Dì Mi và hai cô nàng đã đặt trước một phòng VIP ở quán bar Diêu Duệ. Vì vậy sau khi xuống xe các nàng liền đi vào quán.
Lúc dì Mi cùng đại tiểu thư và nhị tiểu thư sóng vai đi vào quán bar Diêu Duệ, tất cả các quý ông trong quán ngay lập tức đình chỉ mọi động tác. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào ba vị mỹ nữ. Đích xác, trên người dì Mi có thứ phong vận thành thục đủ để kích thích sôi trào sự ham muốn tình dục của đám gia súc giống đực kia. Nét tuyệt mỹ toát ra từ đại tiểu thư lại khiến đám gia súc này khó lòng tự kiềm chế, còn vẻ ngây thơ xinh đẹp của nhị tiểu thư thì cho dù là thám giám thấy cũng động tà niệm.
Sở Phàm mặc bộ đồ Armani, tóc chải thật chỉnh tề. Đáng tiếc là trên mặt không đem thêm một cái kính đen, nếu không thì trông càng thêm lạnh lùng. Hắn đi sát theo dì Mi, đại tiểu thư và nhị tiểu thư, tuyệt không cho cái đám gia súc đói khát trong quán một cơ hội tới gần. Còn hắn thì đương nhiên là thoải mái rồi, còn đang đánh giá cặp mông cực đại của dì Mi.
Cặp mông của dì Mi so với đại tiểu thư có vẻ đầy đặn hơn rất nhiều, dưới cái váy bó sát người kia lại càng vểnh lên, thêm tròn trịa. Đây đúng là đặc điểm lớn nhất trên người một phụ nữ trưởng thành. Sở Phàm thầm nhủ nếu có thể bóp một cái thì thật tuyệt làm sao, xúc cảm nhất định là rất đã… rất rất đã.
Bồi bàn của quán dẫn mấy người nhóm Sở Phàm vào trong phòng VIP. Phòng khá lớn, bên trong lại có dàn máy karaoke, một cái sàn nhảy nhỏ, trên trần còn có một cái đèn nháy đủ màu. Nhìn cũng rất là chuyên nghiệp. Dì Mi và các tiểu thư bắt đầu dùng một chút rượu, ăn một chút trái cây. Rượu đều là rượu ngon, vang đỏ của Pháp, whisky, Hennessy, Snow beer (1), trái cây đồ uống loại nào cũng có.
Lúc này cửa phòng mở ra, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đã tới. Nhị tiểu thư thấy thế liền đứng dậy đón tiếp. Tô Phỉ hôm nay vô cùng gợi cảm, mặc một chiếc quần soóc siêu ngắn, đi kèm với cái áo hai dây bó sát người. Trầm Mộng Lâm thì ăn mặc rất giản dị, nhưng dù thế nào cũng không làm mất đi nét quyến rũ động lòng người của nàng. Bất cứ thời khắc nào nàng cũng khiến cho người ta cảm giác như đang nhìn thấy hồ ly tinh ngàn năm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nàng câu dẫn hồn phách, bởi lẽ nàng quá quyến rũ. Đặc biệt là ánh mắt, chỉ cần nàng chăm chú nhìn ai thì có thể nhìn đến mức người đó đạt tới cao trào luôn.
Sở Phàm đã vài ngày không gặp Trầm Mộng Lâm, bởi vậy trong đầu cảm thấy ngứa ngáy. Hắn phát giác nét mị hoặc của Trầm Mộng Lâm và dì Mi không giống nhau. Dì Mi có một loại mị hoặc mang nét thành thục lẳng lơ, còn vẻ mị hoặc của Trầm Mộng Lâm thì lại mị hoặc hài hước như của hồ ly.
- Sở ca ca, hai ba ngày nay em không được gặp anh rồi. Nhớ anh lắm đó!
Trầm Mộng Lâm sau khi chào hỏi nhị tiểu thư, thấy Sở Phàm đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình, liền cất giọng nói nhấn mạnh.
Sở Phàm nghe vậy thì ngẩn ra, khẽ cười nói:
- Tôi cũng rất nhớ cô, Tiểu Lâm.
Trầm Mộng Lâm thản nhiên cười, đi tới đặt mông ngồi ở bên cạnh Sở Phàm. Ngay trong nháy mắt trước khi mông Trầm Mộng Lâm sắp đặt lên ghế sofa, Sở Phàm nhanh chóng thản nhiên vươn tay đặt ở dưới chỗ Trầm Mộng Lâm sắp ngồi.
Rất tự nhiên, Trầm Mộng Lâm đặt mông ngồi xuống thì đè ngay lên bàn tay Sở Phàm. Trong nháy mắt đó, Sở Phàm thích chí nhắm hai mắt lại, bởi vì lúc đó hắn đang hưởng thụ, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi bàn tay mình đang nắm cái mông to tròn của Trầm Mộng Lâm. Cảm giác thật quá tuyệt. Tay phải Sở Phàm thoáng dùng sức bóp nhẹ, thật là mềm mại co dãn, thật là căng tròn.
- A!
Trầm Mộng Lâm sau khi ngồi phải tay của Sở Phàm kêu khẽ, nhổm dậy. Lúc này Sở Phàm mới cố ý nói:
- Ô, vô ý, vô ý quá, không rút tay về kịp.
- Anh xấu quá đi!
Trầm Mộng Lâm nguýt Sở Phàm một cái. Nàng đương nhiên hiểu rõ là Sở Phàm cố ý, sau đó thản nhiên cười, quay mặt về phía Sở Phàm hỏi:
- Anh Sở, anh thật sự cũng nhớ em sao? Nhớ ở đâu vậy? Chỗ này sao? Hay là…
Ngón tay phải Trầm Mộng Lâm vạch vạch lên vị trí trái tim Sở Phàm.
Sở Phàm trong nhất thời không biết trả lời thế nào mới tốt. Những lời này của Trầm Mộng Lâm hỏi có ý nghĩa rất sâu sắc, đặc biệt là câu “Nhớ ở đâu vậy?”, vừa hỏi xem nhớ nàng ở đâu, bên trong lại muốn hỏi xem hắn nhớ tới vị trí nào trên cơ thể nàng, mà cái vị trí ấy là vị trí nào thì e là mọi người đều biết cả.
- Nhớ hết, nhớ hết!
Sở Phàm nhếch miệng cười ngây ngô, hàm hồ đáp. Kỳ thật câu trả lời này lại không hàm hồ chút nào, ý là hắn nhớ tới mọi vị trí trên người nàng. Thằng ranh này thực sự quá hạ lưu!
- Đáng ghét, không thèm để ý tới anh nữa, hừ!
Trầm Mộng Lâm nghe được ẩn ý của Sở Phàm, mặt hơi ửng hồng.
Nhị tiểu thư và Tô Phỉ cũng ngồi xuống lần lượt theo Trầm Mộng Lâm. Các nàng sau khi hát hò thì chuyển sang tấn công đĩa trái cây, uống rượu. Nhị tiểu thư dần dần kể lại chuyện mình mới sắm sửa quần áo và chuyện hôm nay đi dạo phố.
Đại tiểu thư sau khi vào phòng chỉ ăn qua vài thứ, dì Mi thì vào buồng vệ sinh gọi điện, nói là kêu mấy người bạn thân của mình tới, chứ không đồ ăn đồ uống nhiều như vậy, chỉ vài người bọn họ thì không thể dùng hết.
Quả nhiên, chỉ lát sau dì Mi đi ra ngoài, sau đó dẫn thêm hai người bạn nữ vào. Hai người này tuổi xấp xỉ dì Mi, ăn mặc thời thượng, gợi cảm, đi giày cao gót, toàn thân tỏa ra một sự hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành.
Trong số đó có một người mà Sở Phàm nhận ra, chính là người đã gặp sáng nay tại Starbucks Coffee – A Diễm. Người này tạo cho Sở Phàm một cái ấn tượng là bộ dáng tao nhã xinh đẹp, tuy nhiên chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần lồi thì lồi.
Dì Mi dẫn hai người vào sau đó cười nói:
- Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là chị Diễm, còn đây là chị Mai, là bạn tôi. Đêm nay vừa dịp các chị ấy rảnh, tôi liền gọi các chị ấy tới chung vui.
- Chào chị Diễm, chị Mai ạ.
Nhị tiểu thư , Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đã sớm lễ phép nói.
Chị Diễm và chị Mai mặt đầy vui vẻ, nhanh chóng thích mấy cô bé này.
Cuối cùng tới khi yên vị, Sở Phàm bồng phát giác chị Diễm không ngờ lại ngồi cạnh hắn, còn Trầm Mộng Lâm, dì Mi và nhị tiểu thư với chị Mai ngồi đối diện hắn.
Sau khi chị Diễm ngồi xuống, Sở Phàm ngửi thấy một mùi hương hoa hồng rất đậm, lại có lẫn hương vị lẳng lơ của phụ nữ trưởng thành. Điều này khiến cho hắn tim đập như hươu chạy, thình thịch không ngừng.
Chị Diễm người cũng như tên, thân thể đẹp tuyệt, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, người mặc một chiếc áo thun bó ngực trễ, đi tất chân dạng lưới rất gợi cảm, phối hợp với đôi giày cao gót. Tóm lại trên người chị Diễm không chỗ nào không đẹp!
Sở Phàm thỉnh thoảng giả vờ tựa vào thành ghế, thực ra là vụng trộm ngắm thân thể của chị Diễm. Nhìn từ bên cạnh, Sở Phàm thấy được bộ ngực nàng ta không thua kém gì so với dì Mi hay đại tiểu thư, ngạo nghễ vươn cao, hấp dẫn từng sợi thần kinh yếu ớt của đàn ông.
Chị Diễm phải nói là đẹp, nhưng lại không có thứ mị ý như trên người dì Mi, càng không có nét phong vận thành thục khiến người ta không thể ngừng dõi theo của cô. Tuy vậy chị Diễm cũng vẫn có thể xem là một vưu vật.
Tuổi của chị Diễm đã trưởng thành, thân thể đã có thể nói là hoàn toàn phát dục. Có thể tưởng tượng, mỗi một tấc trên người chị Diễm đều cực kỳ mẫn cảm, một khi nam giới vuốt ve liền lập tức khoái cảm dâng trào, chính người phụ nữ như thế mới khiến cho nam giới mơ tưởng tới mất hồn.
Sở Phàm ổn định lại tâm tình, hắn không thể để bản thân đánh mất lý trí. Hắn giờ mới phát hiện ra, cả căn phòng này chỉ có một mình hắn là nam giới, hắn đã bị bao vây bốn phía ----
(1) Chú thích:
Snow beer: là một loại bia phổ biến của Trung Quốc. Năm 2008 doanh số bán ra đứng đầu thế giới.