Khi Kỷ Thiên Vũ và Sở Phàm đi xuống lầu thì trên mặt hai người đều tươi cười khá thoải mái. Nhất là Kỷ Thiên Vũ, trên mặt ông lộ rõ vẻ cao hứng tươi cười. Mấy ngày nay từ khi Quốc Cảnh gặp chuyện không may, đúng là vẻ mặt ông lúc nào cũng u ám.
Đại tiểu thư ở dưới lầu nhìn thấy hai người cười ha hả đi xuống thì thấy rất tò mò. Đặc biêt là nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hiếm có của ba nàng trong những ngày gần đây thì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ “Hai người bàn bạc chuyện gì mà vui mừng đến nỗi thế nhỉ?”
Kỷ Thiên Vũ nhìn thấy Kỷ Tiêm Tiêm thì ánh mắt sáng lấp lánh, ha hả cười nói:
- Tiêm Tiêm à, trong khoảng thời gian này, con giấu ba giỏi đấy. Có chuyện vui mà cũng không nói với ba một câu.
Đại tiểu thư nghe xong thì chẳng hiểu gì cả. Nàng nhìn sang Sở Phàm đang tủm tỉm cười bên cạnh thì ngạc nhiên hỏi:
- Ba, ba đang nói cái gì vậy?
- Haha.
Kỷ Thiên Vũ nhìn Sở Phàm, cười nói:
- Ba còn có việc phải vội đi, không có thời gian nói rõ lại co con biết. Có điều là, chuyện của con, ba biết hết rồi.
Kỷ Thiên Vũ nói xong rồi cười phá lên rất thoải mái rồi đi ra ngoài.
Đại tiểu thư nghe thế xong thì không khỏi sửng sốt, cứ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng ba mình. Mãi cho đến lúc Kỷ Thiên Vũ đã lái xe rời đi rồi thì nàng mới phục hồi lại tinh thần. Nàng lập tức túm lấy Sở Phàm, hỏi:
- A Sở, anh với ba nói những chuyện gì thé hả? Làm sao mà trông ba cao hứng thế?
- Anh với chú Kỷ bàn bạc một số biện pháp để giải quyết nguy cơ hiện nay của Quốc Cảnh thôi.
Sở Phàm nói rồi giải thích lại cho đại tiểu thư biết biện pháp mình và Kỷ Thiên Vũ đã bàn bạc là dựa vào việc thu gom cổ phiếu để rót một nguồn lực tài chính hùng hậu vào Quốc Cảnh trên thị trường chứng khoán.
Đại tiểu thư nghe xong thì ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù, trên mặt cũng rất vui mừng và kích động. Bởi vì mấy ngày nay nàng vẫn lo lắng tìm một biện pháp giải quyết vấn đề của Quốc Cảnh.
Nhưng ngay lập tức, nàng ngẫm lại lại cảm thấy câu nói cuối cùng của ba mình là không phù hợp. Nàng lại truy hỏi:
- Không đúng. Ba nói với em là đã biết chuyện gì của em rồi cơ mà. Thế là có ý gì? Câu nói đó của ba thì chẳng dính dáng gì đến Quốc Cảnh cả. Ba là nói chuyện của em cơ mà. Có phải là hai người bàn gì đến em phài không? Hai người đã nói cái gì thế hả?
Sở Phàm không thể chống đỡ nổi sự truy vấn liên tục của đại tiểu thư, đành phải kể thật:
- Anh nói với chú Kỷ chuyện hai đứa mình rồi.
Đại tiểu thư nghe xong thì có chút sững sờ. Đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi lại, vẻ vừa mong chờ, vừa sợ hãi:
- Thế ba, ba nói sao?
Sở Phàm cười cười, cố úp úp mở mở, hỏi lại nàng:
- Em nói xem?
- Đáng ghét! Em biết làm sao được. Anh mau nói ra đi.
- Chú Kỷ nghe thấy chuyện của bọn mình thì quá sức là vui mừng rồi. Chú ấy còn nói là sớm đã có ý định gả em cho anh rồi. Hiện giờ nhìn thấy bọn mình sớm qua lại với nhau thì chú ấy đương nhiên là cực kỳ vui vẻ rồi.
Sở Phàm nói một lèo, lại còn cố tình thêm mắm dặm muối vào nữa.
Đại tiểu thư nghe xong thì không nhịn nổi, cười khúc khích, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ. Nàng đấm nhẹ vào Sở Phàm, nói:
- Ba chắc không nói là gả em cho anh đâu.
Sở Phàm cười cười, ôm đại tiểu thư vào lòng, hôn mạnh một cái vào khuôn mặt ngọc xinh đẹp:
- Dù sao chú Kỷ đáp ứng là được rồi.
- Ba đáp ứng thì làm sao nào? Em có đồng ý hay không thì mới là điều quan trọng chứ?
Đại tiểu thư hừ giọng nói.
- Ái dà, em còn định đến lúc thì giở quẻ hả?
Sở Phàm nói xong thì khuấy loạn lên trên eo lưng mềm mại của đại tiểu thư.
- Ha ha, haha…
Đại tiểu thư cười phá lên, cầu xin:
- A Sở, thôi đừng quậy nữa. Trong nhà còn có người nữa đấy.
- Sợ cái gì chứ. Dù sao thì cô Vương với Trương bá cũng biết hết rồi.
Sở Phàm vẫn ôm đại tiểu thư, không hề có ý định buông ra.
Đại tiểu thư hờn dỗi nhìn hắn, đôi làn thu thủy tràn đầy tình cảm ấm áp. Nàng cũng ôm hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.
Đột nhiên, Sở Phàm kêu lên:
- Ối, giờ là mấy giờ rồi? Sao bên ngoài lại tối sầm như vậy?
Đại tiểu thư nhìn đồng hồ trong phòng khách, bảo:
- Hơn 6h rồi anh.
- Ôi, làm sao mà vô ý lại qua cả buổi chiều rồi.
Sở Phàm nói xong vội vàng lôi di động ra, di động đang tắt máy. Hóa ra là lúc đi vào thư phòng cùng với Kỷ Thiên Vũ, hắn tắt máy luôn để tránh ảnh hưởng đến buổi nói chuyện. Hắn vội vàng mở máy, lập tức hơn chục tin nhắn ào ào đến. Vừa mở ra thì toàn là tin nhắn của Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư, đều là hỏi hắn đang ở đâu, bảo hắn mau mau tới sân bay tiễn Tô Phỉ.
- 7 rưỡi tối nay Tiểu Phỉ lên máy bay. Anh còn định đến tiễn cô ấy. Thiếu chút nữa quên mất tiêu chuyện này rồi.
- Anh không nói em cũng quên mất. Giờ lái xe đi chắc còn kịp đấy. Em với anh cùng đi nào.
- Ừ, mau mau lên đi thôi.
Ở sân bay.
Tô Phỉ cùng cha mẹ cô đang ở trong phòng chờ. Bên cạnh cô có Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư làm bạn.
Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư, ánh mắt ba cô bé đều đỏ hồng lên, đương nhiên là vì khóc rồi. Trong mắt Tô Phỉ vẫn còn ngân ngấn nước.
Trầm Mộng Lâm nghẹn ngào nói:
- Phỉ Phỉ, qua bên kia thì phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Thường xuyên email về, tớ với Tiểu Vân chờ bồ quay về.
Nhị tiểu thư cũng không kìm nổi, ánh mắt đã ướt ướt:
- Phỉ Phỉ, không cần biết là ở đâu, bồ đều là chị em tốt của bọn tớ. Bọn tớ sẽ chờ bồ quay về.
- Ừ, Mộng Lâm, Tiểu Vân, các bồ cũng giữ gìn sức khỏe nhé. Tớ sẽ rất nhớ các bồ đấy. Huhuhu….
Tô Phỉ nói xong thì ôm chầm lấy Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư.
Ba cô bé ôm nhau, động viên an ủi lẫn nhau. Trên mặt họ đều là vẻ lưu luyến không rời, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Ánh mắt Tô Phỉ thường nhìn về phía cửa ra vào, mỗi lần nhìn đến đều vô cùng thất vọng. Cô đang chờ Sở Phàm. Lúc trước cô gọi điện thì Sở Phàm đang tắt máy, gửi mấy cái tin nhắn mà cũng không thấy trả lời. Cứ nghĩ là Sở Phàm quên mất chuyện tối nay cô đi rồi, cô lại càng thêm thương tâm. Nhưng mà đến sáu rưỡi thì nhận được điện thoại của Sở Phàm. Hắn nói đang lái xe tới. Cô nhận được điện thoại rồi thì trong lòng an tâm vui vẻ hẳn. Nhưng mà giờ đã sắp đến 7h rồi, sắp phải qua cửa soát vé rồi, còn chưa nhìn thấy Sở Phàm đâu, cô không khỏi bối rối.
Trầm Mộng Lâm dường như hiểu được tâm tư của cô, dịu dàng nói:
- Sở ca ca không phải là đã gọi điện báo là đang đến đây thôi. Chắc sắp tới rồi, chờ một lát nữa đi.
- Ừ.
Tô Phỉ gật gật đầu.
Thời gian từng khắc trôi qua, bóng dáng Sở Phàm vẫn chẳng thấy đâu, tâm trạng Tô Phỉ cũng trầm hẳn xuống. Cuối cùng đến 7h10 phút, ba mẹ của Tô Phỉ nói không thể tiếp tục chờ được nữa, phải đi ra cửa kiểm tra an ninh. Tô Phỉ nghe thế thì thương tâm, nước mắt trào ra. Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư cũng không kìm nổi, nước mắt tràn mi.
Ba mẹ giục nhiều quá nên Tô Phỉ cũng đành phải tạm biệt Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư, đi theo ba mẹ vào cửa kiểm tra an ninh. Ngay khi vừa bước đến cửa kiểm tra an ninh thì nghe được tiếng gọi mạnh mẽ quen thuộc:
- Tiểu Phỉ…
Trong lòng cô chợt kích động hẳn. Cô quay đầu lại liền thấy Sở Phàm đang chạy lại gần cửa kiểm tra an ninh, còn có cả đại tiểu thư bên cạnh nữa.
- Sở ca ca, chị Kỷ….
Trong lòng Tô Phỉ buồn bã, nước mắt chảy ròng ròng.
Sở Phàm vội vàng chạy tới nơi rồi, cười cười lớn tiếng nói với Tô Phỉ:
- Tiểu Phỉ, lên đường bình anh. Tất cả mọi người đều chờ em quay trở về!
Đại tiểu thư cũng lớn tiếng nói:
- Tiểu Phỉ, qua bên kia có chyện gì cứ nói với bọn chị. Tất cả mọi người sẽ cùng chờ em quay về.
Tô Phỉ gật đầu, cổ họng nghẹn ngào không thốt lên lời. Cuối cùng, cũng vẫy tay tạm biệt Sở Phàm, đại tiểu thư, nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm, theo ba mẹ đi qua cửa soát vé.