Sở Phàm nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của Lam Tuyết thì cũng thầm vui mừng phấn chấn. Lúc trước hắn vẫn còn lo lắng làm sao để cô có thể vui vẻ lên. Hắn cảm thấy “Nếu như Lam Tuyết có thể vui vẻ như vậy thì mình cứ giả vờ coi như không biết cô chính là con gái của Lam Chính Quốc. Nếu như Lam Tuyết không muốn mình biết thì mình cứ giả vờ như vậy đi. Nhưng như vậy thì có thể duy trì được bao lâu đây?”
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Thanh âm dịu dàng của Lam Tuyết khẽ vang lên khiến cho Sở Phàm phục hồi lại thần trí. Hắn nhìn cô, cười nói:
- Không, tôi đâu có nghĩ gì đâu. Đúng rồi, cô muốn ăn trái cây không? Để tôi gọt táo cho cô ăn.
- Anh không nói tôi cũng quên mất. Tôi bây giờ đói quá. Từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì cả.
Lam Tuyết nói.
- Sao? Từ tối hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn gì cả à? Vậy thì làm sao được? Bị bệnh thì phải ăn uống cho tốt chứ. Cô không ăn uống như vậy thì càng yếu thêm thì sao? Cô xem cô kìa, vóc dáng ngày càng gầy yếu.
Sở Phàm nhịn không được khẽ trách mắng.
Lam Tuyết nghe thấy câu nói đó của Sở Phàm thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng. Bởi vì cô cảm nhận được lời nói trách mắng của hắn xuất phát từ sự quan tâm. Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Sở Phàm thì trong lòng cô lại có một cảm giác rất ngọt ngào.
- Tôi, tôi cảm thấy nhạt miệng cho nên không muốn ăn.
Lam Tuyết nhẹ giọng nói, giống như là cô đã làm sai chuyện gì đó.
- Vậy bây giờ cô có muốn ăn không?
- Bây giờ... Bây giờ thì có chút muốn ăn. Tôi cảm thấy hơi đói bụng, muốn ăn thứ gì đó.
- Vậy cô chờ tôi một chút. Tôi đi ra ngoài mua chút thức ăn nóng gì đó cho cô ăn.
Sở Phàm nói xong định đứng lên.
- Không cần đâu, ở trên bàn có cái bình thuỷ và bát cháo do người nhà của tôi mang đến từ sáng. Lúc đó tôi không muốn nên chưa ăn. Bây giờ anh lấy cho tôi là được rồi.
- Vậy thì tôi lấy giúp cô.
Sở Phàm nói xong rót nước nóng từ chiếc bình thuỷ vào bát cháo. Sau đó đi đến bên giường bệnh của Lam Tuyết nói:
- Cô ăn một chút đi.
- Được rồi, cám ơn anh.
Lam Tuyết nói xong ngồi dậy, dựa đầu vào giường, duỗi tay ra tiếp lấy bát cháo.
Sở Phàm nhìn thấy đôi tay gầy yếu khẽ run run của cô thì trong lòng cảm thấy đau đau. Hắn dịu dàng nói:
- Cô cứ ngồi yên, để tôi bón cho.
Hắn nói xong liền cầm lấy chiếc thìa xúc cháo trong bát, thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Lam Tuyết.
Lam Tuyết vẫn không hé miệng ra, đôi môi xanh xao của cô vẫn mím chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút cảm xúc, nước mắt trong suốt đã ngang dọc trên khuôn mặt, hai mắt đẫm lệ ngơ ngẩn nhìn Sở Phàm, trong lòng cô bây giờ ngổn ngang trăm nghìn cảm xúc.
- Lam Tuyết, cô, cô làm sao vậy? Tại sao lại khóc như thế?
Sở Phàm kinh hãi, vội vàng hỏi.
Cuối cùng, những giọt nước mắt trong suốt giống như những viên trân châu cũng lượn vòng quanh hai má trắng như tuyết của cô rồi rớt xuống. Cô ngập ngừng nói:
- Không, không có gì. Tôi nhất thời không kìm chế được mình. Tôi cảm thấy anh thật tốt quá! Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? Tôi không đáng được như vậy.
Nhưng những chuyện đang diễn ra ở ngoài hành lang phòng bệnh thì Sở Phàm và Lam Tuyết lại không biết được.
Lam Chính Quốc cùng với Tiểu Võ đã đi đến hành lang của lầu ba phòng bệnh.
- Ông chủ, người ở bên trong phòng bệnh đang bón cháo cho tiểu thư chính là Sở Phàm. Cũng chính là người mà ông chủ sai tôi điều tra. Người mà tiểu thư mấy ngày nay qua lại nhiều nhất cũng chính là hắn.
Tiểu Võ trầm giọng nói.
- Cái gì? Hắn chính là Sở Phàm?
Sắc mặt Lam Chính Quốc trở nên âm trầm. Trong mắt lão nhanh chóng hiện lên một tia hàn quang.
- Đúng thế, hắn chính là Sở Phàm. Sáng nay tôi đi tìm hắn và nói cho hắn biết là tiểu thư đang bị bệnh. Tôi tưởng là hắn không tới không ngờ bây giờ hắn lại có mặt ở đây.
Tiểu Võ nói.
Lam Chính Quốc im lặng không nói gì, vẻ mặt âm trầm bất định. Đôi mắt lão cũng trở nên sâu thẳm đáng sợ, ngực hơi phập phồng, giống như là đang nghĩ đến chuyện gì đó. Vốn dĩ, Lam Chính Quốc đến đây chính là để thăm Lam Tuyết. Nhưng đi đến cửa sổ thì nhìn thấy có một người thanh niên ở trong đó, không chỉ vậy còn bón cháo cho con gái lão ăn. Lúc đó lão vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng mình khuyên nhủ thế nào mà con gái mình cũng không chịu ăn thế mà bây giờ con mình lại nhu thuận chịu ăn cháo do người thanh niên đó bón. Lão liền hiếu kỳ thầm đánh giá người thanh niên này. Vừa nhìn qua bỗng lão giật cả mình. Bởi vì người thanh niên này có dáng vẻ rất giống một người thời trẻ, khuôn mặt quả thực rất giống người đó. Trong lòng Lam Chính Quốc kinh hãi không dám đi vào mà lẳng lặng đứng ở đây nhìn, mãi cho đến khi Tiểu Võ cũng đi tới.
Lão nghe Tiểu Võ nói thì trong đầu lại thầm suy nghĩ: “Sở Phàm, Sở Phàm, người thanh niên này chính là Sở Phàm? Tại sao dáng vẻ của hắn lại giống người đó như thế chứ? Lại cùng họ Sở nữa, hay là... Không thể nào, không thể nào, năm đó vợ của người đó ở bệnh viện bị khó sinh cuối cùng cả mẹ con đều chết. Người đó không thể nào lại có một đứa con trên đời được, không thể, tuyệt đối không thể!
Nhưng dáng vẻ và khuôn mặt của Sở Phàm lại giống người đó như đúc. Hơn nữa mấy hôm trước Tiểu Tuyết lại hỏi mình chuyện của mười tám năm trước. Phải chăng là do Sở Phàm nói cho nó biết chuyện này. Vì ở Bắc Kinh Tiểu Tuyết tiếp xúc nhiều nhất với người tên là Sở Phàm này mà. Nhưng là sao tên họ Sở này lại biết được chuyện của mười tám năm trước chứ? Hắn quả thực là con của người đó sao? Vậy thì người đó năm xưa đã gạt mình à?”
Ánh mắt của Lam Chính Quốc bắn ra từng tia hàn quang, sắc mặt thâm trầm đáng sợ. Ngay cả Tiểu Võ ở bên cạnh cũng cảm thấy rét lạnh, đã rất nhiều năm rồi anh ta mới thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của Lam Chính Quốc.