Mục lục
[Dịch]Cận Chiến Bảo Tiêu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Phàm đang ở biệt thự Bạch Cảnh Sơn nói chuyện với Ngô bá thì bỗng nhiên điện thoại reo lên, là số của Trần Thiên Minh. Hắn nhấc máy:

- Cục trưởng Trần à? Có chuyện gì không?

- Sở Phàm, cơ hội tới rồi. Tôi nhận được tin Trương thiếu đi một mình đến hộp đêm Mộng Ảo để uống rượu chơi bời. Tôi vội chạy tới xem thì thấy đúng là như thế.

Trần Thiên Minh không kìm được kích động nói.

- Thật không vậy? Sở Phàm hiểu "cơ hội" mà Trần Thiên Minh nói là gì. Mấy ngày qua Trần Thiên Minh để ý đến từng bước đi của Trương thiếu, chờ cho đến lúc Trương thiếu ra ngoài một mình.

- Đúng vậy, tôi đã kiểm tra lại, điều này là cực kỳ chính xác. Sở Phàm, cậu mau đi đến đây. Tôi ở hộp đêm Mộng Ảo chờ cậu. Đêm nay tôi phải kết liễu hắn, chấm dứt tất cả mọi chuyện.

Trần Thiên Minh giận dữ nói.

Sở Phàm hơi suy nghĩ một lúc sau đó nói:

- Được rồi. Ông chờ tôi, tôi lập tức tới ngay.

Sở Phàm cúp máy sau đó nói với Ngô bá:

- Ngô bá, cháu có việc phải đi trước. Chuyện vừa rồi bàn với bác phải phiền bác lao tâm khổ tứ hơn nữa rồi.

- Thiếu chủ đừng khách khí. Đó là việc nên làm của tôi. Thiếu chủ cứ đi thong thả, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút.

Ngô bá dặn dò.

- Vâng!

Sở Phàm gật đầu rồi nói:

- Ngân Hồ, cô đi theo tôi một chuyến.

Sau đó Ngân Hồ liền lái chiếc xe Porsche màu bạc chạy băng băng đến hộp đêm Mộng Ảo. Ngồi ở ghế lái phụ chính, sắc mặt Sở Phàm lạnh lùng khác thường. Dọc đường đi hắn không ngừng suy nghĩ phải làm cách nào để xử lý Trương thiếu? Mình nên trực tiếp động thủ ư? Không được, tốt nhất là để Trần Thiên Minh ra tay, như vậy sẽ khiến cho ông ấy được sảng khoái vì báo thù cho con. Điều đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Dọc đường đi, Sở Phàm đã vạch ra kế hoạch sao cho thật tốt. Tiếp theo sẽ xem Trần Thiên Minh sắp xếp thế nào.

Ngân Hồ chạy xe tới hộp đêm Mộng Ảo rồi dừng lại để Sở Phàm đi ra. Hắn cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên Minh, ngay sau đó đã thấy Trần Thiên Minh đi tới bên hắn. Sở Phàm chào hỏi rồi hạ giọng nói:

- Trương thiếu đang ở bên trong à?

- Đúng thế, hắn đang ở bên trong. Hắn có vẻ rất không vui. Lúc mới đi vào thì chỉ có một mình hắn nhưng bây giờ hình như có một cô gái đang ở bên cạnh.

Trần Thiên Minh nhíu mày nói.

- Sao? Cô gái kia là ai? Là người của hắn hay là gái của hộp đêm.

Sở Phàm hỏi.

- Là gái của hộp đêm, nhìn cách ăn mặc của cô ta là có thể đoán ra.

Trần Thiên Minh tin chắc nói.

- Vậy thì rất tốt! À, ở Bắc kinh này có đường quốc lộ vòng vèo quanh núi nào mà thưa thớt người qua lại không?

Sở Phàm đột nhiên hỏi.

- Đường quốc lộ vòng vèo quanh núi mà thưa thớt người qua lại à? Ở ngoại ô phía Tây thành phố, những con đường ở cạnh núi quanh co nói chung rất là nhiều. Lái xe buổi tối vô cùng nguy hiểm, cho nên vào lúc đó hầu như không có xe qua lại.

Trần Thiên Minh trầm ngâm nói.

- Tốt lắm, con đường này rất phù hợp.

Ông nghĩ thử xem, nếu như Trương thiếu uống rượu say sau đó lái xe trên con đường này, ai ngờ bất cẩn rớt xuống vực cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra phải không?

Sở Phàm thản nhiên nói.

Trần Thiên Minh nghe vậy thì hai mắt bỗng sáng lên, kích động nói:

- Đúng, đúng, điều này đương nhiên có khả năng. Cậu suy nghĩ thật là chu toàn.

- Bây giờ không phải là lúc khen ngợi nhau. Ông hãy đến con đường đó xem trước, lựa chọn đoạn đường thật tốt rồi chờ tôi.

Sở Phàm nói xong lại ghé vào tai Trần Thiên Minh nói thầm vài câu.

Trần Thiên Minh nghe vậy thì gật đầu, hai mắt sáng lên, vẻ mặt càng ngày càng kích động, sau cùng ông thấp giọng nói:

- Cậu yên tâm đi, tôi đi đến chỗ đó sắp đặt trước. Việc ở đây giao cho cậu.

- Không còn chuyện gì nữa, ông đi trước đi.

Sở Phàm thản nhiên nói.

Ánh sáng ở bên trong hộp đêm Mộng Ảo mờ mờ ảo ảo, âm nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập khắp mọi ngõ ngách ở đây.

Trên một chiếc ghế, Trương thiếu vừa ôm một cô gái xinh đẹp sexy vừa uống rượu. Nhìn vẻ mặt thì dường như đã uống không hề ít. Ánh mắt gã mang theo một vẻ mơ màng cuồng dã, bàn tay đang vừa vừa sờ nắn bộ ngực của cô gái kia lại vừa uống rượu.

- Đáng ghét, anh làm người ta đau quá à.

Cô gái gợi cảm kia cười khúc khích.

- Hôm nay anh tìm em là để phát tiết. Mẹ kiếp, mấy ngày gần đây lão tử trong người vô cùng khó chịu.

Trương thiếu hà ra một hơi thở đầy mùi rượu, phẫn hận nói.

Quả là mấy ngày gần đây Trương thiếu bực tức rất nhiều chuyện. Hôm trước gax bị Sở Phàm tát sưng cả hai má ngay tại nhà mình. Sau đó gã tức giận nói muốn tìm cách trả thù Sở Phàm nhưng lại bị ba gã tát thêm một cái thật mạnh. Lúc đó gã vô cùng sửng sốt, sau đó Trương Bằng lại còn tức giận mắng gã việc tốt không đủ, việc xấu có thừa, còn cảnh cáo gã tuyệt đối không thể đụng vào nửa sợi lông của Sở Phàm. Nếu không chỉ có đường chết.

Trương Bằng từ trước đến nay chưa hề có thái độ đó với gã cho nên gã rất kinh ngạc. Sau đó gã mới biết Sở Phàm đang nắm giữ chứng cứ chứng minh gã và Hứa Nhạc cấu kết với nhau, rồi tới thẳng nhà gã uy hiếp hai ba con gã.

Cho nên gã đã hiểu được tại sao Sở Phàm trước mặt nhiều người như vậy làm nhục mình mà ba gã vẫn không thèm đếm xỉa, thậm chí còn tươi cười với Sở Phàm. Nghĩ đến đây trong lòng gã lại dâng lên từng cơn tức giận và căm hờn, nhưng gã cũng chẳng có cách gì. Đối với mệnh lệnh của ba mình, gã không dám cãi lại. Gã chỉ dám thầm oán trách là tại sao mà Sở Phàm lại nắm được chứng cứ chứng minh gã và Hứa Nhạc cấu kết với nhau cơ chứ.

Cho nên mấy ngày nay Trương thiếu rất buồn bực và căm tức ở trong lòng, nhưng cũng chẳng có có cách nào giải quyết. Nên mấy ngày gần đây gã đành liên tiếp rủ bạn bè đắm mình vào hộp đêm và quán bar. Đêm nay bất ngờ xảy ra một chuyện, bạn gái của gã là Lý Tư Phượng đang làm việc ở nước ngoài đã đáp phi cơ về Bắc Kinh. Trong lòng gã thật sự là đang rất buồn phiền nên một mình chạy tới hộp đêm Mộng Ảo để tìm gái phong tình.

- Em làm cho anh được sảng khoái nha.

Cô gái gợi cảm kia nói xong đưa đôi bàn tay luồn vào trong đũng quần của Trương thiếu.

Khoé miệng Trương thiếu bỗng nhiên hiện lên một nụ cười ác độc. Gã mạnh bạo dúi đầu của cô gái gợi cảm kia vào đũng quần của mình rồi nói:

- Hay là em dùng miệng để làm anh sảng khoái đi.

Cô gái gợi cảm cười khúc khích đầy quyến rũ, sau đó đưa tay cởi quần Trương thiếu ra, nhẹ nhàng sờ mó rồi sau đó cúi đầu xuống. Trương thiếu nhịn không được kêu lên một tiếng. Động tác của cô gái gợi cảm kia từ từ nhanh lên, gã không ngừng rên lên từng tiếng, từng đợt khoái cảm dâng lên, tiết xuất ra ngoài. Sau khi xuất hết ra tất cả, gã thở phì phò, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn. Lúc này cô gái gợi cảm kia vẫn còn đang liếm liếm.

Bỗng nhiên điện thoại reo lên. Gã nhận ra là số của Lý Tư Phượng, liền bảo cô gái kia ngừng lại rồi nhấc máy nói:

- Phượng à? Em xuống phi cơ rồi phải không?

- Đúng thế, anh còn chưa đến sân bay đón em à?

Lý Tư Phương nũng nịu nói.

- Đang ở trên đường, gặp phải một chút việc nên chưa đến ngay được. Em chờ anh một chút.

Trương thiếu nói xong, cúp điện thoại, sau đó mặc quần lại rồi đứng lên, lấy ra một nắm tiền ném cho cô gái gợi cảm kia rồi đi ra ngoài.

Khi Trương thiếu đi ra khỏi hộp đêm Mộng Ảo thì gió đêm thổi từng cơn mát lạnh khiến gã tỉnh táo lại. Gã rút chìa khoá mở xe của mình ra, theo thói quen ngồi xuống ghế rồi khoá cửa. Đột nhiên, cảm thấy có gì đó khác thường, quay đầu lại thì vô cùng kinh hãi, hơi rượu trong người đã bị bốc đi hơn một nửa. Gã nhìn thấy rõ ràng đằng sau xe còn có thêm một người nữa.

- Trương thiếu, mấy ngày nay vẫn khoẻ chứ?

Người ngồi ở phía sau xe lên tiếng hỏi thăm gã, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên.

Trương thiếu nhìn thấy người này thì hai mắt gã bỗng trở nên lạnh lẽo, trong chốc lát trên khuôn mặt hiện lên một vẻ vô cùng phẫn nộ, vẻ tức giận này giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người ở đằng sau xe.

Người ngồi ở sau xe đúng là Sở Phàm.

- Tại sao mày lại ở trong xe của tao?

Trương thiếu lạnh lùng hỏi.

Sở Phàm cười cười, không trả lời, khẽ nhấc người lên rồi đi tới ghế lái phụ nói:

- Chỉ cần tao muốn thì cho dù là đêm hôm khuya khoắt tao cũng có thể xuất hiện ở trong phòng của mày, mày có tin không?

Trương thiếu lạnh lùng nhìn Sở Phàm. Thực ra trong lòng gã đối với Sở Phàm vẫn có chút sợ hãi, nhất là lúc phải một mình đối mặt với Sở Phàm. Gã biết võ công của Sở Phàm rất cao cường, mình không phải là đối thủ cho nên tuy trong lòng gã bây giờ rất căm hận Sở Phàm nhưng cũng đành phải tạm thời nhẫn nhịn. Gã lạnh lùngnói:

- Xe của tao không chào đón mày. Mày mau cút ra ngoài đi!

- Hắc hắc, mày nói chuyện thật là nóng nảy. Về điểm này thì mày phải học tập thằng cha mày. Mày nóng tính hơn ông ta nhiều lắm, cần phải nhã nhặn hơn. Ông tuy là Bí thư Thị uỷ nhưng lúc nói chuyện với tao lại vô cùng khách khí, dáng vẻ không giống như mày bây giờ đâu.

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

- Mày đừng tưởng mày nắm được một chút chứng cớ là tao sợ mày. Trong mắt tao mày chẳng là cái gì cả. Sau này ai nở nụ cười cuối cùng vẫn còn chưa biết đâu.

Trương thiếu lạnh lùng nói.

- Đúng thế, ai nở nụ cười cuối cùng còn chưa thể biết chính xác. Tuy nhiên…

Ánh mắt của Sở Phàm trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào Trương thiếu, từng chữ từng chữ một nói:

- Bất kể người nở nụ cười cuối cùng là ai cũng chắc chắn không phải là mày. Bởi vì sau đêm nay, mày mãi mãi sẽ không thể cười được nữa.

Trương thiếu nghe vậy thì chớp chớp mắt, gã híp mắt lại rồi lạnh lùng nói:

- Mày nói như vậy là có ý gì?

- Không có ý gì cả. Tao chỉ muốn đem mày đi gặp một người bạn cũ, hắn có ý gì với mày mới là điều quan trọng.

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

- Thối lắm, mày nói tao đi đâu là tao phải đi à? Tao nhắc lại lần nữa, mày mau xuống xe cho tao.

Trương thiếu tức giận nói.

- Chát.

Một âm thanh vang lên khi Sở Phàm tát vào mặt Trương thiếu. Trên khuôn mặt của gã hiện lên một dấu bàn tay rõ ràng, đôi má gã bỗng trở nên đau đớn nhức nhối.

- Lời tao nói mày nghe không hiểu à? Mày ăn nói cho cẩn thận. Có phải mấy cái tát lần trước tao cho mày vẫn còn chưa đủ phải không?

Giọng nói Sở Phàm lạnh lẽo như băng phát ra.

Trương thiếu chớp chớp ánh mắt, lộ ra vẻ vô cùng căm hờn. Gã biết mình không phải là đối thủ của Sở Phàm, tiếp tục ở trên xe không phải là cách giải quyết hay. Vì thế gã vội vàng đưa tay mở cửa xe để chạy ra ngoài, nhưng bỗng nhiên đôi bàn tay của gã vừa vươn ra bỗng truyền đến một cảm giác đau thấu xương, chẳng biết từ lúc nào Sở Phàm đã đưa tay trái ra nắm chặt lấy khớp xương cánh tay trái của gã. Bây giờ cánh tay trái của gã hoàn toàn không thể cử động được nữa.

Trương thiếu đau đến mức phải há miệng nhe răng ra thở phì phỏ hỏi:

- Mày, mày rốt cuộc là muốn gì?

- Tao chẳng muốn gì cả ngoài việc muốn mày lái xe chạy vòng quanh núi.

Sắc mặt Sở Phàm không hiện lên một biểu tình gì, thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK