Màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh.
Biệt thự Lam Hải hiện giờ sôi nổi vô cùng. Hóa ra là do dì Mi hai giờ chiều ngày mai phải lên máy bay đi Pháp, thế nên đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã ở nhà chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn để làm tiệc tiễn biệt dì Mi.
Vốn các nàng muốn đi ra nhà hàng nhưng cuối cùng dì Mi lại đề nghị mua đồ ăn về nhà tổ chức nấu nướng, như vậy lại càng vui hơn. Đề nghị này lập tức được đại tiểu thư và nhị tiểu thư ủng hộ. Vì vậy các nàng đi mua đồ ăn về trước, sau đó bắt đầu thể hiện khả năng nấu nướng. Nhị tiểu thư lại gọi điện cho Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm, kéo hai cô nhỏ này tới, vậy là nhà bếp tưng bừng một trận. Trong bếp mỹ nữ đi lại như thoi đưa, hình dáng xin đẹp, mồ hôi rơi, hương thơm thoang thoảng.
Cô Vương cũng chỉ còn biết đứng một bên lo lắng suông, không giúp gì được. Hóa ra mấy mỹ nữ này đều không muốn cô nhúng tay vào. Tuy nhiên cũng có lúc các nàng nhờ cô hỗ trợ, ví dụ như thái rau…
Sở Phàm vốn cũng muốn vào giúp một tay, nhưng thấy tình thế như vậy lại thôi.
Một người đàn ông thông mình phải biết, lúc một đám phụ nữ túm tụm làm việc gì đó thì tốt nhất không cần xem vào.
Nếu không một khi chuyện này làm không xong, hắn sẽ phải hứng chịu tất cả các mũi dùi công kích, cho dù là hắn vô tội thế nào đi nữa, hắn vẫn bị nước bọt của các cô ả nhấn chìm, cho tới khi hắn phải nhận sai mới thôi. Nếu mà hắn muốn thanh minh, than ôi, trên đời việc không sáng suốt nhất là đấu khẩu với phụ nữ, mà cực kỳ không sáng suốt là lại đi đấu khẩu với một đám phụ nữ.
Đương nhiên, trừ phi anh cũng có tài ăn nói như Gia Cát Lượng thì hãy tới là đấu khẩu với một nhóm phụ nữ!
Sở Phàm thích ý nằm trên ghế ở bể bơi sân sau biệt thự, gió nhẹ thổi qua, mang tới cảm giác mát mẻ. Hắn ngước nhìn bầu trời đêm cao vời vợi, tâm tư bay về phía chân trời. Mặt trăng rằm trên bầu trời tựa như một khuôn mặt tươi cười, Sở Phàm giống như nhìn thấy Lâm Mộng Kỳ đang cười nhẹ với hắn. Nghĩ tới Lâm Mộng Kỳ hắn không khỏi buồn cười. Vị đại minh tinh nổi danh đại giang nam bắc này thật giống hệt một tiểu yêu tinh điêu ngoa tùy hứng, có khi lại giống một mỹ nhân nhu thuận dịu dàng. Nhưng cô cũng là một đại minh tinh tôn quý cao nhã, hào quang chói mắt!
Nhớ tới chuyện mình sắp trở thành vệ sĩ cận thân của đại minh tinh này, trong lòng Sở Phàm không khỏi nổi lên cảm giác chưa thích ứng nổi. Hơn nữa đại minh tinh còn nói buổi tối ngủ cần hắn ở bên che chở. Toát cả mồ hôi, hắn không tưởng tượng nổi một người đàn ông như hắn là sao có thể ngủ được bên cạnh vị đại minh tinh này? Yên tâm ngủ được sao? Không sợ miệng lưỡi thế gian à?
Có lẽ đây là hắn tự mình đa tình thôi, không chừng chẳng qua là Lâm Mộng Kỳ nói đùa với hắn.
- Một người nằm hưởng gió đêm, thoải mái ghê nhỉ!
Một giọng nói mềm mại đáng yêu chậm rãi truyền tới.
Sở Phàm không cần quay đầu lại cũng biết là ai rồi, hắn ngâm khẽ một tiếng:
- Gió mát trăng thanh, một mình dựa lan can, chẳng biết người nào tới, mờ ảo tựa hoa mai!
- Ái chà. Không tưởng tượng được là cậu biết ngâm thơ đó. Không đúng rồi. Sao bài thơ này tôi lại chưa từng nghe qua nhỉ?
Giọng nói mềm mại đáng yêu kia tới gần, một người phụ nữ khoác trên mình một chiếc áo choàng tím đứng ngay bên cạnh Sở Phàm. Gió nhẹ nâng váy nàng, để lộ cặp đùi trắng như tuyết rất thu hút ánh mắt người khác. Dáng người gợi cảm ngập tràn vẻ thành thục. Khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu dấu vết của tháng năm. Chính là dì Mi chứ không phải ai khác.
- Chỉ là nhìn thấy dì Mi nên tức cảnh sinh tình thôi. Cho nên dì Mi tất nhiên là chưa nghe bao giờ.
Sở Phàm cười cười.
- A. Không ngờ vẻ ngoài cậu không sâu sắc mà lại có thể làm được bài thơ hay như vậy đó!
Dì Mi nói.
- Đó là đương nhiên. Tài năng của đàn ông cũng như phụ nữ mang thai, không qua một thời gian thì không sao biết được.
Sở Phàm cười nói.
- Phì. Đúng là vô liêm sỉ. Thế mà cũng đòi làm thơ, luật thơ cũng không biết. Được rồi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa. Mau vào ăn cơm đi, Tiêm Tiêm và mấy đứa đang đợi đó.
Dì Mi lườm Sở Phàm một cái nói.
Không biết vì sao, cứ mỗi khi cặp mắt quyến rũ mê người của dì Mi lườm hắn, hắn lại thấy trong lòng ngứa ngáy. Chắc hẳn là do mình quá thừa hormone rồi, lúc nào cũng muốn xé tan chiếc váy trên người dì Mi ra, sao đó điên cuồng “tiến lên, tiến lên, tiến lên” !!!!
Sở Phàm theo dì Mi đi vào trong đại sảnh, đã thấy mấy người đại tiểu thư đang ngồi bên bàn cơm. Thấy Sở Phàm, đại tiểu thư cười nói:
- Tiểu Sở, mau tới đây ngồi đi.
Sở Phàm đáp lời, đến gần bàn cơm, nhìn thấy trên bàn đầy ắp đồ ăn, dạng lỏng lỏng như hồ cũng có, cháy xém cũng có. Tuy nhiên những món này đều có tên khiến người ta nghe mà chảy nước miếng, cái gì mà “thịt kho tàu thạch ban ngư”, “sườn chua ngọt”, “canh gà tiểu cô đôn”, “cua cách thủy”, “chân gà bào ngư”, “sợi khoai tây nhúng dấm” …Nhưng hoàn toàn chẳng món nào vừa miệng Sở Phàm, không quá mặn thì quá nhạt!
- Ăn nào, Tiểu Ngốc Ngốc, anh làm gì lâu vậy chứ? Đến đây nào, ăn thử món rau muống tôi làm xem sao.
Nhị tiểu thư gắp rau muống vào bát Sở Phàm.
- Hả? Đây là rau muống á!
Sở Phàm lẩm bẩm nói. Rau muốn phải nên là màu xanh chứ, sao rau muốn của nhị tiểu thư lại đen đen thế. Sở Phàm trong lòng hơi e dè, tuy vậy thịnh tình của nhị tiểu thư lại không thể từ chối, Sở Phàm chỉ còn biết cho vào miệng nuốt chửng. Nếu không nuốt chửng hắn sợ rằng sẽ phải nhổ ra mất.
- Ngon quá, ngon quá, đúng là không tồi!
Sở Phàm vừa ăn vừa chỉ biết gật đầu. Hắn cuối cùng vẫn nghĩ là nên động viên cô bé này một chút.
- Anh Sở, anh cũng ăn món em làm đi.
- Anh Sở, cả của em nữa, anh ăn thử coi có ngon không!
Hai cô bé Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm thấy Sở Phàm khen ngợi tay nghề của nhị tiểu thư như vậy vậy tự tin hẳn lên, vội vàng lấy món ăn mình làm, gắp từng gắp lớn vào bát cho Sở Phàm “thưởng thức”. Trong bát Sở Phàm lúc này đầy các món của Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm làm.
Sở Phàm lúc này ngây dại, miệng chữ “O”, mắt đờ đẫn, trên mặt thể hiện rõ thái độ dở khóc dở cười. Hắn vừa rồi đã được nếu tài xào rau “giỏi giang” của nhị tiểu thư, giờ làm sao dám nếm mấy món của Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm chứ? Vái cả nón, hắn không phải là chuyên gia ẩm thực, hơn nữa chuyên gia ẩm thực được nếm món ngon trong nhân gian, mà hắn thì sao? Nỗi khổ này chỉ trong lòng hắn mới thấu!
Nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm đều là những thiên kim tiểu thư cả đời chả bao giờ xuống bếp, hôm nay nổi hứng mà vào bếp nấu nướng, hương vị của cái thứ gọi là đồ ăn này dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra. Chỉ nhìn bề ngoài chẳng nhão thì khét, cũng may là trên bàn gần hết là do dì Mi và đại tiểu thư nấu, nếu không….
Nhìn trong bát mình đầy những thứ không nhão thì khê, Sở Phàm có hơi mất hứng ăn uống, nhìn sang thấy dì Mi đang bật cười khe khẽ, đại tiểu thư cũng cố nín cười, mà ba cô nhóc kia thì trong mắt đang tràn ngập chờ mong, dường như là đợi Sở Phàm nếm coi món của ai nấu là ngon nhất vậy.
Vấn đề là, những món mấy cô nấu đều nuốt không trôi, còn đòi Sở Phàm phải phán cái gì đây?
Phụ nữ cố gắng nấu nướng mà không ai ăn, quả thực giống như là tát họ vậy.
Điều này khiến Sở Phàm khó xử. Bất đắc dĩ, hắn ho khan hai tiếng nói:
- Á, đúng rồi, sao không có rượu nhỉ? Ngày mai dì Mi đi rồi, chúng ta phải kính dì mấy chén chứ nhỉ? Đem rượu tới, nói làm gì cho dư thừa, thứ biểu đạt tình ý của bản thân chính là rượu, mang rượu tới nào!
- Kìa, anh Sở. Anh ăn mấy món em làm trước đi rồi em lấy rượu cho.
Trần Mộng Lâm giọng nói có chút lo lắng.
- Đúng vậy, đúng vậy, cả của em nữa.
Tô Phỉ cũng phụ họa.
- Ấy, cái này, cái này… Ăn thì chắc chắn sẽ ăn, tuy nhiên thứ ngon phải để dành đúng không? Hôm nay là tiệc chia tay dì Mi, trước hết chúng ta phải chăm sóc dì Mi cho tốt đã. Các món của các em anh sẽ ăn thôi!
Sở Phàm cười ha hả nói.
Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm nghe Sở Phàm nói xong đều vui vẻ hẳn lên.
Sau đó Sở Phàm giơ chén lên, nói:
- Nào nào, cả nhà chúng ta mời dì Mi một ly, chúc dì Mi ngày mai thuận buồm xuôi gió, thường về thăm nhà!
- Được, chúng ta cũng chúc dì Mi một ly, chúc dì công việc thuận lợi, về thăm chúng ta thường xuyên!
Đại tiểu thư nói.
- Dì Mi, tiểu Vân mỗi ngày đều nhớ tới dì, dì phải về thăm nhà thường xuyên nhé!
Tiểu Vân nói.
- Cháu cũng sẽ rất nhớ dì, chúc dì Mi công việc thuận lời, càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp!
Tô Phỉ nói.
- Cháu cũng vậy, chúc dì Mi vĩnh viễn vẫn xinh đẹp mê người như thế này!
Trần Mộng Lâm cười hì hì nói.
Dì Mi trong lòng rất cảm động, cô cũng giơ chén lên nói:
- Cám ơn, cảm ơn mọi người. Bất kể dì ở đâu cũng sẽ nhớ tới mọi người. Và dì nhất định nhớ rõ nơi đây là nhà của dì, nhất định dì sẽ trở về!
Nói xong mọi người đều cạn chén. Đây gọi là “hôm nay có rượu hôm nay say", cho nên đêm nay dù không uống được rượu cũng phải uống!
Sở Phàm giơ cái chén đã cạn sạch trong tay lên, cười nói.
Dì Mi ngồi cạnh Sở Phàm âm thầm nhéo hắn một cái, thấp giọng nói:
- Cái gì mà không uống được cũng phải uống, tôi thấy cậu rõ là có ý xấu, có mục đích, hừ!
Sở Phàm cười cười, cười đến mức trông vô cùng xấu xa. Hắn nhỏ giọng nói:
- Dì Mi quả nhiên là rất hiểu tôi. Đêm nay tôi nhất định không làm dì thất vọng!
Một câu nói này khiến khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của dì Mi ửng hồng. Cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Sở Phàm. Điều này khiến cô vừa chờ mong lại vừa do dự, không biết tại biệt thự Lam Hải có được cơ hội này không?
Chẳng lẽ dì Mi chưa từng nghe qua câu này sao?
Cơ hội đều do người ta tạo ra, mà chuyện này thì cứ giao cho Sở Phàm xử lý đi, cứ tin ở hắn!