dưới đó rồi.
- Tiểu Vân, em với Tiểu Phỉ và Tiểu Lâm ở nhà chơi nhé. Chị và Tiểu Sở đi tới công ty có việc. Mấy đứa không được ra ngoài phá phách đâu nhé.
Đại tiểu thư dặn dò ba cô gái.
- Dạ, em biết rồi. Chị đi đi.
Nhị tiểu thư trả lời rất ngoan ngoãn.
Sở Phàm vẫy tay chào các nàng, hắn thấy trong đôi mắt Trần Mộng Lâm và Tiểu Phỉ đầy ắp ánh nhìn yêu thương.
Lên xe rồi, Sở Phàm lái thẳng tới trụ sở tập đoàn Quốc Cảnh. Trên đường đi, hắn hỏi:
- Đại tiểu thư, chú Kỷ gọi chúng ta tới có việc gì?
- Ba muốn bàn bạc với chúng ta về khu đất số 10 trên cánh đồng cạnh đường Quang Hoa.
Đại tiểu thư trả lời.
- Thế à? Xem ra chú Kỷ đang để ý đến lô đất này hả?
Sở Phàm thăm dò.
- Lô đất số 10 trên cánh động cạnh đương Quang Hoa là lô đất lớn nhất mới được Chính phủ quy hoạch, vị trí địa lý cực kỳ tốt, nhu cầu trên thị trường rất lớn. Có thể nói thế này, nếu chúng ta có thể có được lô đất này, khoảng cách với các công ty bất động sản khác sẽ bị bỏ xa.
- Bằng vào thực lực của tập đoàn Quốc Cảnh, chẳng lẽ không thể mua được lô đất này ư?
- Điều này rất khó nói! Bây giờ không phải Tập đoàn Lam Thị đã tới Bắc Kinh rồi sao? Nếu Lam Chính Quốc cũng có hứng thú với lô đất này, chúng ta xem chừng sẽ gặp khó khăn đấy.
Đại tiểu thư có vẻ khá lo lắng.
- Chắc đây là nguyên nhân chú Kỷ gọi chúng ta tới.
- Ừ. Nên phải đi. Để xem ba nói thế nào đã.
Xe chạy tới trụ sở Tập đoàn Quốc Cảnh, Sở Phàm cũng đại tiểu thư đi lên văn phòng Chủ tịch.
Trước cửa văn phòng Chủ tịch, đại tiểu thư khẽ gõ cửa, có tiếng Kỷ Thiên Vũ truyền ra:
- Tiêm Tiêm hả? Vào đi.
Sở Phàm cùng đại tiểu thư bước vào trong, Kỷ Thiên Vũ đang ở trong đó. Ông nói:
- Ngồi đi, hôm nay ba gọi hai đứa đến để bàn mấy việc.
Dừng lại một chút, ông nói tiếp:
- Lúc đầu khi Lô đất số 10 trên cánh đồng cạnh đường Quang Hoa được đưa ra đấu thầu, ba cùng ban lãnh đạo công ty đã họp và quyết định cử Tiêm Tiêm đại diện công ty đi lo vụ thầu lô đất này. Tới khi đó con có thể dẫn theo Tiểu Sở đi cùng.
- Ba, vậy ngân sách của chúng ta lô đất này hiện nay cao nhất là bao nhiêu?
- Lô đất số 10 trên cánh đồng cạnh đường Quang Hoa có diện tích 32 thước vuông, nhưng bộ phận nghiên cứu của công ty đã cho biết, diện tích khai thác có thể dự tính mở rộng ra lên tới 70 vạn thước vuông. Chúng ta quan tâm tới khu vực phạm vi trong vòng 16 vạn thước vuông bên trong thôi. Nói cách khác, chúng ta dự đoán giá cao nhất của lô đất này là khoảng 55 triệu.
Kỷ Thiên Vũ trầm ngâm nói.
- Dạ, Tiêm Tiêm đã biết. Nhưng con chỉ lo sẽ có không ít công ty cũng đang muốn nhăm nhe chiếm lô đất đấy.
Kỷ Tiêm Tiêm băn khoăn.
- Đối thủ lớn nhất của chúng ta là Tập đoàn Lam Thị và Công ty bất động sản Kim Khoa và Tập đoàn Lâm Thị. Nhưng nói một cách chính xác thì cuối cùng thực chất chúng ta cũng chỉ cạnh tranh với Tập đoàn Lam Thị mà thôi. Vậy nên đây chính là lúc đấu trí với con cáo già Lam Chính Quốc rồi.
Kỷ Thiên Vũ trầm giọng đáp.
- Lần này Lam Chính Quốc chuyển công ty tới Bắc Kinh, mục đích chính là hướng tới lĩnh vực bất động sản. Cho nên lô đất số 10 tốt thế này chỉ sợ Lam Chính Quốc cũng không tiếc tiền muốn mua cho bằng được đâu.
Sở Phàm đột nhiên nói chen vào.
- Con cáo giá Lam Chính Quốc này chú trọng nhất là vấn đề lợi nhuận. Cho nên chú chắc rằng lão ta cũng sẽ chỉ bỏ ra trên dưới 55 triệu ra là cao nhất thôi. Cuối cùng thì điều quyết định là sự quyết tâm của chúng ta thôi.
Kỷ Thiên Vũ phân tích.
- Vậy nếu Lam Chính Quốc ra giá cao hơn 55 triệu thì sao?
Sở Phàm lại hỏi.
Mắt Kỷ Thiên Vũ chợt lóe sáng, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Nếu Lam Chính Quốc ra giá vượt quá 60 triệu, thì chúng ta cũng đành từ bỏ lô đất này. Vì với cái giá như vậy thì không đáng!
- Nhưng Lam Chính Quốc lại thấy để có được lô đất này, cho dù bỏ ra nhiều hơn 60 triệu vẫn là đáng, đúng không?
Sở Phàm vẫn hỏi, câu hỏi này của hắn có vẻ hơi kỳ lạ.
Kỷ Thiên Vũ dường như hiểu Sở Phàm muốn hỏi cái gì, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, nếu như Chính phủ nhúng tay vào thì chúng ta sẽ đấu không lại. Lô đất này Lam Chính Quốc đã nhìn ra, bằng không với cái giá cao hơn 60 triệu, dù chúng ta có cố theo cho được thì tới khi bán ra sẽ khó ra giá, giá cao quá thị trường khó chấp nhận, tất nhiên sẽ lỗ vốn. Lam Chính Quốc có Chính phủ đứng sau lưng, so với chúng ta hẳn sẽ khác.
- Ba, con sẽ đại diện công ty mình cố gắng mua cho được lô đất này! Dù sao công ty mình cũng đã lưu tâm đến lô đất này từ lâu rồi. Nó có ý nghĩa chiến lược rất quan trọng. Chúng ta sẽ không thể dễ dàng buông tha được!
Kỷ Tiêm Tiêm kiên định.
- Tốt lắm! có được quyết tâm thế này là được rồi. Về công ty con hãy lập ra một bản kế hoạch thầu để để mua lô đất đó đi nhé.
Kỷ Thiên Vũ bảo.
- Chú Kỷ, cháu cùng với đại tiểu thư sẽ cố gắng hết sức!