Thanh Long chính là một trong tứ đại mãnh tướng của "Tiếu Diện Hổ" Nhạc Ca ở thủ đô. Lần này Lâm Phong có thể mời được Thanh Long tới, có thể nói là đã hạ quyết tâm lớn. Kế hoạch ban đầu của Lâm Phong chính là đợi sau khi Sở Phàm đến mới khởi động kế hoạch. Nếu kế hoạch không thể thực thi như đã tính thì mới khởi động kế hoạch B. Tóm lại, bất kể kế hoạch nào, Thanh Long đều sẽ xuất hiện khi thời cơ tới, cũng giống như vừa rồi gã đã đánh lén Kim Cương.
Kế hoạch phối hợp như vậy vốn có thể nói là chắc chắn tới 90% đối phó được với Sở Phàm, nào ngờ nửa đường đứt gánh, Ngân Hồ và Kim Cương không ngờ đột nhiên xuất hiện trong quán bar, hơn nữa còn đảo lộn toàn bộ kế hoạch bọn chúng đã lập ra trước đó. Ngân Hồ và Kim Cương một nhu một cương, công phu cao cường đánh cho Triệu Hổ và mười gã áo đen không hề có sức chống đỡ. Bất đắc dĩ, Thanh Long đành xem xét thời cơ, âm thầm ra tay đánh lén Kim Cương, nhằm đoạt lại một ít ưu thế.
Thanh Long ra tay, Sở Phàm cũng động, phi thân chắn giữa gã và Kim Cương. Trận chiến này là không thể tránh được!
Nhiệm vụ của Thanh Long lần này chính là giải quyết Sở Phàm, mà nay Sở Phàm tự động dâng lên miệng khiến trong lòng gã đương nhiên rất cao hứng. Gã tin rằng với thực lực của mình, nhất định sẽ giải quyết được Sở Phàm, cũng giống như đã giải quyết mười tám gã trước đó. Trong số 18 gã đó cũng có một vài cao thủ, nhưng khi gặp phải Thanh Long ta đều ngã gục sao?
Thanh Long tin tưởng, lần này cũng tuyệt không ngoại lệ.
Cho nên Thanh Long động, thân hình như điện lao thẳng về phía Sở Phàm. Gã quyết định tiên hạ thủ vi cường, với ý định mau chóng giải quyết Sở Phàm càng sớm càng tốt. Gã thấy mười tên áo đen hộ tống mình cũng không phải là đối thủ của Ngân Hồ và Kim Cương. Gã lo lắng Ngân Hồ và Kim Cương giải quyết xong đồng bọn của mình sẽ liên hợp với Sở Phàm đối phó với mình. Gã đã tính toán thực lực của Kim Cương nhưng không thể nhìn thấu thực lực của hắn. Có điều, gã biết rõ, nếu Kim Cương và Sở Phàm liên thủ, vậy gã sẽ không phải đối thủ của hai người. Cho nên đầu tiên gã phải đánh gục Sở Phàm cái đã.
Bởi vậy gã khó tránh khỏi chỉ vì cái lợi trước mắt mà trở nên nóng vội. Đây chính là điều đại kỵ đối với người luyện võ trong khi quyết đấu.
Kỳ thật hết thảy những điều này đều là do Thanh Long cả nghĩ. Nếu Sở Phàm đã nói một mình hắn đối phó, vậy Kim Cương sẽ không nhúng tay vào, trừ khi Sở Phàm ra lệnh.
Mặc dù nói là Thanh Long lao thẳng về phía Sở Phàm nhưng thân hình gã vẫn có biến hóa mơ hồ không cố định, vô cùng quỷ dị như thể ma quỷ. Điều này khiến cho người ta khó có thể nhìn thấy rõ được phương vị ra tay và bộ vị mà gã công kích. Thanh Long này quả thực không thể coi thường!
Hai mắt Sở Phàm lộ ra thần sắc ngưng trọng, cùng lúc đó hai tay vận đầy kình lực Đại Lực Kim Cương thủ, lấy bất động ứng vạn biến. Dần dần, trong tim hắn hình thành "tâm hồ", lấy "tâm hồ" để cảm ứng phương vị đối phương xuất chiêu.
"Xuy!"
Thân hình của Thanh Long lao tới. Gã xuất chiêu, tay hóa thành long trảo, dùng Long Hình Thủ chụp vào chỗ yếu hại trên hai vai Sở Phàm, khí thế mạnh mẽ như rồng như hổ. Sức mạnh của một trảo này có thể bóp nát xương cốt người ta, nhưng trong mắt Sở Phàm lại cảm thấy trình độ vẫn là không đủ.
Ánh mắt Sở Phàm trầm xuống, ngón trỏ và ngón giữa tay phải hợp lại, đầu ngón tay chứa đầy kình lực Đại Lực Kim Cương thủ, lần đầu tiên xuất ra một trong những tuyệt học của Nam Thiếu Lâm là "Nhất Chỉ Thiền Công", đánh vào giữa lòng bàn tay của Thanh Long đang biến thành long trảo. Mang theo sức mạnh hùng hậu của Đại Lực Kim Cương thủ, song chỉ của Sở Phàm lúc này giống như một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào lòng bàn tay của Thanh Long. Nếu chỉ trúng chỉ này của Sở Phàm, vậy chắc chắn bàn tay của Thanh Long sẽ bị thương nặng, hơn nữa còn mất đi năng lực hoạt động. Nói cách khác, chính là toàn bộ bàn tay thành tàn phế luôn.
Thanh Long kinh hãi. Tốc độ phản ứng và công phu xuất thủ của Sở Phàm vượt quá xa sức tưởng tượng của gã. Một chiêu "Nhất Chỉ Thiền Công" này của Sở Phàm không thể nghi ngờ chính là khắc tinh của "Long Hình Thủ" của Thanh Long. Bởi vậy Thanh Long không thể không nửa đường biến chiêu. Việc biến chiêu này đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của gã. Sở Phàm đã chiếm được thượng phong, liền biến đổi chỉ thế, chĩa thẳng vào yết hầu Thanh Long. Chỉ kình còn chưa tới, Thanh Long đã cảm thấy như đang bị một thanh bảo kiếm sắc bén đâm tới. Trong lòng gã hoảng hốt, thầm nghĩ chỉ pháp này của Sở Phàm rốt cuộc là công phu gì mà lại lợi hại như vậy.
Bất ngờ không kịp phòng, Thanh Long đành phải vội vàng lùi lại ba bước, lúc này mới có thể tránh thoát "Nhất Chỉ Thiền Công" của Sở Phàm.
Thanh Long chật vật lùi lại phía sau ba bước. Vì khinh địch mà suýt nữa phải trả giá, khuôn mặt gã lúc đỏ lúc xanh. Lúc này gã mới hiểu rõ, Lâm Phong gọi mười người hùng mạnh giống như Triệu Hổ đến đối phó với Sở Phàm, vậy mà vẫn còn mời thêm gã đến hỗ trợ để phòng ngừa rủi ro. Lúc đó gã còn cho rằng Lâm Phong có vẻ chuyện bé xé ra to. Đối phó với một kẻ vô danh Sở Phàm, đâu cần phải đao to búa lớn chứ?
Nhưng hiện tại gã đã gần như hoàn toàn hiểu rõ. Lâm Phong làm như vậy không hề là chuyện bé xé ra to mà thậm chí như vậy vẫn còn chưa đủ.
Thanh Long khống chế tâm thần. Lúc này gã đã biết Sở Phàm tuyệt đối không phải người tầm thường. Bởi vậy gã phải toàn tâm toàn ý đối chiến với Sở Phàm, tuyệt đối không thể có chút phân thần sơ xuất. Nếu không, kẻ chết cuối cùng chắc chắn là chính gã.
Thanh Long quyết định áp dụng chủ động công kích, gã chính là tu luyện "Thập Nhị Hình quyền" trong Hình Ý Quyền, bao gồm mười hai bài: long hình, hổ hình, hầu hình, mã hình, đà hình, kê hình, diêu hình, yến hình, xà hình, thai hình, ưng hình, hùng hình (rồng, hổ, khỉ, ngựa, gà, én, rán, kỳ đà, la, ưng, gấu, báo).
Mà gã tu luyện "Thập Nhị Hình quyền" này chủ yếu để chủ động công kích, di chuyển với tốc độ cao để khống chế kẻ địch!
Bởi vậy Thanh Long thân như gió giật lao về phía Sở Phàm, một chiêu hổ quyền nhằm thẳng vào mặt, ngay sau đó là một hầu quyền khéo léo vào bụng Sở Phàm. Hình Ý Quyền này theo tâm mà động, sau khi phối hợp với Thập Nhị Hình quyền thì biến hóa vô cùng, chiêu thức phức tạp khó phân, uy lực rất lớn. Trong khoảng thời gian ngắn quyền phong đầy trời vây vòng quanh Sở Phàm.
Sở Phàm biết lần này Thanh Long đã toàn lực ứng phó, bởi vậy hắn cũng thực sự đối địch. Chẳng qua hắn lại lấy thủ làm công, dùng tuyệt học của Nam Thiếu Lâm là kình lực của Đại Lực Kim Cương thủ phối hợp với Thiếu Lâm La Hán quyền và Thiếu Lâm ngũ quyền đối chiêu với Thanh Long. Sở Phàm gặp chiêu đối chiêu, thừa dịp ứng phó, hóa giải đâu vào đấy các chiêu thức tấn công mãnh liệt của Thanh Long.
Bởi vậy này hai người một cóng một thủ, giao chiến tới mức hăng say.
Sở Phàm và Thanh Long chiến đấu hừng hực khí thế, bên này Kim Cương và Ngân Hồ liên thủ đối phó mười gã áo đen. Nói chính xác thì kể cả Triệu Hổ, trong mười gã áo đen này chỉ còn lại sáu tên còn sức chiến đấu. Mà sau khi Kim Cương nổi giận gầm lên, một mình hắn đối phó cả sáu gã cũng không thành vấn đề, huống chi còn có Ngân Hồ bên cạnh tương trợ.
Lúc này chiến ý của Kim Cương tràn ngập dị thường, trong lòng hắn nhiệt huyết sôi trào, kích động không ngừng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thiếu chủ của mình. Trước kia chưa được nhìn thấy Thiếu chủ, hắn vẫn luôn kính sợ, nghĩ rằng Thiếu chủ có lẽ là một người cao quý, nhưng sự bình dị gần gũi của Sở Phàm lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Càng khiến hắn kích động hơn chính là một tiếng "người anh em" của Sở Phàm. Kim Cương vốn là một người có tình cảm phong phú, hắn cho rằng nếu Thiếu chủ coi hắn là anh em, như vậy cho dù bảo hắn nhảy xuống sông, lao vào lửa vì Thiếu chủ, hắn cũng không chối từ. Tính mạng của hắn đã sớm giao phó cho Thiếu chủ của mình.
Bởi vậy Kim Cương càng thêm phấn khích xuất thủ. Vậy thì lúc này ai có thể ngăn nổi Kim Cương? Không có, tuyệt không có ai!
Đám thanh niên áo đen này kêu la thảm thiết, trong mắt chúng tràn ngập sự sợ hãi khủng bố. Ánh mắt chúng nhìn Kim Cương căn bản không phải đang nhìn một con người mà là đang nhìn một con quái vật, một con quái vật KinhKong chỉ xuất hiện trong phim ảnh.
Đúng vậy, sự hùng mạnh của Kim Cương đã vượt xa xa xa xa sự tưởng tượng của chúng. Càng khủng bố hơn chính là dường như Kim Cương chưa dùng hết toàn lực, hơn nữa còn thêm Ngân Hồ với thân pháp huyền ảo, xuất thủ nhanh chóng, phương vị độc chuẩn, khiến bọn chúng hoàn toàn thất bại tới mức rối tung rối mù.
Lâm Phong và Lâm Phi Dật tránh ở một góc bên trong âm thầm quan sát biến hóa của trận chiến. Trong lòng bọn chúng vô cùng căm hận hai người Kim Cương và Ngân Hồ vừa mới đột nhiên xuất hiện. Chúng đã nhận thấy tình hình không ổn, càng đánh tiếp chắc chắn bên Sở Phàm sẽ càng chiếm ưu thế lớn. Thấy tình thế không ổn, Lâm Phong và Lâm Phi Dật chuẩn bị trốn đi, khom người, lặng lẽ chạy trốn ra cửa. Nhưng hành động của chúng lại không thể thoát nổi ánh mắt của một người.
-Ngăn tất cả các cửa lại, mọi người ở đây tạm thời không được ra ngoài.
Giọng nói hùng hậu của Sở Phàm truyền tới.
Kim Cương ở gần đó nghe vậy liền tỉnh ngộ. Hắn nhìn về phía cửa. vừa lúc nhìn thấy Lâm Phong và Lâm Phi Dật muốn chạy trốn liền gầm lớn:
-Hai thằng nhóc kia, dám can đảm bước ra ngoài một bước, xem tao có xé rách cái chân chó của chúng mày không nào.
Tiếng hô như sấm, trực tiếp dọa cho Lâm Phong và Lâm Phi Dật chết điếng người. Trong nháy mắt, Kim Cương đã tới bên cạnh chúng. Thân thể to lớn của Kim Cương có thể nói là đã bao phủ toàn bộ cả hai người. Lần đầu tiên Lâm Phong và Lâm Phi Dật cảm thấy sợ hãi.
-Mày, mày muốn làm gì?
Lâm Phong trấn định cảm xúc, hỏi.
-Chủ tao nói mày không thể đi. Ngoan ngoãn đứng đó cho tao, nếu không tao sẽ xé cả tay lẫn chân mày ra đó.
Kim Cương nói xong quay sang phía khác của quán bar nơi cả đám nam nữ đang ôm lấy nhau thành một đám, quát:
-Tất cả các người cũng vậy, đứng không được nhúc nhích, không được chạy trốn, không được dùng di động. Nếu tao phát hiện ra ai không tuân thủ, vậy thì sẽ giống như cái bàn này.
Kim Cương nói xong đột nhiên một đấm thẳng vào cái bàn bên cạnh. "Bốp"
Cái bàn không ngờ bị một đấm này của Kim Cương làm gãy đôi!
Tất cả đám nam nữ được Lâm Phi Dật mời tới quán bar này đều chấn động. Bọn họ quả thực không hề dám động đậy, sợ trêu chọc vào gã ôn thần Kim Cương này khiến gã mất hứng mà nện một cái vào đầu họ thì nguy.
Hai người Lâm Phi Dật và Lâm Phong lại sợ hãi đứng ở một bên. Trong lòng chúng hoàn toàn tin tưởng, nếu hơi có hành động dư thừa, như vậy nắm đấm to lớn của Kim Cương kia sẽ nện thẳng xuống đầu mình. Bởi vậy cả hai đành phải ngoan ngoãn đứng nguyên ở đó.
Ngân Hồ đã gom mười gã áo đen do Lâm Phong mời tới vừa mới bị cô và Kim Cương liên thủ đánh cho tàn phế lại thành một khối, lạnh lùng đứng trông coi bọn chúng, còn bọn chúng lúc này trông không còn ra cái dạng gì nữa cả.
Lúc sau, Kim Cương vẻ mặt nghiêm túc quan sát tình hình chiến đấu giữa Sở Phàm và Thanh Long. Bởi vì hắn có thể nhìn ra, thắng bại giữa hai người sắp được công bố ngay lập tức!