Sở Phàm lái xe đưa Lâm Hiểu Tình về nội thành, kiếm chỗ ăn cơm. Trong quán ăn, ngồi đối diện hắn, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười hạnh phúc, cô nói:
- Em vui lắm. Hôm nay anh đưa em đi chơi thật là vui vẻ
Sở Phàm liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình một cái, trong giọng nói tràn đầy bất mãn:
- Sao em lại cướp lời của anh? Anh đang muốn nói như vậy đó, ai ngờ bị em giành trước.
Hiểu Tình ngẩn người một lúc, hiểu ra rồi thì không nhịn được cười khúc khích:
-Anh ấy! Miệng trơn như bôi mỡ! Muốn đi chơi với em hả? Ngày nào em cũng đi với anh được, tất nhiên là trừ thời gian đi làm!
- Tốt lắm , lời này anh nhớ rất kỹ!
Hắn cười âu yếm khẽ bóp chóp mũi Lâm Hiểu Tình nói.
Đồ ăn vừa đem tới, họ cũng không nói nhiều nữa, tập trung vào chuyên môn. Cả ngày đi dạo trong Di Hòa Viên rộng thênh thang, họ đã ăn gì đâu cho nên đã rất đói bụng.
Sau đó Sở Phàm lái xe đưa Lâm Hiểu Tình trở về. Đối với Lâm Hiểu Tình mà nói, hôm nay cô rất vui. Lâu rồi cô không ra ngoài chơi để giải sầu , hôm nay lại được đi ra ngoài chơi nguyên cả một ngày cùng với người mình yêu, lòng cô ngập trành hạnh phúc ấm áp, ánh mắt long lanh tràn đầy ý cười nồng nàn nhìn sang Sở Phàm, trong mắt toát ra một vẻ nhu tình thân mật nhẹ nhàng.
Đưa người đẹp về tận cửa, Sở Phàm dịu dàng nói:
- Hiểu Tình, em vào nhà đi. Anh không vào đâu. Anh phải quay về biệt thự Lam Hải xem sao.
- Vâng. Nhưng em muốn ôm anh một cái đã.
Nói dứt lời, cô nhào vào ngực hắn, ôm thật chặt, lộ vẻ lưu luyến không muốn rời.
Sở Phàm cũng vòng tay ôm chặt mỹ nhân mềm mại, nhẹ nhàng hôn hai má cô, dịu dàng nói:
- Em sao ôm chặt thế? Giống như là sinh ly tử biệt vậy!
- Không được nói thế! Anh không được nói xui xẻo!
Lâm Hiểu Tình trách cứ sau đó ngẩng đầu nhìn hắn. Đột nhiên cô kiễng chân hôn khẽ lên đôi môi ấm áp, cười nói:
- Được rồi, anh cũng về đi.
- Ừ. Đêm nay em ngủ ngon nhé.
Hắn vỗ nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đứng lại nhìn cô bước vào nhà, khuất sau cánh cửa rồi mới xoay người đi.
Sở Phàm từ biệt Lâm Hiểu Tình rồi lái xe về biệt thự Lam Hải. Về tới biệt thự Lam Hải, hắn chỉ thấy có mỗi nhị tiểu thư đang ăn cơm, không thấy bóng dáng đại tiểu thư đâu. Thấy hắn về, nàng lớn tiếng hỏi:
-Sở ca ca, anh đã về rồi hả? Cả ngày đi đâu thế?
- Tối qua tôi đưa Lâm Mộng Kỳ về, lại có chút việc nên đi luôn không về. Đúng rồi đại tiểu thư đâu? Cô ấy đang tắm rửa ở trên lầu phải không?
Sở Phàm hỏi.
- Chị ấy vội vội vàng vàng đi lên công ty từ giữa trưa rồi, giờ vẫn chưa trở về.
Nhị tiểu thư nói.
- Vậy à? Hay là xảy ra chuyện gì?
Sở Phàm nhíu nhíu mày lo lắng hỏi.
- Tôi cũng không biết, gọi điện chị cũng không nghe. Có khi ở Công ty có việc gấp gì đó.
Nhị tiểu thư nói tới đây liền đổi giọng:
- Đúng rồi, Sở ca ca, ăn cơm chưa? Vào đây ăn luôn đi, tôi ăn có một mình buồn quá.
Thấy nhị tiểu thư xinh đẹp quan tâm tới mình, hắn đáp ứng:
-Tốt quá. Tôi cũng chưa ăn.
Nói rồi nhanh nhẹn lấy bát ngồi cạnh cùng cô ăn cơm, mặc dù trước đó đã ăn với Lâm Hiểu Tình rồi.
- Sở ca ca, gần đây tôi nhận thấy anh với chị tôi có gì lạ lắm đó.
Nhị tiểu thư ngây ngây thơ thơ thản nhiên không chút để ý hỏi, làm Sở Phàm hơi sửng sốt. Hắn cười hỏi:
- Kỳ quái làm sao?
- Cũng không biết nói thế nào. Nhưng tôi có cảm giác chị và anh có vẻ rất thân thiết.
Nhị tiểu thư nói.
Sở Phàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của nhị tiểu thư, hắn thầm hỏi, “Chẳng lẽ quan hệ của mình và đại tiểu thư đã bị nhận ra?” Hắn cười cười nói:
- Tôi cùng nhị tiểu thư cũng rất thân thiết đó mà.
- Không phải thế! Mà là…
Nàng nghĩ một lúc không nghĩ ra từ gì để diễn tả đành buông tha cho hắn:
- Dù sao tôi cũng cảm thấy có gì đó!
- Cô bé này, ăn no rồi không có việc gì làm lại nghĩ lung tung. Đúng rồi, hôm nay đi gặp Lâm Mộng Kỳ quay phim thế nào rồi? Cho tôi xem nào.
Sở Phàm cố ý nói sang chuyện khác.
Nhắc tới Lâm Mộng Kỳ nhị tiểu thư cảm thấy hứng thú, không tra khảo mối quan hệ của Sở ca ca và chị gái nữa. Cô vui vẻ hào hứng:
- Ừ. Ghi hình rõ lắm. Để chút nữa cho anh xem. Đặc biệt chị ấy còn hát với tôi một bài nữa.
- Ha ha, tuyệt quá. Nhất định cho tôi xem đấy. Mà Tiểu Lâm bọn họ đã về rồi à?
Sở Phàm cười nói.
- Ừ, Mộng Lâm và Phỉ Phỉ về rồi. Mà Phỉ Phỉ nhắn anh về tới tìm cô ấy có việc gì đó.
Nhị tiểu thư nói.
- Tìm tôi có việc?
Hắn thầm nghĩ Phỉ Phỉ tìm mình thì có việc gì chứ nhỉ? Sau đó hắn nói:
- Mai tôi sẽ ghé qua chỗ Phỉ Phỉ xem có việc gì.
Bỗng nhiên bên ngoài đi vào một chiếc xe sang trọng hiệu BMW, đó đúng là xe của đại tiểu thư.
- Chị về rồi!
Nhị tiểu thư reo lên rồi chạy ra đón.
Sở Phàm cũng ra theo.
Một cô gái xinh đẹp thanh lịch trong bộ đồ công sở được cắt đo cẩn thận bước ra khỏi xe, gương mặt cô thoáng nét ủ rũ lo lắng, cố gắng nở nụ cười chào Sở Phàm và em gái:
- Hai người đang ăn cơm à?
- Vâng. Chị ăn chưa?
- Chị không đói. Chị không ăn đâu.
- Không ăn sao được. Đại tiểu thư lên nhà thay đồ nghỉ ngơi một chút đi rồi xuống nhà ăn cơm, anh đi hâm lại đồ ăn.
Sở Phàm nhẹ giọng quan tâm, quay người đi về phía nhà bếp.
Đại tiểu thư hé miệng muốn gọi hắn lại, nhưng rồi lại thôi. Nhìn theo bóng dáng của hắn , ánh mắt cô toát ra một tia ôn nhu tình cảm.
- Chị, trông chị không khỏe lắm. Ở công ty có chuyện gì không hay sao?
Đại tiểu thư cười xòa, ôm vai nhị tiểu thư nói:
- Không có gì. Đúng là công ty có chút chuyện, nhưng đã được giải quyết xong xuôi rồi. Đúng rồi, mai ba về đó.
- Thật hả chị? Không phải ba nói ngày kia mới về sao?
Nhi tiểu thư vui mừng hỏi.
-Thì làm xong việc sớm thì về sớm thôi mà.
Hai chị em ríu ran trò chuyện đi lên lầu.
Lên tới phòng mình, đại tiểu thư thay đồ, rửa mặt, tẩy trang xong xuôi, thong thả bước xuống lầu. Xuống tới nơi đã thấy Sở Phàm đã hâm nóng đồ ăn hết rồi, lại bày biện cẩn thận, chỉ việc ngồi vào ăn. Hăn cười:
- Đại tiểu thư, tới đây ăn một chút đi. Anh cùng ăn với em nhé, được không?
- Ừ.
Nàng gật đầu, Trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ. Thật ra hôm nay vì chuyện của công ty mà nàng chưa ăn được gì. Về tới nhà nhìn thấy Sở Phàm và em gái, tâm tình bỗng chốc trở nên tốt hơn. Lại thấy Sở Phàm đích thân vào bếp hâm lại đồ ăn cho mình, nàng cảm động ấm áp vô cùng, không ngờ cũng cảm thấy đói bụng.
- Ăn nhiều một chút. Lúc em xuống bếp nấu cho anh thì anh ăn nhiều hơn, hôm nay anh hâm lại đồ ăn cho em thì em cũng phải ăn thật nhiều. Thế mới công bằng.
Sở Phàm nói.
Đại tiểu thư phì cười:
- Ai mà so với anh được. Mỗi bữa anh ăn tới ba, bốn bát, chả lẽ bắt en cũng phải ăn tới ba bốn bát sao?
- Ừ! Đúng rồi đó!
- Không thể được! Em làm sao ăn được. Ăn một bát thôi, có được không?
Đại tiểu thư chớp chớp đôi mắt to hỏi.
- Ha ha, vừa rồi đùa ấy mà. Em ăn no là được rồi!
Hắn nói xong chăm chú nhìn đại tiểu thư.
- Bị anh nhìn chằm chằm như thế thật là không quen!
- Mãi rồi khắc quen mà. Thời gian còn dài, cứ dần dần sẽ thành quen.
Sở Phàm thâm ý nói.
Đại tiểu thư hiểu đươc ý đằng sau câu nói của Sở Phàm, khuôn mặt xinh đẹp trở nên ửng hồng, trong mắt hiện lên một vẻ sung sướng. Lời nói mới rồi của Sở Phàm làm trái tim nàng trở nên rung động, một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa trong lòng.
Sở Phàm im lặng ngồi cạnh nhìn đại tiểu thư ăn cơm, lòng vui vô hạn. Hắn nhận ra hạnh phúc đơn giản chỉ là được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau chia sẻ cuộc sống, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm nước chảy trên cầu, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chia sẻ những chuyện vui và không vui. Vậy là mãn nguyện lắm rồi!
Hắn cũng nhận ra lúc này trong lòng đại tiểu thư bây giờ cũng rất vui vẻ , nhưng ánh mắt lấp lánh kia dường như vẫn còn ẩn hiện một tia ưu sầu. “Không hiểu nàng đang có tâm sự gì trong lòng. Chẳng lẽ là chuyện công ty? Đại tiểu thư từ công ty về, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt lộ vẻ lo âu. Chắc chắn cô có tâm sự nặng nề”. Không kìm nổi lo lắng, hắn hỏi:
- Đại tiểu thư, em có chuyện gì vậy? Có thể chia sẻ với anh được không? Nói ra được có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn.
Đại tiểu thư nghe vậy thì hơi giật mình. Nàng ngước mắt lên nhìn Sở Phàm, đôi mắt xinh đẹp dường như ẩn nhiều tâm sự, một lát sau mới khẽ lắc đầu thở dài:
- Aizzz, hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại, em vội vàng tới công ty thì biết công ty xảy ra chút việc!
Quả là Sở Phàm đã đoán đúng, hắn nghĩ ngợi rồi hỏi:
- Ở công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đại tiểu thư nghe vậy thì mở đôi mắt to tròn ra nhìn Sở Phàm nói:
- Đêm nay đưa em ra ngoài giải sầu đi. Lúc đó em sẽ nói chuyện công ty với anh. Nói ở nhà sợ Tiểu Vân nghe được nó lại sốt ruột. Anh không được cho nó biết nghe không?
- Ừ. Ăn nữa không? Anh dọn chén bát nhé!
- Thôi ăn no rồi. Anh dọn đi.
- Không bằng chúng ta cùng nhau dọn đi. Em dọn chén bát còn anh rửa bát. Phân công rất công bằng nhé.
Sở Phàm cười cười.
-Ừ!
Đại tiểu thư cũng nở nụ cười.