Tần Khải đi xuống lầu thì nhìn thấy Lam Tuyết. Vẻ đẹp đặc biệt của cô khiến cho gã cảm thấy ngạc nhiên và rất thán phục. Gã lễ độ gật đầu với cô rồi lập tức rời đi.
Lam Chính Quốc tiễn Tần Khải ra ngoài cửa rồi dặn dò Tiểu Võ đưa gã về. Sau đó, lão đi lại vào phòng khách.
- Tiểu Tuyết, không phải con hơi bị cảm à? Tại sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại chạy ra đây ngồi?
Lam Chính Quốc đến cạnh Lam Tuyết, quan tâm hỏi.
Lam Tuyết không trả lời, khuôn mặt của cô trở nên tái nhợt vì cảm lạnh, đôi mắt mơ màng của cô tràn đầy vẻ đau thương, buồn bã, phẫn hận lẫn lộn, trong lòng cô lúc này vô cùng xao động.
Vốn là mấy đêm trước cô và Sở Phàm nói chuyện với nhau ở quán cà phê. Sau đó hai người chia tay, trở về nhà cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều cảm thấy mệt mỏi và đau buồn, tâm trạng không tốt cho nên hơi bị cảm lạnh. Lam Chính Quốc thấy vậy liền bắt cô phải ở lại nghỉ ngơi ở biệt thự Hương GIang để còn có người chăm sóc cô. Nếu để cô trở về căn hộ ở tòa nhà Blue Sky thì ông ta thật không yên tâm.
Thực ra, mấy ngày vừa qua Lam Tuyết luôn nghĩ đến một chuyện, đó là: “Có nên hỏi ba mình xem mười tám năm trước ông có chiếm lấy tập đoàn của cha Sở Phàm rồi gây dựng thành Lam Thị như ngày hôm nay hay không? Có phải ông đã bức tử ba anh ấy không?” Nhiều lần cô đã muốn hỏi nhưng lời nói sắp ra đến miệng rồi vẫn lại nuốt xuống bụng. Cô muốn hỏi nhưng lại sợ hãi. Cô sợ nếu như sự thật đúng như Sở Phàm nói thì cô phải lựa chọn như thế nào? Phải đối mặt như thế nào với ba mình? Phải làm sao để chấp nhận những sai lầm trước kia của ông? Cho nên mấy ngày nay tâm trạng của cô rất mâu thuẫn, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, hai luồng tư tưởng trong đầu không ngừng đấu tranh gay gắt với nhau.
Nếu như tất cả đúng như lời Sở Phàm nói, thì cô cảm thấy ba mình thật không thể nào có thể tha thứ được. Cô cảm thấy mình có lỗi với gia đình Sở Phàm. Nếu sự thật quả là như vậy thì cho dù cô muốn bù đắp lại cho hắn thế nào thì cũng bất lực tòng tâm.
Đáng lẽ tối nay cô định ở một mình trong phòng đọc sách, nhưng đột nhiên nghe thấy người giúp việc nói rằng Tần Khải tới gặp ông chủ thì cô liền phản xạ có điều kiện, kinh ngạc đứng lên, bước xuống giường thay đổi quần áo. Lúc đó Lam Chính Quốc và Tần Khải đã vào thư phòng nói chuyện với nhau. Cô đành phải chờ đợi, không đi quấy rầy cuộc nói chuyện giữa ba mình và Tần Khải, chờ đợi ở dưới phòng khách. Sau khi tận mắt chứng kiến thấy ba mình và Tần Khải đi xuống lầu cô mới hoàn toàn tin rằng Tần Khải đến gặp ba mình. Cô cũng đã biết ba mình cấu kết với Tần Khải, mưu đồ gây bất lợi cho Tập đoàn Quốc Cảnh.
Trong lòng cô vô cùng tức giận. Cô thật sự không thể chấp nhận việc ba mình dùng thủ đoạn ti tiện này để đối phó với những công ty khác. Huống hồ cô cũng biết danh tiếng của Tập đoàn Quốc Cảnh vô cùng lớn. Hàng năm Quốc Cảnh làm từ thiện tới hàng triệu nhân dân tệ cho nên cô rất có hảo cảm với tập đoàn này. Gần đây cô lại biết Kỷ Tiêm Tiêm là con gái của Chủ tịch Tập đoàn Quốc Cảnh. Sở Phàm cùng với Kỷ Tiêm Tiêm lại có quan hệ thân mật nam nữ. Bây giờ ba mình lại gây bất lợi cho Tập đoàn Quốc Cảnh, trong lòng cô lại cảm thấy mình thật có lỗi với Sở Phàm.
Lam Chính Quốc nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lam Tuyết thì nhíu nhíu mày. Lão không biết tại sao con gái mình đột nhiên lại như thế nên hỏi thăm:
- Tiểu Tuyết, con làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái trong người à?
- Đúng vậy, con không thoải mái, rất không thoải mái.
Lam Tuyết lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn ngập sự căm hờn.
Lam Chính Quốc sửng sốt. Lão thấy Lam Tuyết căm hờn nhìn mình thì khó hiểu hỏi:
- Tiểu Tuyết, con, con làm sao vậy?
- Làm sao à? Con hỏi ba, cái tên Tần Khải kia tại sao lại đến nhà tìm ba?
Lam Tuyết vẫn xúc động hỏi.
- Cậu ta đã ngầm là người của ba rồi. Cậu ấy đến đây để báo cáo công việc thôi. Chuyện này cũng có gì không phải à?
Lam Chính Quốc mỉm cười hỏi.
- Báo cáo công việc? Con thấy không đơn giản như vậy. Anh ta là một Tổng Giám đốc của Tập đoàn Quốc Cảnh, anh ta có chuyện gì mà phải báo cáo cho ba? Chỉ có thể là những chuyện bí mật không muốn người khác biết của Tập đoàn Quốc Cảnh, đúng không?
Lam Tuyết lạnh lùng, căm hờn nói.
Lam Chính Quốc hơi biến sắc, nhưng sau đó lấy lại vẻ mặt bình thường nói:
- Tiểu Tuyết, về chuyện cậu ta báo cáo cái gì cho ba con không cần phải xen vào. Chuyện quan trọng nhất của con trước mắt là phải dưỡng bệnh, nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?
- Ba, tại sao ba luôn phải làm như vậy? Ba làm như vậy thì làm sao con chấp nhận được?
Lam Tuyết đau lòng nói.
- Tiểu Tuyết, con nói vậy là có ý gì chứ? Ba làm sao?
Lam Chính Quốc hỏi.
- Quốc Cảnh gần đây xuất hiện nhiều vấn đề. Trên báo chí liên tiếp đề cập đến chuyện này. Mà ba lại cùng tổng giám đốc của họ qua lại. Điều này không thể khiến con không hoài nghi ba đã ngầm giở trò ma trong chuyện này.
Lam Tuyết nói thẳng.
- Hừ, Tập đoàn Quốc Cảnh liên tiếp gặp những vấn đề thì chỉ có thể trách Kỷ Thiên Vũ quản lý không tốt, không có năng lực lãnh đạo nên mới để xảy ra tình trạng này. Có quan hệ gì đến ba chứ? Còn về phần Tần Khải thì là chuyện chim khôn chọn cành mà đậu, chim đã thế, huống gì con người? Tần Khải cậu ấy chọn tập đoàn Lam thị của chúng ta làm chỗ dừng chân thì có gì sai?
Lam Chính Quốc hừ lạnh nói.
- Thật không? Nhưng nếu như Tần Khải muốn làm cho tập đoàn Lam thị thì tại sao hắn vẫn còn ở Quốc Cảnh? Có phải ba muốn hắn ở lại tập đoàn Quốc Cảnh làm gian tế để tuồn thông tin cho ba đúng không?
Lam Tuyết gặng hỏi.
Lam Chính Quốc hơi biến sắc, tức giận nói:
- Bất kể ba làm điều gì cũng là vì sự phát triển của Tập đoàn Lam Thị của chúng ta, đều vì gia đình chúng ta thôi.
“Vì sự phát triển của Tập đoàn Lam Thị? Vì gia đình chúng ta?" Lam Tuyết không kìm được nhắc lại câu nói đó ở trong lòng, sau đó cô bỗng nở một nụ cười, một nụ cười đầy thê lương, đầy châm biếm. Một lúc sau cô mới ngừng cười, sau đó nhìn thẳng vào ba mình, nghiêm túc hỏi:
- Ba, con hỏi ba một vấn đề, ba phải trả lời đúng sự thật cho con, được không?
Lam Chính Quốc nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lam Tuyết thì khẽ nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu nói:
- Được, chuyện gì? Con mau hỏi đi.
- Tập đoàn Lam Thị mười tám năm trước có tên là Sở Thị, đúng không? Lúc đó chủ nhân của Tập đoàn Sở Thị là một người họ Sở phải không?
Lam Tuyết nhìn ba mình không chớp mắt, từng chữ từng chữ hỏi.
Lam Chính Quốc nghe vậy thì cảm thấy kinh hoàng, cả người bỗng run lên, đến nỗi nước trong chén trà lão đang cầm bên tay phải cũng bị bắn ra ngoài rơi vào mu bàn tay. Trên khuôn mặt lão hiện ra một vẻ vô cùng khiếp sợ. Mười tám năm, suốt mười tám năm qua không có ai nhắc lại chuyện này. Trong lòng lão cũng đã sớm quên đi. Lão không nghĩ rằng có một ngày nào đó sẽ có người điều tra chuyện này. Và lão hắn thật không ngờ là đêm nay, ở chính toà biệt thự của mình, con gái do chính mình sinh ra lại hỏi mình một vấn đề vô cùng nhạy cảm như thế. Có thể hiểu được trong lòng lão đã chấn động đến mức nào.
Lam Tuyết khi hỏi Lam Chính Quốc câu này thì hai mắt của cô vẫn dán chặt vào người lão. Cho nên tất cả những biểu cảm trên khuôn mặt cùng với những động tác của tứ chi đều không thể qua khỏi đôi mắt của cô. Cô thấy ba mình không kìm được lộ ra một vẻ sửng sốt khiếp sợ thì cô cảm thấy trái tim mình như bị rơi vào một vực sâu không đáy, tuyệt vọng và vô cùng lạnh lẽo. Nhìn thấy biểu hiện của Lam Chính Quốc, cô đã hiểu được những lời nói của Sở Phàm là sự thật. Nghĩ vậy, trong lòng cô quặn đau lên từng cơn. Bây giờ cô không thể không thừa nhận rằng ba mình mười tám năm về trước đã làm chuyện khiến cho người khác phải khinh thường. Bây giờ ngoại trừ cảm giác đau lòng ra cô không còn một cảm giác nào khác nữa.
Sắc mặt của Lam Chính Quốc bỗng trở nên dữ tợn khác thường. Trong ánh mắt lão như tràn đầy gai nhọn. Trong lòng lão đã ngầm cho rằng chuyện của mười tám năm trước là một vòng cấm địa, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước nửa bước vào đó. Nếu như có người nào dám đi vào thì ão sẽ diệt trừ không hề thương tiếc. Bất kể đó là ai đi nữa cũng không thoát khỏi quan niệm cực đoan đó.
Lam Tuyết cũng không phải là ngoại lệ!
Hia mắt lạnh lẽo như băng của Lam Chính Quốc nhìn Lam Tuyết, trầm giọng nói:
- Chuyện này con nghe ai nói?
Lam Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy ba mình dữ tợn như vậy. Cô bỗng cảm thấy lạnh lẽo, cô trả lời:
- Con tra được ở trên mạng.
Đôi mắt của Lam Chính Quốc bắn ra những tia hàn quang. Dĩ nhiên lão không tin câu trả lời của Lam Tuyết. Mười tám năm trước, Internet vẫn chưa còn thông dụng, số người biết chuyện này hồi đó lại vô cùng ít. Cho dù sau này mạng máy tính đã trở nên thông dụng cũng không thể có một mẩu tin tức nào liên quan xuất hiện trên mạng. Bởi vì nếu có thì lão đã sớm dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ nó. Vậy tại sao thông tin về chuyện năm đó lại có thể xuất hiện trên mạng được?
Lão đoán rằng chắc chắn có người đã nói lại chuyện của mười tám năm trước cho Lam Tuyết biết. Nhưng người đó là ai? Số người biết chuyện năm đó mà còn sống không nhiều lắm. Vậy ai đã tiết lộ cho Lam Tuyết chứ? Người này rốt cuộc là có mục đích gì?
Chỉ có điều lão vẫn không ép hỏi Lam Tuyết chuyện này. Bởi vì lão biết nếu càng tra hỏi thì cô lại càng củng cố thêm nhận định kia trong lòng. Bỗng nhiên lão đổi giọng nói:
- Tiểu Tuyết, những chuyện ở trên mạng không thể tin được. Xã hội này còn rất nhiều điều con còn chưa hiểu. Ba chỉ muốn nói với con, Tập đoàn Lam Thị trước kia là của nhà họ Lam, hôm nay là của nhà họ Lam, mãi mãi về sau vẫn là của gia đình chúng ta. Điều ấy mãi mãi không thể thay đổi.
Lam Tuyết nghe ba mình kiên quyết nói như thế thì không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ những điều Sở Phàm nói đều là giả hay sao?
- Con hỏi ba thêm một chuyện. Trước kia có phải ba có một người anh kết nghĩa họ Sở, đúng không?
Lam Tuyết lại hỏi.
Đến lúc này, Lam Chính Quốc không kìm được tím cả mặt kêu lên:
- Đủ rồi, con tại sao lại hỏi ba mình những chuyện như thế? Rốt cuộc con tin lời người khác hay tin ba mình? Bất hiếu, đúng là đồ bất hiếu.
Lam Chính Quốc nói xong tức giận đứng lên đi lên trên lầu.
Lam Tuyết hơi sửng sốt. Phản ứng của Lam Chính Quốc đúng là vượt xa khỏi dự đoán của cô. Trước đây cô chưa từng thấy Lam Chính Quốc tỏ ra như vậy. Trong lòng cô bây giờ giống như là bị dao cắt. Cô biết lời nói của cô chắc chắn là đã chạm vào vết sẹo ở trong lòng ba mình, cho nên mới khiến ông ta phản ứng mạnh mẽ như thế. “Nhưng điều này cũng chứng minh rằng tất cả những lời nói của Sở Phàm đều là sự thật. Ba mình từng có một người anh kết nghĩa, mà người anh này lại chính là cha ruột của hắn.”
Lam Tuyết không nhịn được đã ứa nước mắt ra, nghĩ đến Sở Phàm cô lại cảm thấy vô cùng áy náy. Cô không biết phải làm sao mới có thể bù đắp lại được những lỗi lầm do ba mình gây nên. Cô cảm thấy mình thật có lỗi với Sở Phàm, mình phải làm gì cho anh ấy đây?
“Tập đoàn Lam Thị”. Lam Tuyết chợt loé lên một suy nghĩ. Cô nhớ tới đêm đó ở quán cà phê nghe hắn nói rằng muốn đoạt lại Tập đoàn Sở Thị, trong lòng cô bỗng có một chủ ý. “Mình giúp anh ấy thực hiện ước muốn của anh ấy đi. Hy vọng như vậy có thể bù đắp lại thương tổn mà ba mình đã gây ra đối với anh ấy.”