Lâm Phong đi rồi, Lâm Hiểu Tình khẽ thở dài. Tuy vậy trên khuôn mặt nàng cũng không thoải mái hơn chút nào mà ngược lại vẫn còn cau mặt, nhăn mày.
Sở Phàm nhìn ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình mang một vẻ u sầu, hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Hiểu Tình còn có chuyện gì uẩn khúc trong lòng?
- Hiểu Tình, có chuyện gì vậy? Có phải có tâm sự gì không? Vừa rồi vì để đuổi Lâm Phong đi nên tôi mới giả làm bạn trai cô, hi vọng cô đừng trách.
Sở Phàm nói.
- Sao tôi lại trách anh được. Anh có thể tới giải vây cho tôi là tôi đã mừng lắm rồi. Nếu anh không xuất hiện đúng lúc thì thật không biết Lâm Phong còn có thể gây ra chuyện gì nữa. Chỉ là, tôi cảm thấy lo lắng…
Lâm Hiểu Tình nói đến điểm này liền thở dài, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Sở Phàm liền vươn tay đỡ lấy bờ vai gầy của Lâm Hiểu Tình, dịu dàng nói:
- Còn lo lắng gì nữa? Lâm Phong đã đi rồi, có phải là không yên tâm về tôi không?
Sở Phàm định nói mấy lời thoải mái để xua đi lo lắng trong lòng Lâm Hiểu Tình, để cho Lâm Hiểu Tình lại mỉm cười
Lâm Hiểu Tình quả nhiên nở nụ cười, tuy nhiên ánh mắt lại trở nên trầm trọng. Giọng điệu cô đầy vẻ sầu lo:
- Tôi lo lắng Lâm Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, sẽ tìm anh gây phiền toái. Anh không biết rõ Lâm Phong, nhà hắn rất có quyền thế, hơn nữa ở thủ đô lại quen biết rất nhiều người, tôi thực sự lo lắng.
Sở Phàm nghe vậy thì cười lạnh nhạt, hóa ra là Lâm Hiểu Tình lo lắng chuyện này. Hắn dịu dàng nói:
- Không sao đâu, tôi đã nói chuyện với thằng khốn kia rồi. Nếu gã không phục có thể tới tìm tôi. Nếu gã dám xúc phạm cô lần nữa thì tin tôi đi, cho dù nhà gã có quyền thế như thế nào thì tôi cũng sẽ đánh cho gã thành tàn tật luôn.
Lâm Hiểu Tình nghe vậy trong lòng lại dâng lên một tình cảm ấm áp, trong lòng cô tràn ngập ý cảm kích. Không biết sao nhưng trong lời nói của Sở Phàm có một ma lực luôn khiến cô tin tưởng. Đồng thời cô còn cảm thấy khi có Sở Phàm bên cạnh, cô luôn có một cảm giác vô cùng an toàn, kiên định. Cô thích, thậm chí có thể nói là khao khát luôn có cảm giác này. Đôi khi cô nghĩ, giá mà Sở Phàm có thể luôn ở bên cạnh mình thì thật là tốt. Nhưng cô biết chuyện này không có khả năng xảy ra, cho dù cô có muốn thì Sở Phàm cũng sẽ thật khó xử.
Sở Phàm tuy an ủi cô nhưng vẻ sầu lo trong mắt cô vẫn chưa tan hết. Bởi vì cô hiểu rõ Lâm Phong là một người như thế nào, quyền thế nhà Lâm Phong lớn bao nhiêu. Điều khiến Lâm Hiểu Tình lo lắng hơn chính là Lâm Phong còn giao du với rất nhiều loại người trong xã hội. Trong những người này có cả sát thủ lãnh huyết sẵn sàng bán mạng cho người khác, hoặc là những loại đâm thuê chém mướn trên đường. Cô cũng biết, với cá tính Lâm Phong tuyệt không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Nỗi nhục nhã như hôm nay Lâm Phong chưa nếm thử bao giờ, cho nên gã nhất định sẽ trả thù. Hơn nữa loại người gã huy động tới chắc chắn sẽ là loại không thấy máu không dừng lại. Cho dù Sở Phàm lợi hại đi nữa nhưng dù sao cũng thân cô thế cô, cho nên Lâm Hiểu Tình rất lo lắng cho Sở Phàm. Vì cô nên Sở Phàm mới bị cuốn vào chuyện này, nếu vì Sở Phàm đắc tội với Lâm Phong mà xảy ra chuyện gì, cô sẽ rất hối hận.
- Sao thế? Vẫn còn lo lắng à? Yên tâm, Lâm Phong là một tên bên ngoài thì mạnh mẽ bên trong thì yếu ớt. Trong mắt tôi, hắn vĩnh viễn chỉ là một con rắn, vĩnh viễn không bao giờ biến thành rồng được. Một con rắn thì không đáng cho tôi để vào lòng.
Sở Phàm lạnh nhạt nói.
- Nhưng, nhưng nếu hắn huy động nhiều người tìm đến anh gây phiền toái thì làm sao?
Lâm Hiểu Tình nói ra điều bất an trong tâm.
- Từ lúc tôi nhận điện thoại của cô rồi nhanh chóng phóng xe tới đây, tôi đã không muốn chỉ là một người suốt ngày luồn cúi. Tôi biết đắc tội với một người như Lâm Phong thì nhất định sau này sẽ bị hắn tìm tới gây phiền toái. Nhưng tôi vẫn sẽ làm như thế, dù chết tôi cùng hành động như vậy. Hoàn toàn bởi vì cô! Hơn nữa, chỉ bằng một tên Lâm Phong không thể làm khó cho tôi. Cô yên tâm đi, được không?
Sở Phàm kiên quyết nói.
Lời nói của Sở Phàm khiến cho tâm tình Lâm Hiểu Tình như dậy lên từng đợt sóng - “Sở Phàm anh ấy, anh ấy cho dù chết cũng sẽ chạy tới giải vây cho mình. Vì cái gì? Vì cái gì anh ấy lại đối xử tốt với mình như thế? Mình biết lấy gì báo đáp anh ấy đây? Sở Phàm, tại sao em không gặp anh sớm hơn chứ? Hiện đã quá muộn rồi chăng?”
- Cảm ơn!
Lâm Hiểu Tình nói xong, không kìm lòng được tiến tới ôm lấy Sở Phàm. Bởi vì lời nói của Sở Phàm lại khiến cho cô một lần nữa nước mắt lưng tròng. Tuy nhiên lần này không phải vì lo lắng mà là do quá vui sướng.
Sở Phàm nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lâm Hiểu Tình, hưởng thụ cái ôm ấp của cô. Được ôm một đại mỹ nữ thành thục như một quả đào chín thật là chuyện đáng phấn khởi, có tác dụng trợ giúp trao đổi hormone trong cơ thể.
Sở Phàm xoay chuyển ánh mắt, thấy một số thức ăn Lâm Hiểu Tình mới mua để trên bàn phòng khách, hắn hỏi:
- Hiểu Tình, cô vẫn chưa ăn cơm à?
- Vâng, hôm nay tôi định mua đồ về nấu ăn, không ngờ lại gặp Lâm Phong, rồi bận bịu cho đến giờ.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Thế à, tôi cũng chưa ăn. Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi.
Sở Phàm đề nghị.
- Thế thì tốt quá. Đúng rồi, ngày mai tôi muốn chuyển ra ngoài, không ở đây nữa. Đây là nhà hắn mua, nếu tôi chia tay với hắn rồi thì cũng không nên tiếp tục ở đây nữa, để hắn khỏi quấy rầy.
Lâm Hiểu Tình nói
- Được đấy, vậy ngày mai tôi sẽ qua đây giúp cô chuyển đồ đạc. Hiện tại việc quan trọng là phải giải quyết vấn đề bụng đang rỗng đã, ha ha.
Sở Phàm cười nói.
Lâm Hiểu Tình cũng nở nụ cười, đi theo Sở Phàm ra ngoài.
---------------------------.
Lúc này đã là tám giờ rưỡi, trời đã tối đen, bóng tối đã bao phủ toàn bộ khu vực Thiên Hồ. Vài ánh sáng từ mấy ngọn đèn đường không xua tan được sự tối tăm vô tận.
Chỗ Lâm Hiểu Tình ở là tòa nhà số năm. Giờ phút này trước tòa nhà số năm không biết đã xuất hiện một chiếc xe màu trắng từ bao giờ. Cửa xe đã đóng lại nhưng đèn trong xe vẫn sáng, nhìn vào bên trong thì có thể thấy chính là người vừa bị Sở Phàm đánh cho đến mức phải cầu xin tha thứ: Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong ngồi ở trong, bên cạnh có một người đàn ông trung niên, chắc là thầy thuốc đang lấy ra một ít bông băng thuốc đỏ từ chiếc hộp bên cạnh, lau vết thương trên mặt Lâm Phong, ngoài ra cũng đã nắn lại cổ tay của Lâm Phong bị Sở Phàm bẻ trật khớp. Lúc này trong mắt Lâm Phong tràn ngập ngọn lửa phẫn nộ, dường như muốn thiêu cháy hết cả khu vực này.
Ngồi đối diện với Lâm Phong là một thanh niên eo gấu lưng hổ, bên cạnh là một người dáng nhỏ bé, nhanh nhẹn, bình tĩnh. Hai người này rõ ràng là Triệu Hổ và Lôi Báo. Ngoài Triệu Hổ và Lôi Báo ra thì bên ngoài xe còn có bốn gã trai tráng vạm vỡ, trước xe hai gã, sau xe hai gã.
Làm sao bọn Triệu Hổ và Lôi Báo lại đột nhiên xuất hiện cùng lúc trong tiểu khu Thiên Hồ này?
Hóa ra sau khi Lâm Phong bị Sở Phàm hạ nhục một trận thì rời đi trong cảnh cả người đau đớn và cảm giác nhục nhã chưa từng có. Sau khi xuống lầu, gã liền gọi điện cho Lôi Báo, bảo Lôi Báo gọi thêm Triệu Hổ và mấy tên đàn em nữa nhanh chóng đến tiểu khu Thiên Hồ. Ngoài ra gã còn nhắn Lôi Báo đem theo một bác sĩ ngoại khoa đến cùng.
Lôi Báo nhận được cú điện thoại khẩn cấp của Lâm Phong, trong lòng không khỏi sửng sốt. Lúc ấy hắn và Triệu Hổ cùng bốn tên đàn em nữa đang nhậu nhẹt. Nhận được điện thoại Lâm Phong cũng không nói câu thừa nào, liền gọi Triệu Hổ và bốn tên đàn em lái xe đến tiểu khu Thiên Hồ. Trên đường đi họ cũng mời theo một bác sĩ ngoại khoa đến.
Bọn Lôi Báo cấp tốc đến tiểu khu Thiên Hồ mới biết được là Lâm Phong vừa mới bị một người tên là Sở Phàm chỉnh cho một trận, hơn nũa không nhẹ tay chút nào. Mặt mũi bầm dập, răng bị đánh gãy mấy cái, cổ tay phải cũng bị trật khớp, bởi vậy liền phán đoán Sở Phàm là người rất to gan. Chẳng lẽ hắn không biết ở thủ đô này thế lực của Lâm Phong lớn thế nào sao?
Lôi Báo nhìn biểu tình đau đớn đến nỗi phải cắn chặt răng của Lâm Phong, không kìm nổi nói:
- Lâm công tử, theo tôi cậu nên sớm đến bệnh viện đi. Thằng ranh kia cứ để cho chúng tôi. Trừ khi hắn mọc cánh bay đi, còn không đừng mơ mà đi ra ngoài.
- Không sao, chút đau đớn này tôi còn có thể chịu được. Đêm nay nhất định tôi phải nhìn thấy được hình dáng tàn phế của thằng ranh kia, nếu không sẽ không giải được mối hận trong lòng tôi. Tôi không tin thằng đó cả đêm cũng không ra. Nếu hắn không ra, thì tôi sẽ đi vào.
Lâm Phong ánh mắt phát lạnh, phẫn nộ nói.
- Đối phương là ai thế? Tôi xem hắn có lẽ không muốn sống nữa nên mới dám động đến Lâm công tử. Đến lúc đó, Lâm công tử cứ ra lệnh một tiếng, muốn sống hay chết thì tùy vào Lâm công tử.
Triệu Hổ liền bẻ mấy ngón tay răng rắc, lành lạnh nói.
- Tôi muốn hắn còn sống. Hiện nay tình hình đang không ổn định, không nên gây ra chết người. Nhưng tôi muốn hắn sống không bằng chết, tôi muốn hắn trở thành tàn phế
Lâm Phong âm độc nói.
- Thế này đúng là tiện nghi cho hắn rồi.
Triệu Hổ hừ lạnh nói.
- Thằng ranh này không phải là nam nhân của Lâm Hiểu Tình sao? Tốt nhất, đêm nay trước hết phế bỏ thằng ranh này phế đi, sau đó dày vò con điếm Lâm Hiểu Tình một chút. Tôi muốn cho hắn biết chọc vào Lâm Phong này sẽ có hậu quả như thế nào.
Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia lạnh lẽo, lạnh nhạt nói.
Lúc này từ tòa nhà số năm truyền ra một trận cười thoải mái, tiếp đó thấy Sở Phàm cùng Lâm Hiểu Tình sánh vai đi ra. Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười. Cũng không biết thằng ôn Sở Phàm này có ma thuật gì mà làm cho Lâm Hiểu Tình trước đấy đang mặt mày cau có lại trở nên vui vẻ hớn hở như thế.
- Đến rồi, bọn chúng ra rồi. Chính là thằng thối tha này.
Lâm Phong nhìn Sở Phàm đang đi cùng Lâm Hiểu Tình, trầm giọng nói.
- Các anh em, đến lúc xuống xe hoạt động gân cốt rồi.
Lôi Báo nói xong liền mở cửa xe, đi xuống. Cùng lúc đó, đèn xe liền bật lên, chiếu hai luồng sáng nghênh đón Sở Phàm cùng Lâm Hiểu Tình đang đi tới.
Trong nháy mắt, Sở Phàm đã cảm giác được có điều không phải. Tay phải hắn liền vươn ra ôm lấy vòng eo của Lâm Hiểu Tình, kéo Lâm Hiểu Tình ra sau lưng. Tiếp sau đó nheo mắt, hướng nhìn về ánh đèn phía trước.
Lúc này bọn Lôi Báo, Triệu Hổ sáu người đã xuống xe, nhanh chóng vây xung quanh Sở Phàm và Lâm Hiểu Tình. Tiếp theo, Lâm Phong mới thảnh thơi bước xuống, đi về phía Sở Phàm. Trong mắt gã hiện lên một tia âm độc, lạnh lùng nói:
- Thằng chó, ác mộng đêm nay của mày bắt đầu rồi. Mày muốn sống cũng không được, chết cũng không xong, ha ha ha.
Lâm Hiểu Tình nhìn thấy Lâm Phong thì biến sắc. Quả nhiên Lâm Phong đã mang theo người tìm tới cửa. Hơn nữa, nghe như lời gã nói, dường như không băm Sở Phàm thành vạn mảnh thì không cam tâm. Nàng hét lên:
- Lâm Phong, anh muốn làm gì? Bây giờ đang ở trong tiểu khu đấy.
- Câm mồm. Con điếm này câm mồm cho tao. Chờ tao xử lý xong thằng chó này thì xem tao sẽ xử lí mày như thế nào. Hừ!
Lâm Phong tức giận nói.
Sở Phàm một tay che chở Lâm Hiểu Tình, hai mắt linh hoạt, sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, giọng điệu lạnh nhạt hỏi:
- Lâm Phong, đây là mánh khóe của mày ư?