Khách sạn Tokyo.
Hai mươi chiếc xe sang trọng của hội Yamaguchi dừng lại hai bên cửa, nhìn thật là hoành tráng.
Dọc theo thảm đỏ trải dài trước khách sạn, hai mươi chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng đỗ thành hai hàng. Sau đó cửa xe mở ra, người đi xuống đầu tiên là Shirakawa, sau đó là Lâm Mộng Kỳ, cuối cùng là người vẫn ngồi ở đầu xe, Nakamura cũng đi ra. Dáng người Nakamura trung bình, thể hình rắn giỏi, khuôn mặt gầy gò mang theo nét hung ác, một đôi mắt tam giác vừa nhìn đã khiến người ta có ác cảm, nhưng đôi mắt tam giác này khi nhíu lại chính là thời điểm hắn giết người.
Nakamura xuống xe liền vẫy tay phải nói:
- Lâm tiểu thư, chúng ta vào thôi!
- Cám ơn, nhưng tôi phải chờ vệ sĩ của tôi đã, hy vọng tổ trưởng Nakamura có thể hiểu cho.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Vệ sĩ của cô?
Nakamura nhíu nhíu mày.
- Đúng, a, anh ta tới rồi!
Lâm Mộng Kỳ nói xong liền chỉ vào Sở Phàm đang chậm rãi bước ra khỏi xe, nói.
Sở Phàm xuống xe liền phân công nhiệm vụ một cách đơn giản cho Trương Hải và Lưu Dương, sau đó đi về phía Lâm Mộng Kỳ. Đi đến cách Lâm Mộng Kỳ khoảng năm mét hắn liền bị người của Yamaguchi ngăn lại. Ánh mắt Sở Phàm thoạt biến đổi, lạnh lùng nói:
- Tôi là vệ sĩ của Lâm tiểu thư!
Mấy thành viên này của Yamaguchi bị ánh mắt lạnh băng của Sở Phàm làm cho hơi sửng sốt. Ánh mắt hắn như hai thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim họ. Thừa dịp những người này hơi sững sờ, Sở Phàm liền đẩy họ ra, đi về phía Lâm Mộng Kỳ.
Những thành viên của Yamaguchi tỉnh táo lại, hàn quang trong mắt lóe lên. Hơn mười người bước nhanh về phía Sở Phàm. Nakamura đứng bên kia liếc nhìn Sở Phàm một cái, sau đó phất phất tay, những người đuổi theo Sở Phàm mới dừng lại.
- Nakamura tổ trưởng. Xin chào, tôi là vệ sĩ của cô ấy!
Sở Phàm chỉ vào Lâm Mộng Kỳ nói với Nakamura, giọng điệu không kiêu ngạo, không xu nịnh, hoàn toàn không phải vì Nakamura là tổ trưởng của Yamaguchi tại Tokyo mà khúm núm, hạ mình.
Shirakawa âm trầm nhìn Sở Phàm, sau đó phiên dịch cho Nakamura lời nói của Sở Phàm.
Nakamura nghe xong sắc mặt bình tĩnh như thường, vẫn là biểu hiện âm trầm như trước. Đối với người như gã mà nói, đây là biểu tình khiến người ta sợ hãi nhất, bởi vì người ta căn bản không đoán được gã đang suy nghĩ gì. Gã lúc này rất có thể đang nghĩ tới việc tra tấn người ta tới chết, nhưng trên mặt gã không hề biến sắc.
- Hóa ra là vệ sĩ của Lâm tiểu thư, hoan nghênh, hoan nghênh. Tuy nhiên vệ sĩ phải có trách nhiệm của vệ sĩ, hy vọng anh thực hiện cho tốt!
Nakamura nói đầy thâm ý.
Sở Phàm nghe Shirakawa phiên dịch xong thản nhiên cười cười, nói:
- Trung Quốc chúng tôi có câu: “Người kính ta một thước thì ta kính người một trượng”. Tôi nghĩ thực hiện trách nhiệm này là của cả hai bên, không đơn giản chỉ là trách nhiệm của tôi.
Shirakawa nghe Sở Phàm nói xong sắc mặt khẽ biến, sau đó trong mắt gã hiện lên vẻ nhạo báng. Gã phiên dịch lời của Sở Phàm cho Nakamura, không khỏi thêm mắm dặm muối một ít.
Nhưng Nakamura nghe xong sắc mặt vẫn âm trầm như trước, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ ái ố của hắn. Ngược lại gã nói giọng rất bình tĩnh:
- Tôi cũng biết người Trung Quốc các anh có một câu: “Ra ngoài mà hỗn láo, sớm muộn cũng về với đất!"
Nakamura nói xong liền dẫn đầu đoàn người đi vào khách sạn Tokyo. Mà câu nói cuối cùng lại vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người ta có một cảm giác bất an.
Sở Phàm nhếch miệng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, “Con gấu hôi kia, ra ngoài mà hỗn láo thì sớm muộn cũng về với đất, nhưng đừng quên mày còn láo hơn cả tao nhiều lần lắm, cứ đợi mà xem.”
- Tiểu yêu tinh, chúng ta vào thôi!
Sở Phàm đưa tay phải, khom người có vẻ rất lịch sự cười nói.
Lâm Mộng Kỳ cũng cười nhẹ, cũng rất tự nhiên khoác tay Sở Phàm, để Sở Phàm đưa vào bên trong khách sạn Tokyo. Trông Lâm Mộng Kỳ lúc này so với lúc Nakamura tự mình mời thì rực rỡ hơn nhiều, thật sự là đáng cười. Cũng không biết Nakamura khi nhìn thấy cảnh này thì sẽ có cảm tưởng gì!
Sở Phàm nắm tay Lâm Mộng Kỳ đi vào trong khách sạn Tokyo liền phát hiện trong khách sạn đã đông nghịt người. Hơn nữa cách ăn mặc, cử chỉ, thần thái của những người này dường như đều là những người có tiếng tăm trong giới thượng lưu Nhật Bản.
Nakamura đi phía trước, Sở Phàm và Lâm Mộng Kỳ theo sau tiến vào đại sảnh khách sạn, những người này đều nhiệt liệt hoan nghênh, nhìn thần sắc bọn họ dường như rất kính trọng Nakamura. Mà khi những nhân vật thượng lưu này thấy Sở Phàm nắm tay Lâm Mộng Kỳ tiến vào đều hơi sửng sốt, bởi trong suy nghĩ của bọn họ phải là Nakamura nắm tay Lâm Mộng Kỳ tiến vào mới đúng. Như thế nào lại thành một người thanh niên không được coi trọng mấy nắm tay Lâm Mộng Kỳ đi vào?
Sau đó Nakamura giới thiệu cho Lâm Mộng Kỳ một số nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, giới kinh doanh và giới giải trí của Nhật Bản một chút, trang trọng giới thiệu cô với bộ trưởng bộ tư pháp Nhật Bản Kenji Yamada. Người này quả nhiên là phần tử cực đoan, đối với Trung Quốc có tâm lý cừu thị. Ông ta thân là bộ trưởng bộ tư pháp, đúng ra không tiện trực tiếp gặp mặt nhân vật của hắc bang, tuy nhiên hắn và cha Nakamura là bạn tri kỷ, cho nên đêm nay nể mặt Nakamura tới dự tiệc. Một nhân vật của thương giới là Guijing Ono - chủ tịch tập đoàn Taihe, người này trông như một cục thịt di động, tuy nhiên lại có thủ đoạn kinh doanh cực cao. Nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí thì có Ozawa (Gã này quản lý hai đại nữ đại minh tinh cực kỳ nổi tiếng của Nhật Bản, cả nhà đoán xem là ai, ha ha, đoán không được thì đợi hồi sau sẽ rõ), đồng thời còn có rất nhiều tinh anh của xã hội thượng lưu Nhật Bản góp mặt.
Nakamura giới thiệu, Lâm Mộng Kỳ đều lễ phép tiến tới bắt tay những người này. Toàn bộ quá trình Sở Phàm đều đi bên cạnh cô, đối với những ánh mắt kinh ngạc của họ, Sở Phàm đều cười nhạt nói:
- Tôi là vệ sĩ của cô ấy!
--- Tôi là vệ sĩ của cô ấy! Những lời này nghe thì rất bình thường, nhưng trong đó lại bao hàm áp lực và trách nhiện mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Sau một hồi khách khí trò chuyện, yến hội chính thức bắt đầu. Cũng không biết Nakamura muốn lấy lòng Lâm Mộng Kỳ hay sao, gã cố ý mời tới năm đầu bếp Trung Quốc, làm riêng một bàn đồ ăn Trung Quốc cho Lâm Mộng Kỳ. Lâm Mộng Kỳ nhìn những món ăn này, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác thân thiết.
- Lâm tiểu thư, những món ăn này đều do tổ trưởng của chúng tôi vì cô mà chuẩn bị, xin mời dùng thử.
Shirakawa nói.
- Cảm ơn, Nakamura tổ trưởng quá khách sáo rồi.
Lâm Mộng Kỳ cười nói.
- Chúng ta nâng cốc chúc mừng Lâm tiểu thư nào!
Nakamura giơ chén rượu lớn tiếng nói.
- Cụng ly!
Những người khác đều phụ họa.
- Lâm tiểu thư tới Đế quốc Nhật Bản của chúng tôi cảm thấy thế nào?
Bộ trưởng Bộ Tư pháp Kenji Yamada đứng đối diện lên tiếng hỏi, khi nói tới “Đế quốc Nhật Bản” còn cố ý nhấn mạnh.
- Tới đây tôi thấy quốc gia các ông giàu có hơn chúng tôi, ở một số lĩnh vực tận dụng tài nguyên cũng như quản lý vệ sinh môi trường chúng tôi phải học hỏi các ông. Tuy nhiên đất nước chúng tôi có hơn năm ngàn năm lịch sử lâu đời, cái này quốc gia các ngài không thể so sánh nổi.
Lâm Mộng Kỳ chậm rãi nói.
- Ý Lâm tiểu thư là Trung Quốc các người so với Đế Quốc Nhật Bản của chúng tôi tốt hơn?
Sắc mặt Kenji Yamada trầm xuống hỏi.
- Vấn đề này không phải là tuyệt đối, mỗi bên đều có điểm mạnh riêng!
Lâm Mộng Kỳ uyển chuyển đổi chủ đề nói:
- Tôi nghĩ Nakamura tổ trường hôm nay mời tôi tới dự tiệc đâu phải là để bàn chuyện quốc gia đại sự phải không? Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa nhé!
Sở Phàm đứng bên cạnh Lâm Mộng Kỳ nghe những lời này cũng thầm khen ngợi cô. Những lời này rất xảo diệu, trực tiếp đem quả bóng đá sang cho Nakamura.
Nakamura nghe phiên dịch xong ha hả cười, nói:
- Đêm nay tới là để uống rượu, nào, tôi mời Lâm tiểu thư một ly, chúc tiểu thư ngày càng xinh đẹp, sự nghiệp ngày càng thành công!
Lâm Mộng Kỳ nghe vậy chỉ còn cách cụng ly với Nakamura. Ngay sau đó những người khác cũng tới dùng đủ loại lý do chúc rượu Lâm Mộng Kỳ. Lâm Mộng Kỳ tất nhiên là không thể từ chối. Nhưng bình thường cô cũng ít khi uống rượu, thế nên chỉ sau vài chén là đã hơi say, gương mặt đỏ bừng, nhìn càng thêm thẹn thùng quyến rũ, dị thường động lòng người!
Sở Phàm âm thầm phát giác, ánh mắt Nakamura nhìn Lâm Mộng Kỳ có nhiều điểm khác thường. Ánh mắt đó dường như mang theo một tia thần sắc dâm loạn. Điều này là Sở Phàm rất khó chịu. Giờ phút này mà nói, Lâm Mộng Kỳ là đối tượng bảo hộ của hắn, trong mắt hắn chính là nữ nhân của hắn, mà một người đàn ông đương nhiên không cho phép kẻ khác có nửa điểm dâm ý với người phụ nữ của mình.
Mà nhìn hành động của Nakamura, dường như là muốn chuốc say Lâm Mộng Kỳ. Mà một gã đàn ông muốn chuốc say một người phụ nữ, tất nhiên là không có ý tốt. Điều này Sở Phàm quá rõ ràng.
- Lâm tiểu thư tửu lượng cao quá! Nào, tôi lại mời Lâm tiểu thư một ly!
Nakamura nói xong lại giơ một chén rượu lên, đôi mắt tam giác kia của gã chớp động khác thường, đầy nét đáng khinh của đàn ông Nhật Bản.
Lâm Mộng Kỳ hơi sửng sốt. Cô biết mình không thể uống nữa. Nếu uống thêm thì buổi quảng cáo ngày mai sẽ không xong, nhưng Nakamura đã mời, cô có thể từ chối sao?
Lúc này Sở Phàm đứng lên, hắn cũng nâng chén rượu nói:
- Tổ trưởng Nakamura, chén này tôi xin thay mặt Lâm tiểu thư mời ngài một ly. Tôi là khách phương xa, nếu có gì thất kính xin tổ trưởng bỏ quá cho, tôi xin uống trước!
Sở Phàm nói xong một hơi uống cạn.
- Anh….
Nakamura nghe phiên dịch xong trong miệng phát ra một tiếng nghi hoặc, dường như ý nói mày chẳng qua chỉ là một vệ sĩ nhỏ nhoi, chưa xứng mời tao uống rượu.
- Tôi là vệ sĩ của Lâm tiểu thư, chén này tôi thay Lâm tiểu thư mời Nakamura tổ trường. Đương nhiên nếu tổ trưởng Nakamura thấy tôi không xứng mời ông thì thôi không cần uống cũng được.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, không khí trong đại sảnh trở nên tế nhị, cảm giác như điềm báo trước cơn giông bão.