Dàn karaoke trong phòng cơ bản là bị ba cô nhóc nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm “chiếm dụng”. Tuy vậy ba cô bé này ca hát cũng rất êm tai, mọi người ngồi nghe cũng thích thú.
Dì Mi, chị Mai và đại tiểu thư ngồi bên kia đang nói chuyện hết sức rôm rả. Sở Phàm thường đưa mắt nhìn về phía dì Mi, phát hiện tư thái khi cô uống rượu vang đỏ cũng rất mê người.
Chị Diễm đưa chén whisky sang bên cạnh cho Sở Phàm, cười nói:
- Này anh chàng đẹp trai, tôi vẫn nhớ cậu đó.
- Tôi cũng vẫn nhớ chị.
Sở Phàm đón chén rượu, cười nói.
- Vì những lời này của cậu, chúng ta cạn một ly.
Chị Diễm nói xong nâng chén mời Sở Phàm.
Sở Phàm mỉm cười chạm cốc với chị Diễm, sau đó uống một hơi cạn sạch. Chị Diễm cũng một hơi uống cạn, tuy nhiên trong đôi mắt mê người lại hiện lên một nét cười quyến rũ.
- Thanh niên các cậu thật là hay. Đáng tiếc là tôi đã già mất rồi.
Chị Diễm hơi thở dài nói.
- Chị cứ đùa. Chị Diễm tao nhã chính trực, xinh đẹp thành thục, sao có thể gọi là già chứ.
Sở Phàm cất tiếng nói.
- Tiểu Sở, miệng cậu đúng là ngọt ngào thật, có phải với phụ nữ nào cũng đều nói thế hay không?
Chị Diễm mỉm cười hỏi.
- Ấy, làm gì có chuyện đó, tôi nói chuyện là theo lương tâm, đều là thật lòng cả.
Sở Phàm ha hả cười nói.
Nét hứng thú trong mắt chị Diễm phát ra càng nồng nàn. Chị khẽ xoay eo, khiến bộ ngực nảy lên kịch liệt, nhìn quả là dụ hoặc.
Tuy nhiên Sở Phàm phải nhịn không dám nhìn. Bởi lẽ hắn mơ hồ cảm thấy đại tiểu thư hay nhìn về phía hắn. Ánh mắt nàng hạn chế rất nhiều hành động của hắn. Hắn đột nhiên phát hiện, dưới ánh mắt trong suốt của đại tiểu thư nhìn mình, trong lòng hắn lại không hề có một chút ý tưởng không an phận nào. Có lẽ nét đẹp của đại tiểu thư còn có tác dụng cảnh cáo lòng dạ người ta.
Lúc này Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư mới vừa hát xong bài “Tâm tình tươi đẹp”. Trầm Mộng Lâm sau khi trở lại chỗ ngồi liền xoay người sang hỏi Sở Phàm:
- Anh Sở, sao anh lại không hát? Hôm trước anh hát nghe hay lắm mà. Anh hát cho em nghe một bài được không?
- Ây, anh, anh đang suy nghĩ một vấn đề.
Sở Phàm ra vẻ thâm trầm nói.
- Nghĩ vấn đề gì?
Đôi mắt quyến rũ giảo hoạt của Trầm Mộng Lâm mở to, hỏi.
- Tiểu Lâm. Sao lúc hát em lại cứ quay lưng về phía anh thế? Mà cái PP* của em lại “nhỏ” nữa chứ. Em không biết anh bị cao huyết áp à? Hành vi của em xấu quá đấy!
Sở Phàm nói thầm vào tai Trầm Mộng Lâm.
- Đáng ghét!
Trầm Mộng Lâm nghe Sở Phàm nói xong thì phát cho hắn một phát, cả khuôn mặt cười ửng hồng.
Sở Phàm nhìn dáng vẻ kiều mỵ của Trầm Mộng Lâm, ánh mắt lộ ý cười. Hắn thích nhất là nhìn dáng vẻ nũng nịu của các cô gái ngây thơ, xinh đẹp. Đó quả thật là một sự hưởng thụ.
Lúc này dì Mi đột nhiên đứng dậy. Cô đi vào giữa phòng cầm micro nói:
- Các vị mỹ nữ, á, còn cả Tiểu Sở nữa. Chúng ta sau đây sẽ chơi một trò đổ xúc xắc, mấy người có muốn chơi không?
- Đổ xúc xắc? Ha ha, đây chính là món tủ của mình!
Sở Phàm nghĩ thầm.
Trò đổ xúc xắc là trò chơi phổ biến ở miền Nam, hai người là có thể chơi, càng đông lại càng vui. Ví dụ đơn giản, hai người chơi, mỗi người một bộ có năm con xúc xắc, sau đó lần lượt đổ. Sau khi bắt đầu đổ, hai người có ba lượt đổ sau đó bắt đầu được quyền “gọi”. Ví dụ Giáp đổ trước liền căn cứ vào 5 cái xúc xắc của mình mà “gọi” 3 số 5, Ất đổ sau căn cứ vào số xúc xắc của mình mà quyết định “mở” hay đổ tiếp. Nếu Ất kêu “mở”, hai bên mở bộ xúc xắc của mình ra mà kiểm lại thấy có 3 hay nhiều hơn 3 con xúc xắc trên 5 điểm thì Ất thua vì hắn kêu “mở”. Còn nếu số xúc xắc có ít hơn 3 cái được 5 điểm thì Giáp thua. Ai thua phải uống rượu!
Trong trò này, 1 điểm lại được quyền thay đổi. Ví dụ, người chơi đổ xúc xắc được 3 cái 2 điểm, 1 cái 6 điểm, 1 cái 1 điểm. Vậy anh ta có quyền thay cái 1 điểm bằng cái 2 điểm hoặc cái 6 điểm, nói cách khác, người chơi sẽ có 4 cái 2 điểm hoặc 2 cái 6 điểm.
Dì Mi sau khi giải thích luật chơi cho mọi người liền bắt đầu chơi. Đại tiểu thư và nhị tiểu thư chưa hiểu rõ lắm nhưng dì Mi nói cứ chơi trước, vừa chơi vừa học.
Kể cả Sở Phàm tổng cộng là có tám người chơi, vì thế dì Mi bảo bồi bàn lấy tám bộ xúc xắc. Tám người sau 10 lượt đổ sẽ bắt đầu kêu “mở”. Lại còn có thêm một quy tắc rất hay: ai kêu “mở” thua phải uống một ly bia. Thua thì uống một ly, còn hô “chém” mà thua thì phải uống gấp đôi.
Trò chơi bắt đầu, mọi người đặt xúc xắc lên bàn, theo tiếng hô “đổ” của dì Mi. Dì Mi gieo xúc xắc, nhìn thoáng qua số điểm của mình, thấy mình có ba điểm 4, hai điểm 6, vì vậy liền hô:
- Mười điểm 6!
Đến lượt đại tiểu thư gieo xúc xắc. Đại tiểu thư đổ xong, nhìn lại không ngờ mình không có 6, chỉ có 4 điểm 5 và 1 điểm 3. Tuy nhiên nàng không dám hô “mở”, bởi nếu bảy người khác đổ thêm vẫn có khả năng được mười điểm 6. Đại tiểu thư nhìn số điểm 5 của mình, tính toán xong liền hô:
- Mười hai điểm 5!
Nàng thầm nghĩ chắc bảy người kia đổ cũng phải được tám điểm 5, bên này nàng có bốn điểm 5 nữa là đủ.
Không ai hô “mở”, vậy tới lượt Tô Phỉ “gọi”. Tô Phỉ nhìn xúc xắc của mình, “gọi”:
- Mười ba điểm 5!
Nhị tiểu thư nhìn xong nói:
- Em gọi mười ba điểm 6!
(Vì người trước đã gọi mười hai điểm 5 nên không thể gọi ít hơn, phải gọi thành mười ba điểm 5! Cứ vậy người sau nếu gọi lại phải gọi tăng lên)
Trầm Mộng Lâm cười giảo hoạt, nói:
- Mười bốn điểm 5!
Sở Phàm rất là kinh ngạc, đã gọi tới mười bốn rồi mà còn chưa ai hô “mở”, xem ra mọi người đều đổ được điểm 5 rồi. Tính toán lại, hắn cũng có bốn điểm 5, gồm ba điểm 1 và một điểm 5. Hắn nghĩ thầm, đại tiểu thư ít nhất cũng có ba điểm 5, Tiểu Phi cũng ít nhất có ba, Tiểu Lâm lại ít nhất có bốn điểm 5, như vậy chị Diễm và chị Mai, dì Mi chẳng nhẽ tổng cộng ít nhất có ba điểm 5 sao?
Nghĩ vậy Sở Phàm liền hô:
- Mười sáu điểm 5!
- Chém!
Dì Mi nhìn thấy mình không có điểm 5 nào, mà không ngờ Sở Phàm lại hô mười sáu điểm 5, nói cách khác trong bảy người còn lại ít nhất mỗi người phải có trên hai điểm 5, Sở Phàm mới có thể thắng, tuy nhiên khả năng là không lớn lắm.
Dì Mi hô “chém” xong, tất cả mọi người mở xúc xắc, có mấy người có điểm 5. Cuối cùng tổng cổng tám người lại có mười tám điểm 5, trong đó chị Diễm có ba điểm 5, chị Mai có hai, đại tiểu thư có bốn, Tô Phỉ có hai, Trầm Mộng Lâm có ba điểm 5, Sở Phàm có bốn điểm 5. Tổng cộng là mười tám điểm 5, vượt xa số điểm 5 Sở Phàm “gọi” là mười sáu.
Vì vậy dì Mi thua, phải uống rượu, mà dì Mi “chém” nên phải uống gấp đôi, uống hai ly!
Lượt sau dì Mi bắt đầu vì nàng thua. Mọi người gieo xúc xắc xong, nàng nhìn xúc xắc của mình kêu:
- Mười hai điểm 4.
Có vẻ dì Mi đổ được nhiều điểm 4 đây, vừa bắt đầu đã kêu tới mười hai điểm 4, thế này gây áp lực cho người sau quá. Đại tiểu thư kêu mười hai điểm 5.
Tô Phỉ kêu mười ba điểm 6.
Nhị tiểu thư kêu mười bốn điểm 4.
Trầm Mộng Lâm kêu mười bốn điểm 5.
Cũng chưa có người hô “mở”, Sở Phàm nhìn xúc xắc của mình, kêu mười sáu điểm 4. Kỳ thật hắn gieo xúc xắc một điểm 4 cũng không có, đây là hắn ra vẻ huyền bí , nhiễu loạn suy nghĩ của người khác.
Lần này dì Mi không hô “mở”, vì nàng gieo được tới bốn điểm 4.
Chị Diễm “gọi” mười sáu điểm 5, vẫn không ai hô “mở”. Xem ra mọi người đều khôn ra cả.
Chỉ Mai hộ mười bảy điểm 4, bởi chị cũng gieo được khá nhiều điểm 4.
Đến lượt dì Mi, cô thầm nhủ, có nên “mở” hay không. Nhưng cô cảm thấy Sở Phàm và chị Mai khẳng định là ra rất nhiều số 4, mà mình lại cũng ra tới bốn số 4, vậy tổng cộng tất cả phải có hơn mười bảy số 4 rồi còn gì?
Thế nên dì Mi quả quyết kêu:
- Mười tám số 4!
- Chém!
Sở Phàm hô xong, trước tiên mở xúc xắc của mình. Dì Mi thiếu chút nữa là tức chết, bởi lẽ trong số xúc xắc của Sở Phàm chẳng có con 4 nào.
Sau khi bảy người còn lại mở, tổng cộng có mười lăm số 4, còn lâu mới tới mười tám, vậy là dì Mi lại thua. Hơn nữa là bị Sở Phàm “chém” nên lại phải uống hai ly rượu!
Trò chơi vẫn tiếp tục, vừa chơi, mọi người vừa cười đùa vui vẻ. Tuy vậy những lượt tiếp theo ai nấy đều gian xảo hẳn lên, ngay cả đại tiểu thư thanh thuần là vậy cũng đã “gian” lên nhiều rồi. Bởi vậy trong cuộc chơi mỗi người dù ít hay nhiều đều đã phải uống rượu. Sở Phàm cũng uống không ít, tuy nhiên nhiều lần là do hắn hô “mở” mà phải uống. Những lần đó là do hắn muốn giải vây cho đại tiểu thư, vì nàng tửu lượng không cao.
Đại tiểu thư thanh khiết thông minh, dĩ nhiên là lĩnh hội được ý đồ của Sở Phàm. Nàng đã nhận thấy Sở Phàm chơi trò này rất giỏi, bởi vậy nhiều lần hắn không cần phải “mở”, vậy mà hắn vẫn hô. Nguyên nhân rõ ràng chỉ có một, đó là hắn cố ý giải vây cho nàng. Bởi vậy ánh mắt đại tiểu thư nhìn Sở Phàm đầy cảm kích, khiến hắn cảm thấy ấm lòng.
Tuy nhiên nói chung người có công khiến cho dì Mi uống nhiều nhất phải kể tới Sở Phàm, bởi cứ mỗi lần đến lượt dì Mi gọi hắn đều hô “chém”. Sau đó dì Mi lại phải uống liền hai chén, kết quả cuối cùng là --- dì Mi say!
* DG: cái PP là cái gì thì mời mọi người nhìn vào 2 chữ PP mà tưởng tượng nhé, hehe
Dì Mi trước đó đã uống không ít rượu vang và whisky, sau đó là uống không ít bia, bởi vậy nếu muốn không say cũng khó.
Hai má dì Mi trắng mịn ửng hồng, đôi mắt quyến rũ khép hờ, miệng tràn ngập hơi men. Cô nằm dài ra ghế, nhìn tư thế thật quyến rũ, kiều diễm động lòng người. Thân thể thành thục của cô bởi vì say mà lại càng có vẻ hấp dẫn, càng toát ra nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, khiến người ta không thể tự kiềm chế được.
Không chỉ có dì Mi, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm cũng đều đã hơi say, bởi vậy mọi người quyết định dừng chơi, chuyển sang ca hát, khiêu vũ!
Mượn hơi rượu, nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm ba cô gái này lên sàn nhảy uốn éo cái eo, bắt đầu theo nhạc mà nhảy nhót điên cuồng, sau đó chị Diễm cũng lên tham gia rất nhiệt tình.
Dì Mi hai mắt lờ mờ vì say, bảo đại tiểu thư chọn bài song ca của Thang Bảo Như và Trương Học Hữu “Tương tư trong mưa”. Bài này vốn là song ca nam nữ, mà hiện giờ chỉ có Sở Phàm là nam, bởi vậy dì Mi nói:
- Tiểu Sở, cậu có thể hát bài này không?
- Ách, hát được.
Sở Phàm nói ngay.
- Tốt lắm, cậu, cậu lại đây đỡ tôi. Tôi cùng hát với cậu.
Dì Mi nói.
- Nhưng… dì Mi, dì nên nghỉ ngơi đi đã, đợi sau khi tỉnh rượu hát tốt hơn.
Sở Phàm nói.
- Không sao đâu, cậu tưởng tôi say không dậy nổi chắc? Mau tới đây đỡ tôi đi.
Dì Mi nói to.
Sở Phàm nhìn đại tiểu thư. Đại tiểu thư âm thầm gật đầu với hắn. Vì thế Sở Phàm liền đi tới đỡ dì Mi, đi lên sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Sở Phàm được nắm vòng eo mềm mại của dì Mi. Hắn cảm thấy chỗ mình chạm vào vô cùng mềm mại co giãn, hơn nữa làn hương từ cơ thể dì Mi tỏa ra khiến hắn như mê như say. Dì Mi say tới mức nào không rõ, toàn bộ trọng tâm cơ thể đều đặt cả lên người Sở Phàm, cũng có nghĩa là Sở Phàm đang trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại thành thục của cô.
Chuyện này quả là một khảo nghiệm lớn nhất đối với Sở Phàm.
- Tiểu Sở, cậu cố tình khiến tôi say là có mục đích gì vậy?
Dì Mi nghé sát tai Sở Phàm thì thầm. Sở Phàm nghe vậy trong lòng giật thót, tuy nhiên sau đó lại thản nhiên cười:
- Đâu có đâu.
- Đồ quỷ sứ, không có gạt được dì Mi đâu nhé.
Dì Mi nũng nịu cười nói.
Sở Phàm cười khổ một tiếng, không nói gì nữa, cầm lấy microphone đưa cho dì Mi, bản thân hắn cũng cầm một cái. Lúc này khúc nhạc dạo đầu của bài “Tương tư trong mưa” đã gần hết, giọng nam hát trước, thế nên Sở Phàm đưa microphone tới gần miệng:
“Khó mà giải hết trăm nỗi sầu khi tình yêu sâu nặng.”
Giọng ca trầm ấm cuốn hút của Sở Phàm vang lên khiến toàn trường yên tĩnh.
“Biển yêu đương biến thành nỗi thương đau, mang tâm sự lại gặp trời gió lạnh.”
Tiếng hát của dì Mi lại cực kỳ êm tai.
“Xa cách muôn trùng nhưng rồi vẫn có thể gặp nhau.
Tiếng gió khóc than vi vút trong mưa.
Biển người lênh đênh cũng chỉ là mộng.
Chỉ có tình yêu là tồn tại mãi tới muôn đời.
Dù cho trong sương tuyết cũng chỉ mong cho hoa đỏ tươi.
Chẳng sợ trên đường mưa bụi nhạt nhòa.
A... Tương tư trong mưa.
A… Say đắm trong mưa.
Ôm trăng hóa thành gió xuân lần tìm theo giấc mộng uyên ương.
Hận chất trong lòng, hồng trần nhiều ngang trái.
Khó mà giải hết trăm nỗi sầu khi tình yêu sâu nặng.
Biển yêu đương biến thành nỗi thương đau, mang tâm sự lại gặp trời gió lạnh.
Dù xa cách ngàn trùng chỉ mong có ngày gặp lại.
Đêm trên đường đằng đẵng xin trân trọng giữ gìn.”
Bài hát kết thúc, cả nhà vỗ tay vang dội. Tiếng ca trầm ấm mà bi thương của Sở Phàm hoàn toàn hòa quyện với giọng hát uyển chuyển êm đềm của dì Mi, có dùng từ tuyệt phối cũng không lột tả được hết!
- Tiểu Sở, cậu hát hay lắm, rất nhập tâm, chất giọng cũng tuyệt.
Dì Mi khen.
- Ha ha, dì Mi hát mới gọi là hay chứ. Tôi chỉ làm nền mà thôi.
Sở Phàm cười nói.
- Khiêm tốn, đúng là cái đồ quỷ sứ.
Dì Mi nguýt Sở Phàm một cái nói.
- Dì Mi, tôi dìu dì về ghế nhé, nghỉ một chút đi.
Sở Phàm cảm thấy nếu cứ để dì Mi tiếp tục ôm hắn thế này thì hậu quả rất khó lường. Hơn nữa bộ ngực của cô lại thường xuyên cọ vào hắn. Trời ơi, dì Mi đêm nay không mặc áo lót. Bởi vậy cái cảm giác mềm mại này thực sự là kích động lòng người quá đi mất.
Nam nhân nào ôm trong tay một nữ nhân thành thục gợi cảm thế này mà chả muốn bốc hỏa. Sở Phàm cũng không phải ngoại lệ. Tất nhiên là hắn không dám có hành vi quá khích. Cho dù là trong đầu hắn đã ngàn vạn lần nghĩ tới vấn đề abc abc abc này, nhưng hắn vẫn phải ra vẻ lịch sự, không thể có cử chỉ gì không phải với dì Mi đang nép trong ngực mình. Phải biết rằng ở đây đang có rất nhiều người theo dõi hắn, đặc biệt là đại tiểu thư xinh đẹp thoát tục kia.
- Tôi còn muốn uống nữa. Hôm nay rất vui, cho nên muốn uống.
Dì Mi hàm hồ nói.
Đại tiểu thư lúc này cũng đã đi lên. Nàng thấy dì Mi thật sự đã say rồi, không thể để dì uống tiếp nữa, vội vàng nói:
- Dì Mi, chúng ta phải về thôi, đã muộn lắm rồi!
- Tiêm Tiêm, còn sớm mà. Tiếp tục đi, lâu lắm mới vui như hôm nay.
Dì Mi nói.
- Dì Mi, mọi người đều đã chơi đủ rồi, mình về nghỉ thôi nhé dì?
Đại tiểu thư nói.
- À, vậy thôi, về đi. Hôm sau lại đi tiếp.
Dì Mi hơi thở đầy mùi rượu, nói.
Đại tiểu thư thấy dì Mi đồng ý liền gọi nhị tiểu thư và mọi người ra về.
Mọi người thấy dì Mi đã say, lại cũng chơi đủ rồi, đều đồng ý ra về hết.
Sở Phàm đỡ dì Mi đi ra ngoài. Bởi vì bước chân cô xiêu vẹo lảo đảo, đứng không vững. Sở Phàm một là không làm, hai là làm tới nơi tới chốn, trực tiếp bế cô đi ra ngoài. Hành động của Sở Phàm dẫn tới sự chú ý của rất nhiều quý ông trong quán. Tuy nhiên hắn cũng chẳng quan tâm, vẫn ôm dì Mi đi thẳng ra ngoài.
Dì Mi bị Sở Phàm đột nhiên ôm lấy cũng chẳng phản kháng gì, mà thuận thế nép vào lồng ngực hắn, đôi mắt quyến rũ nhắm lại, đầu gối lên vai Sở Phàm.
Chị Diễm và chị Mai sau khi dặn đại tiểu thư và mọi người chú ý tới dì Mi xong liền đi trước.
Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm cũng đã hơi say, Sở Phàm không yên tâm để các nàng trở về một mình liền đề nghị để các nàng ở lại Biệt thự Lam Hải ngủ cùng nhị tiểu thư. Vừa hay nhị tiểu thư cũng đang có ý này, thế là cả sáu người lên xe quay về biệt thự Lam Hải.
Dì Mi nằm ở ghế sau, hai mắt khép hờ, đại tiểu thư ngồi cạnh chăm sóc cô. Xem ra dì Mi quả thực say quá, tuy nhiên cũng đã rất vui vẻ.
Sở Phàm tập trung lái xe. Hắn cảm thấy hương thơm còn đọng lại trên cơ thể mình. Hắn biết đây chính là mùi hương đặc biệt trên cơ thể dì Mi. Trong bàn tay hắn như vẫn còn cảm giác mềm mại ấm ấp của thân thể cô.
Mà câu nói dì Mi thì thầm vào tai hắn khi hắn ôm nàng ở quán bar Diêu Duệ vẫn quanh quẩn bên tai hắn:
- Tiểu Sở, ngực của cậu ấm áp quá. Có cậu bên cạnh tôi cảm thấy thật an toàn. Đêm nay cậu lại giúp tôi ngủ có được không?
Sở Phàm cười khổ, thở dài. Hắn không rõ là dì Mi say rượu nói mê hay là ….