Sở Phàm và Trần Thiên Minh sau khi trải qua một hồi thẩm vấn thì đã thu hoạch được tin tức lớn từ Từ Lãng. Ngoài việc Trương thiếu và kẻ đứng đầu thế lực xã hội đen ở địa phương là Hứa Nhạc âm thầm câu kết với nhau để kiểm soát những sòng bạc trong bóng tối, còn thậm chí là buôn bán thuốc phiện phi pháp... Những chuyện này là chứng cứ mạnh mẽ và không thể nghi nghờ gì nữa là vô cùng quan trọng trong việc đưa Trương thiếu ra tòa. Còn có một việc, qua miệng của Từ Lãng mà biết được Hứa Nhạc ở nhà số mười ba đường Hoa Tây có cất giấu một số chất gây nghiện. Việc này chắc chắn là một tin tức làm lòng người phấn khởi. Sở Phàm xoa tay vào nhau, rục rịch chộn rộn.
- Cậu nói xem tôi có nên trực tiếp phái người đến nhà số mười ba ở đường Hoa Tây đột kích hành động, hay là trước tiên phái người đi tìm hiểu rồi sau đó mới triển khai kế hoạch?
Trần Thiên Minh hỏi Sở Phàm.
- Không, bây giờ chuyện Hứa Nhạc ở bên kia không nên vội. Bây giờ tốt nhất là phải ổn định tư tưởng của Trương thiếu cái đã.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Ổn định tư tưởng của Trương thiếu sao?
Trần Thiên Minh dường như có chút khó hiểu.
- Đúng vậy, ông thử nghĩ xem, Từ Lãng mất tích mấy ngày nay, Trương thiếu chắc chắn sẽ rất nóng ruột, làm việc gì cũng sẽ cẩn thận hơn nhiều. Lúc này Cục trưởng Trần cần phải chạy đến chỗ Trương thiếu một chuyến cho hắn uống một viên thuốc an thần đi.
Sở Phàm thản nhiên giải thích.
- Nhờ cậu chỉ giáo?
Trần Thiên Minh nhíu mày hỏi.
- Ông đi tìm Trương thiếu để bàn bạc chuyện liên quan đến việc đối phó với tôi như thế nào. Làm cho Trương thiếu không biết được đâu là thật, đâu là giả cả. Trước hết là cứ để cho Trương thiếu tưởng ông vẫn còn đứng bên phía hắn, và không có đề phòng đối với ông. Thứ hai là Từ Lãng cũng không phải rơi vào tay cơ quan công an. Bởi vì sau khi Từ Lãng phái người ám sát A Thiến, Trương thiếu mấy ngày nay ở đằng sau hậu trường cũng âm thầm lo lắng không biết là liệu Từ Lãng có phải bị cơ quan công an các ông bắt được hay không. Hắn sợ một khi Từ Lãng bị các ông bắt và bị bức cung thì sẽ khai ra tất cả và sẽ làm liên lụy đến hắn. Trương thiếu sau khi xác định được hai chuyện này thì sẽ chỉ nhận định rằng Từ Lãng đã rơi vào tay tôi thôi. Như vậy Trương thiếu sẽ yên tâm hơn nhiều. Hắn cho rằng Từ Lãng có rơi vào tay tôi thì đối với hắn cũng không tạo thành uy hiếp gì lớn. Chỉ cần Trương thiếu cảm thấy có chút yên tâm có chút vui mừng, thì Hứa Nhạc cũng sẽ yên tâm. Khi đó mới áp dụng hành động đối với nhà số mười ba ở đường Hoa Tây kia sẽ không có một chút sơ hở nào.
Sở Phàm trầm giọng chậm rãi trình bày.
Trần Thiên Minh lẳng lặng nghe, càng nghe trong mắt càng toát ra ý kính phục. Ông nhận thấy Sở Phàm tuy còn trẻ tuổi, thế nhưng làm việc bình tĩnh và vững vàng, suy nghĩ chặt chẽ và nghiêm mật khiến người ta rất là thán phục. Ông thầm nghĩ nếu con trai của mình có được một nửa của Sở Phàm thôi thì đã không chết một cách không rõ ràng như vậy, mà lại có thể làm được nhiều việc lớn rồi.
- Được, tôi sẽ làm theo những gì cậu nói. Cậu nói cũng không sai, cứ từ từ, không nên nóng vội.
Trần Thiên Minh gật đầu nói.
- Khi hành động tôi sẽ dẫn vài người ổn ổn một chút đến giúp ông. Nhất định sẽ nắm chắc mười phần thành công.
Sở Phàm giọng điệu kiên định nói.
Trần Thiên Minh gật đầu, trong mắt toát ra môt tia âm trầm và băng lãnh. “Trương thiếu, vì con trai tao, thời điểm nợ máu phải trả bằng máu cũng không còn xa nữa đâu!”
- Được rồi. Tôi có việc phải đi trước đây. Có chuyện gì sẽ liên lạc sau.
Sở Phàm nói.
- Được. Vậy bọn nó xử lý như thế nào?
Trần Thiên Minh chỉ vào Từ Lãng đang nằm hôn mê và thi thể của bốn người ở trên mặt đất, hỏi.
- Những tên này thì giao cho Cục Trưởng Trần tùy ý xử lý thôi. Bọn họ đều là những kẻ tình nghi phạm tội, còn người sống là nhân chứng quan trọng. Tôi muốn Cục Trưởng Trần tìm một chỗ tốt giam giữ bọn chúng lại.
Sở Phàm khẽ mỉm cười. Nói xong thì đi ra trước.
Trần Thiên Minh nhíu nhíu mày, nhìn bóng lưng Sở Phàm rời đi mà nhịn không được nói thầm một tiếng:
- Mẹ nó chứ. Mỗi lần giết người đều tìm mình đến để thu dọn.
Sở Phàm sau khi rời đi thì đã là bảy giờ tối. Cảm thấy trong bụng trống rỗng, thầm nghĩ cũng nên trở về ăn cơm. Mới nhớ tới chuyện mấy ngày nay không cùng đại tiểu thư ăn cơm chung với nhau rồi.
Sở Phàm ngồi trên xe, lúc này điện thoại di động của hắn lại rung lên. Hắn vừa cầm lên xem, không ngờ là Tổng giám đốc Triệu Hoa của Công ty Bất động sản Kim Khoa gọi tới. Lòng hắn khẽ động, vội vàng tiếp điện thoại:
- A lô, có phải Triệu công tử không?
- Tôi đây, có rảnh không? Đêm nay tôi có việc gấp cần gặp cậu.
Giọng nói của Triệu Hoa ở bên kia điện thoại lộ vẻ lo lắng.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì hơi có chút sửng sốt. Giọng điệu lo lắng của Triệu Hoa có chút không bình thường, mà lại chủ động gọi điện thoại đến. Những dấu hiệu này chứng tỏ là Triệu Hoa chắc chắn có việc gấp cực kỳ quan trọng muốn tìm hắn bàn bạc. Ánh mắt hắn trầm xuống, hỏi:
- Tôi có rảnh, anh đang ở đâu vậy?
- Đường Nam Phủ hẻm số mười hai nhà số ba. Nhớ kỹ, lúc cậu đến đây đừng để cho kẻ nào bám đuôi theo sau. Chỗ này là nơi ở bí mật của tôi. Trừ cậu ra tôi cũng không hy vọng có người thứ hai nào biết được đâu.
Triệu Hoa trầm giọng nói.
- Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận. Như vậy nhé, tí nữa gặp lại.
Sở Phàm nói xong thì cúp điện thoại, quay xe chạy về hướng đường Nam Phủ.
Trên đường đi tâm tình của Sở Phàm có chút khẩn trương và kích động. Lần này Triệu Hoa chủ động gọi điện đến hẹn gặp mặt chắc chắn là có chuyện cực kỳ quan trọng. Việc này nói không chừng sẽ có chút liên quan đến một bí mật không muốn người nào biết.
Xe của Sở Phàm chạy đến khu buôn bán trên đường Nam Phủ. Hắn xác định ở trên đường không có người nào theo dõi. Sở Phàm cảm thấy những lo lắng của Triệu Hoa có chút dư thừa. Bỗng dưng không có nguyên nhân làm sao có người theo dõi hắn được chứ? Triệu Hoa có phải là thường bị người ta theo dõi cho nên trong lòng vẫn còn sợ hãi mà sinh ra phản xạ có điều kiện như vậy không?
Sở Phàm nhìn về đằng sau một chút, tiếp tục bẻ tay lái tiến vào đường Nam Phủ. Chạy đến hẻm thứ mười hai thì ngoặt xe vào, chạy nhanh vào trong, cuối cùng dừng lại ở nhà số ba.
Sau khi xuống xe, Sở Phàm nhìn thấy một tòa nhà ba tầng nhỏ màu trắng, đi đến gõ vào cánh cửa sắt lớn ở trước sân.
Sau chốc lát thấy một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, mặc một bộ váy dài đi ra. Cô đi đến bên cánh cửa sắt lớn nhìn Sở Phàm từ đầu đến chân, hỏi:
- Xin hỏi anh có phải là Sở Phàm, Sở tiên sinh không?
- Là tôi. Tôi được Triệu công tử mời đến đây.
Sở Phàm trả lời.
- Xin mời Sở tiên sinh vào!
Người phụ nữ thành thục xinh đẹp này mở cánh cửa sắt ra, nói.
- Cám ơn! Triệu công tử ở đâu vậy?
Sở Phàm hỏi.
- Sở tiên sinh mời theo tôi đi đến đây!
Người phụ nữ này nói xong bèn dẫn Sở Phàm đi vào trong nhà.
Sở Phàm đi theo ở phía sau, nhìn thấy người phụ nữ này thân thể thướt tha thầm nghĩ cô ấy chắc là vợ của Triệu Hoa.
Sau khi đi vào trong nhà người phụ nữ đóng cánh cửa phòng khách lại. Lúc này Sở Phàm mới nhìn thấy Triệu Hoa đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Thấy Sở Phàm tới thì anh ta quan tâm nói:
- Cậu đến rồi à? Qua đây ngồi đi. Thứ lỗi vì tôi không thể nghênh tiếp từ xa được.
- Không nghĩ đến Triệu công tử lại còn có một nơi ở yên tĩnh và dễ chịu như thế này, ha ha.
Sở Phàm cũng không khách khí, trực tiếp đi đến trước mặt Triệu Hoa ngồi xuống.
Triệu Hoa nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, nói:
- Tiểu Mẫn, em lên lầu trước đi. Anh và cậu ta có chút việc phải thảo luận.
Người phụ nữ tên là Tiểu Mẫn kia "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn đi lên trên lầu. Triệu Hoa nhìn theo bóng lưng của cô, trong đôi mắt toát ra vẻ yêu thương nồng đậm.
- Đó là vợ anh hả? Rất đẹp, vừa nhìn đã biết đây là một người phụ nữ tốt!
Sở Phàm lại bình thản nói.
Triệu Hoa lấy lại tinh thần, sau khi nghe Sở Phàm nói như vậy thì cười cười, nói:
- Cảm ơn! Tiểu Mẫn đúng là một phụ nữ tốt. Nàng không phải là vợ tôi. Nhưng nàng là một người phụ nữ lặng lẽ đứng ở phía sau cùng với tôi suốt cuộc đời.
Sở Phàm tràn đầy đồng cảm, nói:
- Là một người đàn ông, có thể có một người phụ nữ lặng lẽ ở phía sau thì thật là một may mắn lớn. Phụ nữ như thế này rất đáng quý.
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:
- Đi thẳng vào vấn đề thôi, Triệu công tử lần này vội vàng tìm tôi đến hẳn là có chuyện gì gấp?
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì nhìn về phía Sở Phàm, tinh quang trong mắt chợt lóe, từng chữ một nói:
- Không sai, là chuyện gấp, về cái chết của ba tôi! Tôi đã điều tra được một chút chuyện, càng điều tra tôi càng kinh ngạc. Tôi cần phải có sự giúp đỡ của một người khác, nhưng tôi không biết tìm ai, cho nên chỉ có thể tìm cậu thôi.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì không khỏi hít sâu một hơi, áp chế nội tâm đang kích động, chậm rãi nói:
- Cảm ơn sự tin tưởng của anh dành cho tôi. Như vậy rốt cuộc là anh đã điều tra được cái gì rồi?
- Trước tiên cậu cứ từ từ nghe tôi kể đi đã.
Triệu Hoa nói rồi hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục:
- Sau khi ba tôi mất, Hà Trường Thanh tiếp nhận chức Chủ tịch công ty, mà tôi cũng được thăng lên vị trí Tổng giám đốc. Nhưng buồn cười là chức tổng giám đốc này của tôi chẳng qua cũng chỉ hữu danh vô thực mà thôi. Trên thực tế trong tay tôi cũng không có một chút quyền lực gì của vị trí này cả. Những chuyện to nhỏ trong công ty đều do Hà Trường Thanh khống chế, mà tôi chẳng qua chỉ là một bình hoa mà thôi.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ngẩn người, khó hiểu hỏi:
- Công ty Bất động sản Kim Khoa là do một tay ba anh lập nên. Dù sao cũng không đến nỗi vì chuyện ba anh mất đi mà mà quyền lực của anh ở công ty không có chứ?
- Cậu cũng biết là Lam Chính Quốc chính là anh em vợ của Hà Trường Thanh chứ? Hà Trường Thanh sau khi tiếp nhận chức chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa thì đem hết những nghiệp vụ làm ăn của công ty đầu nhập vào Tập đoàn Lam Thị, hoàn toàn không quan tâm đến mục tiêu phát triển sau này của công ty nữa. Hà Trường Thanh một lòng muốn để Công ty Bất động sản Kim Khoa và Tập đoàn Lam Thị liên hợp lại cùng chèn ép Tập đoàn Quốc Cảnh, để thực hiện mục tiêu là một Tập đoàn Lam Thị là độc quyền. Tôi đương nhiên là không đồng ý. Nói như thế nào thì Công ty Bất động sản Kim Khoa cũng là do một tay ba tôi khổ cực lập nên. Tôi toàn tâm toàn ý muốn thực hiện sự nghiệp của ba chính là đưa Kim Khoa phát triển thành một công ty bất động sản nhất nhì trong cả nước. Cho nên trên rất nhiều vấn đề liên quan đến quyết định của công ty, ý kiến của tôi cũng không hợp với Hà Trường Thanh. Bọn họ bắt đầu nghĩ cách làm cho quyền lực của tôi ở trong công ty trở thành con số không.
Triệu Hoa oán giận nói.
- Chẳng lẽ Công ty Bất động sản Kim Khoa của các anh cứ để cho Hà Trường Thanh một người định đoạt sao? Cổ đông của các anh đâu?
Sở Phàm cau mày, hỏi.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thở dài một tiếng, nói:
- Nói đến chuyện này tôi cũng không muốn giấu cậu. Năm năm trước ba tôi nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phiếu của Kim Khoa, là cổ đông lớn nhất của công ty. Nhưng năm năm trước công ty chúng tôi gặp phải nguy cơ từ một khoản vay, tài chính xoay vòng không được tốt, công ty gần như phá sản. Bất đắc dĩ ba tôi mới phải nhờ Lam Chính Quốc giúp đỡ. Lam Chính Quốc khi đó đồng ý bỏ tiền giúp đỡ ba tôi, nhưng mà ông ta muốn lấy hình thức bỏ vốn. Sau cùng Lam Chính Quốc bỏ ra một trăm hai mươi triệu mua hai mươi lăm phần trăm cổ phần công ty trong tay ba tôi. Những năm gần đây, Lam Chính Quốc liên tục bỏ tiền ra mua một số cổ phần trong tay những cổ đông nhỏ khác của công ty tôi. Dần dần, cho đến hôm nay Lam Chính Quốc đã là cổ đông lớn nhất của Công ty Bất động sản Kim Khoa, nắm trong tay hơn ba mươi lăm phần trăm cổ phần. Cho nên thời gian khi ba tôi còn sống, có rất nhiều chuyện phải âm thầm nghe theo chỉ thị của Lam Chính Quốc.
- Cho nên Hà Trường Thanh mới thông qua quyền lực cổ đông của Lam Chính Quốc mà dần dần lược bỏ quyền lực trong tay anh trở về con số không phải không?
- Không sai, sau khi ba tôi chết, tôi giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần công ty của ba tôi khi còn sống. Nhưng mà đáng tiếc là từ khi ông mất đi, những cổ đông khác bên trong công ty đại bộ phận đều nghiêng về phía Lam Chính Quốc. Khiến cho tôi cảm thấy bị cô lập và bất lực. Mục đích của Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh là muốn tôi rút khỏi việc nắm quyền công ty, để tôi thuần túy chỉ là một cổ đông của công ty được chia lợi nhuận mỗi cuối năm thôi. Nhưng tôi không muốn như vậy, nếu như vậy chẳng phải là tôi đã hai tay dâng công ty mà ba tôi phải rất vất vả mới xây dựng nên cho Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh hay sao?
Triệu Hoa giọng nói có chút kích động.
Sở Phàm sau khi nghe Triệu Hoa nói vậy thì trong lòng có chút cảm thấy chán nản. Hắn không khỏi nghĩ đến ba mình trước đây một mình thành lập Tập đoàn Sở Thị, sau đó chính là bị cái tên tiểu nhân Lam Chính Quốc gian ác này đoạt mất, làm cho ba mình buồn bực mà chết. Quả thật là đáng hận. Ngày nay lão tiểu nhân Lam Chính Quốc này hình như lại muốn diễn lại trò cũ đoạt lấy Công ty Bất động sản Kim Khoa.
- Nếu như cuối cùng anh đánh mất quyền lực ở công ty như vậy thì có thể tưởng tượng được, Công ty Bất động sản Kim Khoa chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Lam Chính Quốc. Bởi vậy có thể thấy được chiêu thức này của Lam Chính Quốc cực kỳ nham hiểm. Nhưng tôi cảm thấy việc này không phải là trùng hợp. Ba anh sau khi chết một cách không bình thường thì Lam Chính Quốc chuyển tổng bộ Tập đoàn Lam Thị đến thủ đô. Qua vài ngày sau thì Hà Trường Thanh lên giữ chức chủ tịch của công ty. Tôi nghĩ việc này chắc chắn là do Lam Chính Quốc ở trong bóng tối âm thầm giở trò quỷ rồi. Tất cả dấu hiệu của chuyện này chứng tỏ đều là âm mưu từ lâu của Lam Chính Quốc, mà trong kế hoạch này quan trọng nhất là ba anh phải chết.
Sở Phàm giọng nói trầm xuống, phân tích tình huống.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh, những cơ thịt trên mặt có chút co rút lại. Một lúc lâu, anh ta mới thở dài một hơi, nói:
- Cậu nói không sai, tất cả chuyện này đều là âm mưu từ lâu của Lam Chính Quốc.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì hơi nao nao, vội vàng hỏi:
- Lời này của anh là có ý tứ gì?
Triệu Hoa thần sắc phức tạp, trong ánh mắt toát ra tia lửa cừu hận và căm phẫn. Anh ta trầm giọng nói:
- Ngày hôm đó tôi ở trong thư phòng của ba tôi sắp xếp một số di vật của ông thì vô tình phát hiện trên vách tường còn có một cái ngăn ngầm. Giữa ngăn ngầm đó có một bản ghi chép, trong đó ghi lại những chuyện quan trọng của ba tôi trong những năm gần đây. Thời gian của các sự kiện tất cả đều được ghi lại rất rõ ràng, trong đó lần ghi chép sau cùng là một ngày trước khi ông xảy ra chuyện. Ba tôi có ghi lại là buổi tối trước ngày hai mươi hai tháng bảy, ông phải đi gặp vài nhân vật quan trọng để bàn bạc công việc, mà buổi tối ngày hai mươi hai tháng bảy cũng chính là ngày ba tôi đột nhiên chết một cách bất ngờ.
Đồng tử của Sở Phàm mạnh mẽ co rút lại, tinh quang trong mắt tăng vọt. Hắn trầm giọng hỏi:
- Ba anh có ghi lại là đêm đó đi gặp những người nào không?
- Có viết ra, thì nhắc đến hai người, ba tôi ở bên trong bản ghi chép có ghi rõ tối hôm đó, Lam Chính Quốc bí mật đến thủ đô muốn cùng bàn bạc với ông về những chuyện có liên quan đến việc Tập đoàn Lam Thị dời lên Bắc Kinh. Trong đó ba tôi còn nhắc đến một người, đó chính là Bí thư Thị ủy Trương Bằng. Còn những người khác thì ba tôi không có nhắc đến.
Triệu Hoa trầm giọng nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một ánh nhìn khác thường. Hắn lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, đúng là giống như dự đoán của mình. Triệu Thanh tối hôm xảy ra chuyện quả nhiên là phải đi gặp hai người kia.”
- Thực ra ba anh ghi lại hai người kia là đủ rồi. Bởi vì hai người này mới là nhân vật chính.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Xem ra tất cả chuyện này đều giống như suy đoán của cậu. Ba tôi chính là bị người ta bức bách mà chết, mà Lam Chính Quốc và Trương Bằng là tình nghi lớn nhất. Nhưng khổ nỗi tôi không có chứng cứ để tố cáo bọn chúng. Đôi khi tôi rất muốn giết chết bọn nó để báo thù cho ba.
Triệu Hoa tức giận mà bất đắc dĩ nói.
- Anh muốn báo thù thì có thể, nhưng phải có kế hoạch. Nếu không thì anh làm sao mà là đối thủ của hai lão cáo già Lam Chính Quốc và Trương Bằng được? Huống chi thế lực trong tay bọn họ lớn như vậy. Anh chỉ cần có chút động đậy là sẽ rơi vào cảnh muôn đời không ngóc đầu lên được ngay. Hơn nữa, trước khi chưa nắm giữ được bằng chứng chính xác cho thấy Lam Chính Quốc và Trương Bằng bức tử ba anh thì anh cũng không được kích động mà làm càn, dúng mũi vào những chuyện không phải của mình.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì vẻ mặt buồn bã, than nhỏ một tiếng, nói:
- Tôi cũng biết rõ thế lực trong tay hai người này quá lớn cho nên mới tìm cậu đến đây để thương lượng biện pháp.
- Thật không dám giấu, Lam Chính Quốc và người nhà của tôi cũng có chút ân oán. Cho dù lần này anh không tìm tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho hắn đâu. Như vậy thì được rồi, hai người chúng ta đều có chung một mục tiêu. Bây giờ quan trọng nhất chính là phải nắm giữ được một chút chứng cứ của hai người này. Mặc kệ là chứng cứ bọn hắn bức tử ba anh hay là chứng cứ hai người bọn họ câu kết với thế giới ngầm, đối với chúng ta mà nói đều có tác dụng.
Sở Phàm nói.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì suy nghĩ một chút, nói:
- Đúng rồi, trong cuốn sổ ghi chép kia ba tôi có nhắc đến một vấn đề. Ông ấy trước sau đã tặng cho Trương Bằng ba căn biệt thự có giá trị tiền triệu trở lên, để cho lão ta nuôi tình nhân. Nhưng mà về chuyện tình nhân của Trương Bằng ở nơi nào thì ba tôi lại không có nhắc đến.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, giọng nói lộ vẻ kích động:
- Trương Bằng còn bao nuôi tình nhân nữa cơ à? Rất tốt, rất tốt! Lam Chính Quốc thì sao? Ba anh có nhắc đến hay không?
- Ba tôi không có nhắc đến, nhưng khi còn sống thì ông từng có lần cùng tôi nói về chuyện của Tập đoàn Lam Thị. Ông ấy lúc đó tiết lộ chuyện Tập đoàn Lam Thị từng làm giả sổ sách để mỗi năm trốn thuế đến hàng triệu. Còn nói Lam Chính Quốc có liên quan đến chuyện khống chế cổ phiếu của Tập đoàn Lam Thị trên thị trường chứng khoán nữa. Nhưng mà chuyện này tôi cũng không có cách nào chứng thực được.
Triệu Hoa nói.
Sở Phàm nghe xong thì vẻ mặt rõ ràng rất kích động, nói:
- Những tin tức anh vừa cung cấp rất có ích. Tiếp sau đây chúng ta nên lập ra một kế hoạch tốt để hành động.
- Không ai biết kế hoạch này của cậu chứ?
Trong mắt Triệu Hoa hiện lên vẻ kích động, hỏi.
- Đầu tiên tôi muốn hỏi là anh có muốn báo thù cho cha mình không? Có muốn ngồi lên chức vị cao nhất của Công ty Bất động sản Kim Khoa, đoạt lại quyền điều hành công ty vốn thuộc về nhà họ Triệu các anh không?
Sở Phàm trầm giọng hỏi.
- Việc này còn phải hỏi saonằm mơ tôicũng muốn ấy chứ!
Triệu Hoa kích động nói.
- Như vậy thì tốt rồi. Anh muốn lên làm chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa thì phải một mẻ bắt gọn Lam Chính Quốc, Hà Trường Thanh và Trương Bằng. Anh không phải nghi ngờ Lam Chính Quốc và Trương Bằng chính là hung thủ bức tử ba anh sao? Như vậy anh phải thăm dò một chút tình hình hư thực của bọn họ, cố ý bộc lộ những suy nghĩ của anh, làm cho hai lão cáo già này biết anh đã hoài nghi bọn chúng rồi.
Sở Phàm cân nhắc nói.
- Hả? Vậy, vậy chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?
Triệu Hoa kinh ngạc nói.
- Không phải là nguy hiểm mà là chắc chắn sẽ chết. Sau khi anh đã bộc lộ ra thì Lam Chính Quốc và Trương Bằng khẳng định sẽ tìm mọi cách đưa anh vào chỗ chết.
Sở Phàm nói.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì trong mắt không khỏi hiện lên một tia tức giận, nói:
- Kế hoạch này của cậu rốt cuộc là như thế nào? Hoàn toàn muốn đẩy tôi vào con đường chết rồi còn gì.
- Không có chết thì làm gì có sinh?
Ánh mắt Sở Phàm phát lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hoa, nói:
- Vào chỗ chết tìm đường sống, chẳng lẽ Triệu công tử ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Cậu nói như vậy là có ý gì?
- Ba anh chính là một cái đinh trong mắt bọn người Lam Chính Quốc. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ thì anh chẳng phải là một cái gai hay sao? Bọn họ đã hại chết ba anh như vậy thì anh cũng không may mắn mà tránh khỏi đâu. Đồng thời cũng giống như vậy, chỉ có chết đi, không còn xuất hiện trên thế gian này nữa thì bọn họ mới không còn một chút uy hiếp nào. Bọn họ mới có thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta phản kích.
Sở Phàm chậm rãi nói.
- Vậy tôi chết như thế nào rồi làm sao mà sống lại được chứ?
Triệu Hoa hỏi.
- Lam Chính Quốc và Trương Bằng khi biết được anh đã hoài nghi cái chết của ba anh là có liên quan đến bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ nghĩ cách để diệt trừ anh. Ví dụ như để anh lái xe xảy ra tai nạn chết ngoài ý muốn chẳng hạn. Nếu đã như vậy, sao anh không thuận theo ý nguyện của bọn họ mà “chết” một lần chứ? Việc này chết chỉ là giả, nói cách khác là anh dùng cái chết để giấu diếm bọn họ. Bọn họ sau khi thấy anh đã chết một cách bất ngờ rồi thì mới có thể rảnh tay rảnh chân mà làm mọi chuyện khác được. Ví dụ như Hà Trường Thanh, lão ta sẽ càng không kiêng nể gì mà muốn làm gì thì làm. Còn anh thì lại có thể âm thầm quan sát nhất cử nhất động, tìm được chứng cứ đưa lão ta ra trước pháp luật. Sau đó chúng ta ở trong nguy hiểm mà phản kích. Anh đột nhiên xuất hiện làm chứng buộc tội Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh. Chỉ cần những người này ngã xuống thì anh mới vừa báo thù được cho ba lại vừa có thể lấy lại vị trí chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa được. Một công đôi việc!
Sở Phàm chậm rãi giải thích.
Triệu Hoa sau khi nghe rõ kế hoạch cụ thể thì trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Nhưng rồi sau đó anh ta lại nghi hoặc hỏi:
- Nhưng mà việc giả chết này phải làm như thế nào đây?
- Rất là đơn giản. Tìm một người chết thay cho anh không phải là được sao.
Sở Phàm khẽ nói.
- A? Chuyện này làm sao có thể được? Trừ khi tìm được một người có diện mạo hoặc bộ dạng giống tôi như đúc thì mới được.
- Không cần, là một người chết giả, anh thử nghĩ xem. Nếu như anh lao xe xuống vách núi mà chết hoặc là phòng của anh bị cháy thì làm gì còn ai có thể nhận ra được người chết có phải là anh hay không chứ? Chỉ cần pháp y giám định thi thể nói người chết chính là anh thì là được rồi.
Sở Phàm ngừng lại một chút, nói:
- Về chuyện người chết giả thay cho anh thì anh không cần quan tâm, do tôi phụ trách và sắp xếp. Anh cứ yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì xảy ra với thân thể anh cả, sẽ có người âm thầm bảo hộ cho anh. Nhưng mà trước khi anh nhận được chỉ thị của tôi thì không được để cho bọn Lam Chính Quốc và Trương Bằng nghi ngờ anh đã biết được chuyện của ba anh. Khi nào đến thời cơ thích hợp tôi sẽ tự báo tin cho anh biết.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì cân nhắc một lúc lâu, rồi lập tức ngẩng đầu lên cương quyết nói:
- Được, tôi tin cậu!
- Còn nữa, chuyện anh giả chết cũng phải lừa gạt người nhà và kể cả là người thân tín nhất của anh. Chỉ như vậy mới có thể lừa được Lam Chính Quốc bọn họ thôi. Nói cách khác, anh bất ngờ chết đi thì người nhà và người thân cũng phải nghĩ là anh chắc chắn đã chết thật rồi. Coi như là, mặc kệ người nhà và người thân vì cái chết của anh mà thương tâm đau khổ, anh cũng sẽ không được âm thầm tiếp xúc với bọn họ để cho biết chuyện anh giả chết đâu. Nếu không thì chuyện này cũng sẽ không còn tác dụng nữa!
Sở Phàm hạ thấp âm thanh, trầm giọng nói.
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu. Nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể thực hiện được lời hứa, là không có gì nguy hiểm đến tính mạng của tôi cả.
- Làm bất cứ cái gì cũng phải có chút mạo hiểm. Nhưng mà nếu anh đã tin tưởng tôi như vậy, tôi như thế nào lại để cho anh thất vọng được chứ? Chờ tin tức của tôi mà hành động. Lần này chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận, không được để cho có bất kỳ sơ sót nào.
- Rất tốt, vui vẻ hợp tác. Có chuyện gì cần thì cứ nói một tiếng!
Triệu Hoa thành thật nói.
- Cần gì ư? Ha ha, khi nào cần thì tôi sẽ nói. Được rồi. Không làm phiền anh nữa, tôi cũng nên đi thôi.
Sở Phàm đứng lên, nói.
- Mời đi thong thả, thứ lỗi tôi cũng không thể tiễn cậu ra về được.
Triệu Hoa nói.
- Không cần, không cần. Đúng rồi, cuộc nói chuyện ngày hôm nay không thể để cho người thứ ba nào biết, ngay cả người phụ nữ của anh ở trên lầu cũng vậy!
Sở Phàm dặn dò.
Triệu Hoa gật đầu, sau đó Sở Phàm vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.