Lâm Phong vừa quay đầu lại thì đã thấy ngay một khuôn mặt lạnh như băng. Bởi sàn nhảy ánh đèn mờ mờ ảo ảo nên khuôn mặt lạnh lẽo kia gã không nhìn rõ được. Gã cảm nhận được ánh mắt từ cặp mắt sắc bén như đao, hai ánh mắt như hai thanh đao trực tiếp xuyên vào lòng gã khiến cho gã không rét mà run.
Lâm Phong trong lòng không tự chủ được thấy ớn lạnh cả người. Một mặt gã cũng thấy phấn khích và phẫn nộ bởi người tới chính là Sở Phàm.
Hóa ra lúc Lâm Phong kéo Trầm Mộng Lâm ra sàn nhảy là lúc Sở Phàm vừa chạy ô tô tới quán bar Lam Điều. Hắn xuống xe chạy thẳng vào trong quán bar thì bị hai tên thanh niên chặn ở ngoài cửa yêu cầu hắn phải xuất trình thiếp mời mới được vào trong. Sở Phàm xin xỏ một hồi nhưng hai tên thanh niên này vẫn không để hắn đi vào. Sở Phàm điên tiết lên liền ra tay luôn.
Sở Phàm động thủ nhanh chóng đánh cho hai tên canh ngoài cửa ngã xuống đất rồi mới đi vào trong quán bar. Lúc đi vào, hắn thấp thoáng nhìn thấy Trầm Mộng Lâm bị một thanh niên nào đó dẫn lên sàn nhảy. Hắn thấy vậy liền theo sau, đến gần đúng lúc chứng kiến Lâm Phong đang đưa tay có ý đồ quấy rối Trầm Mộng Lâm. Hắn liền ra tay chế ngự vai phải của Lâm Phong.
- Là mày ư?
Sở Phàm lạnh lùng nói sau khi thấy rõ khuôn mặt của Lâm Phong. Nói xong, hắn vung tay xô một cái, Lâm Phong bắn ra ngoài đến 3, 4 mét.
Sở Phàm xô xong Lâm Phong, hắn liền đỡ lấy người của Trầm Mộng Lâm đang lảo đảo. Hắn cảm giác được thân thể Trầm Mộng Lâm như đang lên cơn sốt, ánh mắt mông lung, đầu óc có vẻ không bình thường, miệng không ngừng phát ra các tiếng rên rỉ đầy hưng phấn làm mê lòng người.
Sở Phàm nhìn ra Trầm Mộng Lâm đã muốn ý loạn tình mê. Đồng tử hắn chợt co lại, ngưng tụ thành ánh mắt sắc bén như ánh đao. hắn biết Trầm Mộng Lâm chắc chắn đã bị người hạ mê dược.
Lúc này quán Bar đột nhiên náo động lên. Hóa ra hai tên canh ngoài cửa dẫn thêm vài tên khác hùng hùng hổ hổ đi về hướng Sở Phàm, có vẻ như đang muốn băm Sở Phàm thành nhiều miếng thịt vụn.
- Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, cô tỉnh lại nào. Cô sao vậy? Có nghe thấy tôi nói không? Tiểu Lâm, Tiểu Lâm…
Sở Phàm không thèm nhìn tới mấy tên đang đi tới. Hắn nhìn vào Trầm Mộng Lâm trong lòng, dịu dàng gọi.
- Ôm tôi đi, hôn tôi đi. Mau, mau, sờ tôi đi. Khiêu vũ với tôi đi. Đầu tôi thật là khó chịu, đau quá.
Trầm Mộng Lâm nói năng lộn xộn, thân thể mềm mại loạng choạng, cũng định sử dụng các hành động này để giảm bớt sự phát tác của nước G.
Nhìn bộ dáng chật vật của Trầm Mộng Lâm, Sở Phàm trong lòng lửa giận tăng vọt. Thời điểm này hắn đã quyết định không buông tha Lâm Phong. Hắn trong lòng dám chắc chắn rằng việc Trầm Mộng Lâm bị đầu độc mê dược đến tám chín phần mười là có liên quan đến tên súc sinh Lâm Phong này.
Lúc này sàn nhảy đang bắt đầu hỗn loạn. Bởi bảy, tám tên hùng hổ chạy tới làm cho các nam thanh nữ tú kia không biết đã xảy ra chuyện gì. Bởi vậy bắt đầu hỗn loạn lung tung beng cả lên.
Nhị tiểu thư, Tô Phỉ đang ngồi ở bàn nhìn thấy biến cố trên sàn nhảy thì rất sửng sốt. Nhị tiểu thư nói:
- Mộng Lâm đang ở sàn nhảy. Không hiểu có chuyện gì xảy ra ở trên sàn nhảy vậy? Mộng Lâm không có việc gì chứ? Chúng ta đến xem đi.
Nhị tiểu thư nói xong liền cùng Tô Phỉ chạy về phía sàn nhảy.
Lâm Phong bị Sở Phàm dùng sức đẩy ra, thân thể lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống. Gã cố gắng giữ vững người, đằng sau mấy tên chạy tới muốn ngăn chặn Sở Phàm. Trong mắt Sở Phàm mấy gã to lớn mặt mày dữ tợn này giống như không tồn tại. Sở Phàm nhìn thẳng vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:
- Nhị tiểu thư ở đâu?
- Này, này, không phải là Tiểu Ngốc Ngốc sao? Anh ta tại sao lại đến đây?
Nhị tiểu thư từ trong đám người nhìn thấy Sở Phàm. Tiếp theo nàng lớn tiếng gọi:
- Tiểu Ngốc Ngốc, tôi ở đây, tôi ở đây.
Nhị tiểu thư nói xong liền cùng Tô Phỉ xô đẩy đám người đi ra.
Sở Phàm nghe tiếng trong lòng vui vẻ. Lúc này nhị tiểu thư và Tô Phỉ chen lách đám người đi đến trước mặt hắn.
- Nhị tiểu thư, Tiểu Phi, hai cô không có việc gì chứ?
Giọng điệu Sở Phàm gấp gáp hỏi.
- Không có việc gì đâu. Sao anh lại tới đây thế này?
Nhị tiểu thư đang nói chợt thấy Trầm Mộng Lâm ý loạn tình mê trong lòng Sở Phàm, thất kinh vội vàng hỏi:
- Mộng Lâm, bồ làm sao vậy?
- Mộng Lâm, bồ làm sao vậy? Không có việc gì chứ?
Tô Phỉ cũng bối rối nắm lấy lưng áo Trầm Mộng Lâm hỏi.
- Trước mắt thì cô ấy chưa sao. Cụ thể tình hình thế nào lát nữa tôi tường thuật lại cho các cô.
Sở Phàm nói xong trừng ánh mắt nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:
- Sao rồi? Lâm công tử lần này dẫn theo bao nhiêu người động thủ hả?
Lâm Phong ha hả cười, nói:
- Anh Sở, anh hoàn toàn hiểu lầm, hiểu lầm rồi.
Gã nói xong chuyển hướng sang mấy tên đang ngăn chặn Sở Phàm lạnh lùng nói:
- Bọn mày mắt bị mù à? Bọn mày có biết đây là ai không vậy? Anh ta là khách quý đấy. Lượn đi, tất cả về vị trí đi.
Mấy tên kia nghe vậy thì thần sắc sửng sốt, sau đó lục tục giải tán.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn Lâm Phong. Đối với lời nói của Lâm Phong dĩ nhiên là hắn không tin. Cái gì mà hiểu lầm? Cái gì mà khách quý? Tất nhiên đó chỉ là những lới khách sáo đối với hắn thôi.
Lâm Phi Dật cũng xuất hiện, nhìn thấy Sở Phàm hắn lấy giọng làm lạ hỏi:
- À, hóa ra anh cũng tới rồi. Thật sự quá tốt!
- Tiểu Dật, chú cũng biết anh Sở à? Ha ha, tôi nói rồi, anh Sở, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Cái chuyện ở buổi tối hôm trước mong anh Sở rộng lượng cho tôi. Đúng là đối với Lâm Hiểu Tình là do tôi không đúng, tôi cũng không nên giằng co với cô ấy làm gì. Tôi hi vọng có thể làm bạn bè với anh Sở, ý anh thế nào?
Lâm Phong thay đổi hẳn thái độ, không ngờ chủ động lấy lòng Sở Phàm. Điểm này khiến cho Sở Phàm không hiểu được.
Tuy nhiên Sở Phàm cũng không nể nang gì, lạnh lùng nói:
- Thật có lỗi, như tôi đây cũng không dám trèo cao. Lâm công tử bạn bè nhiều không kể xiết. Hơn nữa đêm nay hành động của công tử khiến người như tôi đây thấy rất căm phẫn.
- Sở Phàm, đêm nay tôi tổ chức dạ tiệc. Anh ấy là anh họ của tôi đến góp vui. Để tôi mời anh chén rượu, được không?
Lâm Phi Dật nói giọng hòa giải.
- À, hóa ra là anh em họ với nhau à? Lâm Phong, chuyện đêm nay mày phải nói cho tao rõ ràng, nếu không tao không bỏ qua cho mày đâu.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Chuyện đâu còn có đó mà? Chuyện cỏn con có gì mà quan trọng đâu?
Lâm Phong cợt nhả nói.
- Tiểu Lâm vì sao mà trở nên như vậy hả? Có phải mày đã âm thầm động tay vào không?
Sở Phàm chỉ vào Trầm Mộng Lâm đang ngủ thiếp trên tay, hỏi từng chữ một.
- Tôi làm sao biết được, trước đó cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh cơ mà
Lâm Phong ra vẻ vô tội nói, đồng thời gã âm thầm ra hiệu với mấy tên đồng bọn bên cạnh. Tên đồng bọn nhìn thấy hiểu rõ trong lòng, lặng lẽ rút lui đi vào phía trong quán rượu, gõ nhẹ vào một cánh cửa và nói vọng vào bên trong một câu:
- Mục tiêu đến rồi, Lâm công tử chỉ thị thực hiện kế hoạch B!
Trong phòng có mười gã đàn ông mặc y phục đen, trong đó có Triệu Hổ. Chín gã còn lại so với Triệu Hổ không có phần thua kém, thậm chí còn lợi hại hơn, khó xử lý hơn.
Hóa ra Lâm Phong kế hoạch A ban đầu là chỉ cần đêm nay Sở Phàm đi theo nhóm Kỷ Tiêm Vân lại đây. Trước hết là Lâm Phi Dật ra mặt chiêu đãi, rồi mời Sở Phàm uống một chén rượu. Tất nhiên bên trong chén rượu có hỗn hợp thuốc bột. Loại thuốc này không màu không vị, khi thuốc lẫn vào rượu, người nào uống vào một lúc sau sẽ thấy toàn thân vô lực, ngay cả đứng cũng không vững. Lúc đó hội Lâm Phong thỏa sức hành hạ Sở Phàm.
Nhưng mà Sở Phàm bây giờ mới đến, Lâm Phong cũng đã lộ diện dẫn đến sự cảnh giác của Sở Phàm cho nên đành phải thực thi kế hoạch B. Mà kế hoạch B càng thêm ác độc.
Gã trẻ tuổi sau khi đến phòng thông báo cho mười người kía xong thì lui ra rời khỏi địa điểm. Đột nhiên gã nhìn thấy phía sau mình không biết khi nào xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc áo màu bạc. Bộ đồ màu bạc trên người cô gái chói mắt vô cùng, nhưng cái mà người ta cảm thấy buốt giá trong tim chính là cặp mắt băng giá. Gã thanh niên cả kinh, mồm mở to ra muốn nói cái gì đó nhưng cô gái mặc áo bạc khẽ nhích động đã kiềm chế cổ họng gã.
Cô gái mặc đồ màu bạc này chẳng phải là Ngân Hồ hay sao?
Làm sao mà cô cũng có mặt trong quán bar Lam Điều nhỉ?