Kỷ Thiên Vũ không ngờ rằng Sở Phàm lại biết rõ chuyện xảy ra mười tám năm trước, trong lòng kinh ngạc không kìm nổi hỏi hắn vì sao lại biết việc này. Nhìn Kỷ Thiên Vũ đang kinh ngạc, Sở Phàm chậm rãi nói:
- Chuyện này đều là do một người năm đó trung thành đi theo ba cháu là Ngô bá nói cho cháu biết. Kỳ thật cháu cũng biết việc này cách đây không lâu.
- Ngô bá à?
Kỷ Thiên Vũ hơi ngẩn người, ngẫm nghĩ. Đột nhiên ông vỗ mạnh đùi, nói:
- Chú nhớ ra rồi. Ngô bá là quản gia của ba cháu. Từ khi ba cháu gây dựng được sự nghiệp, ông ấy vẫn luôn trung thành, tận tâm theo ba cháu, chăm lo cho cuộc sống gia đình cháu. Mười tám năm trước khi ba cháu mất, chính ông ấy mang cháu lên chùa Nam Thiếu Lâm tự tay giao cho Từ Viễn đại sư. Chẳng qua từ đó trở đi chú cũng không nghe tin tức gì của ông ấy nữa. Chú cũng từng phái người đi điều tra nhưng cũng không có tin gì, còn nghĩ là ông ấy đã mất rồi. Tính ra thì Ngô bá năm nay cũng tới sáu mươi rồi. Sức khỏe ông ấy dạo này còn tốt không?
- Sức khỏe Ngô bá vẫn rất tốt. Kỳ thực mười tám năm nay bác ấy tận lực ẩn mình, mục đích là để tránh tai mắt của Lam Chính Quốc. Những năm gần đây bác ấy đã âm thầm chuẩn bị cho việc gây dựng lại sự nghiệp của nhà cháu. Ngô bá trung thành tận tụy nhiều năm với nhà họ Sở như vậy, cháu cũng không biết làm sao mới báo đáp được bác ấy.
Sở Phàm nghẹn ngào nói.
- Thằng bé ngốc nghếch này. Ngô bá cũng chỉ mong cháu có thể trưởng thành, gây dựng lại sự nghiệp của nhà họ Sở năm đó. Chỉ cần cháu có thể làm được việc này đã là báo đáp lớn nhất đối với ông ấy rồi.
Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.
- Vâng, cháu nhất định sẽ không phụ lòng bác ấy đâu. Nhất định cháu sẽ dành lại Tập đoàn Lam Thị vốn thuộc về họ Sở!
Sở Phàm kiên quyết nói.
Kỷ Thiên Vũ nghe Sở Phàm nói tự tin như vậy hơi sửng sốt, nhưng lập tức trong mắt hiện lên vẻ đồng tình. Ông cười, nói:
- Tiểu Sở, hãy theo đuổi mục tiêu của cháu đi. Chú Kỷ nhất định sẽ ủng hộ cháu vô điều kiện.
- Cám ơn chú! Ngô bá cũng nhiều lần nhắc tới chú. Bác ấy cảm ơn chú đã đưa cháu tới Bắc Kinh rèn luyện.
- Ha ha, đây chỉ là việc nhỏ, nói cám ơn chú làm sao nhận nổi chứ. Còn nữa, năm đó ba cháu có ơn giúp đỡ chú rất nhiều. So với cái ơn lớn ấy thì chuyện này chẳng đáng nhắc tới.
Kỷ Thiên Vũ ngừng lại, sau đó chậm rãi nói:
- Năm đó công ty Quốc Cảnh do chú sáng lập sau ba năm thì gặp phải lúc thời đại thay đổi. Trong cơn sóng mở cửa, công ty chú quá nóng vội phát triển, cuối cùng lâm vào nguy cơ sắp phá sản. Lúc ấy may mà có ba cháu trợ giúp, cho chú vay hơn mười triệu không thế chấp, nhờ đó chú mới vượt qua được. Sau đó chú tình nguyện tặng ba cháu 10% cổ phần công ty nhưng ba cháu từ chối. Ông ấy còn dặn chú phải từng bước, từng bước phát triển công ty, không được nóng vội. Ôi, năm đó nếu không có ba cháu thì làm gì có Tập đoàn Quốc Cảnh ngày nay chứ.
- Nhưng chú Kỷ à, hiện giờ Quốc Cảnh lại gặp phải nguy cơ một lần nữa đây.
Kỷ Thiên Vũ hai mắt lóe sáng:
- Quốc Cảnh đã khẩn cấp thông báo nội bộ. Tất cả các hạng mục đều thay đổi phương án, một lần nữa lập lại phương thức cạnh tranh. Đó là điểm thứ nhất. Thứ hai là chú đã phái người quảng cáo những khu nhà mới xây dựng. Hy vọng chuyện này có thể kích hoạt cổ phiếu của Quốc Cảnh.
- Chú Kỷ, cháu thấy do giá cổ phiếu của Quốc Cảnh hiện giờ quá thấp khiến cho mọi người không an tâm về tương lai của công ty, cũng không thấy được khả năng của Quốc Cảnh. Cháu thấy chỉ cần Quốc Cảnh có thể khiến dân chúng tin tưởng thì giá cổ phiếu có thể từ từ khôi phục thôi.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Nhưng hiện giờ vấn đề lớn nhất là các ngân hàng lớn đều không có chúng ta vay vốn. Vốn lưu động của chúng ta tạm thời không đủ để đầu tư, khôi phục.
- Chú Kỷ, về chuyện tài chính cháu có thể giúp chú. Khi ba cháu ra đi đã để lại cho cháu một số tài sản lớn để cháu xây dựng sự nghiệp. Trước đây Ngô bá đã nhờ chuyên gia đánh giá. Tài sản ba cháu lưu lại vào khoảng năm trăm triệu. Cháu đã nhờ Ngô bá chuyển hết thành tiền mặt. Ngày mai cháu sẽ có khoảng ba trăm triệu trong tay. Cháu tình nguyện dùng số tiền này mua cổ phiếu của Quốc Cảnh, giúp nâng giá cổ phiếu lên.
- Vậy, vậy sao được? Tiểu Sở, đây là tài sản ba cháu lưu lại cho cháu gây dựng sự nghiệp mà. Chú không đồng ý được.
Kỷ Thiên Vũ vội nói.
- Chú Kỷ, chuyện này cũng không cần phải rạch ròi như thế làm gì. Nếu như Quốc Cảnh không có hành động ngay, lập tức có thể lâm vào nguy cơ phá sản. Lúc đó Lam Chính Quốc sẽ dùng mọi cách chèn ép, vậy chúng ta chẳng thể xoay xở nữa. Chẳng lẽ chú muốn gian kế của tên tiểu nhân Lam Chính Quốc thành công sao? Cháu giúp Quốc Cảnh cũng chính là giúp chính mình. Chỉ cần Quốc Cảnh đủ mạnh là có thể đối chọi với Lam Chính Quốc và Tập đoàn Lam Thị mà.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy trầm tư một chút, chậm rãi nói:
- Như vậy đi. Cháu rót tiền vào thị trường cổ phiếu. Hiện giờ giá cổ phiếu Quốc Cảnh giảm mạnh, cháu bỏ ra ba trăm triệu, chú bán cho cháu 3% cổ phần. Nếu không thì chú quyết không để cháu bỏ tiền đâu.
Sở Phàm nghe vậy đáp:
- Chú đã nói vậy thì cháu đồng ý. Nhưng rót vốn vào cũng phải tạo thành một xu thế mới có hiệu quả mấu chốt. Giờ cháu muốn lợi dụng thật tốt các hãng truyền thông, khiến mọi người có hy vọng ở Quốc Cảnh. Như thế phối hợp với việc đầu tư tài chính vào sẽ thu được hiệu quả gấp rưỡi.
- Đúng vậy. Chú cũng đang có ý định này. Tiểu Sở, cháu nói ý kiến của cháu xem, cháu thấy chuyện này phải làm thế nào mới tạo được xu thế?
- Trước tiên, chú lấy danh nghĩa chủ tịch tập đoàn mua vào cổ phiếu của Quốc Cảnh, tự bỏ vốn ra mua cổ phiếu, lấy mình làm gương, khiến mọi người thấy được hành động của chú; Thứ hai là nói vắn tắt vấn đề nội bộ mới xảy ra, đồng thời tuyên bố đã hoàn toàn khống chế, giải quyết xong, cũng tuyên bố kế hoạch phát triển của Quốc Cảnh sắp tới một chút. Thông qua thủ đoạn này cho thấy Quốc Cảnh đã khôi phục sức sống. Thứ ba là công bố việc chú vừa nói một tháng tới Quốc Cảnh bắt đầu bán nhà, cũng nói thêm rằng trong một tháng này người mua có thể sẽ nhận được giải thưởng lớn. Về giải thưởng như thế nào thì chú có thể phân công nhân viên nghiên cứu. Thứ tư là bất ngờ công bố Quốc Cảnh được đầu tư ba trăm triệu, nhưng tạm thời giấu danh tính của cháu, coi là một nhà đầu tư thần bí, như vậy sẽ khiến mọi người tò mò, càng thêm chú ý tới tình hình cổ phiếu của Quốc Cảnh. Chỉ cần giá hơi hơi tăng một chút là họ sẽ lập tức điên cuồng mua vào.
Sở Phàm chậm rãi trình bày, hai mắt tỏa sáng.
Kỷ Thiên Vũ cẩn thận lắng nghe, càng nghe vẻ mặt lại càng mừng rỡ. Cuối cùng ông không nhịn được phải than thở:
- Tiểu Sở, trên phương diện kinh doanh cháu không hề thua ba cháu chút nào. Quả thật là cha nào con nấy. Ha ha, buổi nói chuyện hôm nay đúng là giúp chú mở rộng tầm mắt, tin tưởng hơn rất nhiều rồi.
- Chú Kỷ cứ quá lời. Cháu nghĩ được khẳng định là chú cũng nghĩ ra rồi.
Sở Phàm cười cười, khiêm tốn nói.
- Chú nói thật lòng đó. Cháu còn trẻ như vậy mà đã có nhiều ý tưởng như vậy, ngày sau nhất định sẽ thành công không kém gì ba cháu đâu.
Kỷ Thiên Vũ vỗ vai Sở Phàm, đầy tự tin nói.
Sở Phàm cười cười, nói thêm:
- Đúng rồi, chú à, Ngô bá mấy năm nay đã đào tạo giúp cháu một vài nhân tài trong lĩnh vực kinh tế. Nếu chú không ngại thì cháu muốn để họ tới làm việc cho Quốc Cảnh, cho bọn họ phân tích thị trường, đối với những quyết định của Quốc Cảnh sau này cũng có những trợ giúp lớn hơn.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy mừng rỡ nói:
- Chuyện này, chuyện này thật không biết phải cảm tạ cháu thế nào đây.
- Ha ha, chú có quan hệ tốt với ba cháu như thế, mà giờ cháu cũng chẳng có nhiều người thân. Cháu đã sớm coi chú như người nhà rồi. Thế nên giúp chú chính là vì cháu hi vọng Quốc Cảnh ngày càng lớn mạnh.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy gật đầu, vỗ mạnh lên vai Sở Phàm.
- Đúng rồi, chú gọi cháu vào phòng nói chuyện là không muốn đại tiểu thư biết chuyện này sao?
Sở Phàm đột nhiên hỏi.
Kỷ Thiên Vũ cười ha hả nói:
- Đúng thế. Chủ yếu là nói về chuyện riêng của cháu, cũng phải tránh mặt nó.
- Vậy thì cháu không dám giấu nữa. Đại tiểu thư đã ra mắt hương hồn cha mẹ cháu, cũng đã thắp hương cho cha mẹ cháu rồi.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thầm giật mình, nhớ lại mấy hôm nay con gái lớn của mình lúc này cũng bên cạnh Sở Phàm, lại nghĩ tới ánh mắt Kỷ Tiêm Tiêm nhìn Sở Phàm đầy ôn nhu. Ông cười dài nói:
- Nói thế thì Tiêm Tiêm đã theo cháu ra mắt Ngô bá, ra mắt cha mẹ cháu rồi còn gì?
- Đúng thế, đại tiểu thư cô ấy, cô ấy còn gọi cha mẹ cháu là ba mẹ nữa.
Sở Phàm nhân cơ hội này liền nói cho Kỷ Thiên Vũ biết chuyện hai người đang yêu nhau.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy sững người một chút, lập tức hiểu ra ý của Sở Phàm. Ông cười cười, hỏi:
- Cháu với Tiêm Tiêm đã yêu nhau bao lâu rồi?
- Gần một tháng rồi ạ.
- Ha ha, Tiêm Tiêm, cái con bé này, trước nay vẫn không coi trọng một thanh niên nào. Cuối cùng không ngờ lại âm thầm mà yêu cậu. Ha ha, hai đứa giữ bí mật cũng tốt đấy chứ.
Kỷ Thiên Vũ thoải mái cười to.
- Chú không phản đối chúng cháu chứ?
Sở Phàm ngẩng đầu hỏi
- Phản đối?
Kỷ Thiên Vũ ngừng lại, sau đó lập tức cười lớn:
- Cháu thử nói xem vì lý gì mà chú lại phản đối chứ?
Sở Phàm nghe vậy trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói:
- Chú Kỷ, cháu nhất định sẽ chăm sóc đại tiểu thư thật tốt!
- Ha ha!
Kỷ Thiên Vũ gật đầu, vui vẻ cười lớn.
Sở Phàm không nhịn được cũng nở nụ cười.