Tình huống trước mắt cơ bản đã giải quyết xong, mấy tên tay chân của Hứa Nhạc đã bị bắt lên xe cảnh sát. Ăn đòn Thiết Sơn Kháo của Kim Cương, Bạch Hổ cũng đã bị thương và bị áp giải lên xe. Chu Tước kia lúc này giống như cục đá trong tủ lạnh, cũng đã được hốt đi nốt.
Trần Thiên Minh chỉ vào vào cái thùng đã bị đặc công niêm phong, nói:
- Chỗ này, ngoài ma túy thành phẩm còn có cả bán thành phẩm nữa. Phải hơn sáu chục cân không ít, đây quả là một vụ án lớn đây.
- Lần này nếu Cục trưởng Trần đào sâu tróc rễ không biết chừng có thể phá toàn bộ đường dây ma túy tại Bắc Kinh đấy, Công lao sẽ không chỉ có dừng ở đó đâu.
Sở Phàm bên cạnh thản nhiên nói.
Trần Thiên Minh cười cười nói:
- Hà hà, không phải là do được chú em giúp sức nhiều đó sao? Nếu nói đến công thì phải kể tới công của cậu nhiều hơn đó. Hà hà.
- Ha ha. Cục trưởng Trần quá khen rồi, hy vọng lần này ông nắm chắc cơ hội. Gã Hứa Nhạc này cũng không ít rễ ngắn rễ dài đâu.
Sở Phàm nói.
- Tôi biết. Tôi còn muốn từ miệng hắn đào được bằng chứng dính dáng đến gã Trương thiếu chết tiệt kia.
Trần Thiên Minh nói.
-Vậy Cục trưởng Trần có tin tức gì mới báo ngay cho tôi nhé. Tôi đi trước một bước.
Nói rồi bọn Sở Phàm, Kim Cương, Ngân Hồ từ biệt Trần Thiên Minh mà rời đi.
- Hôm nay hai người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nếu như không có hai người, chắc chắn không thể bắt Hứa Nhạc dễ dàng như thế được.
Sở Phàm quay sang khen Ngân Hồ và Kim Cương.
- Chủ nhân quá khen! Có thể cùng chủ nhân kề vai chiến đầu, trong lòng Kim Cương vạn phần sung sướng.
Kim Cương kích động nói.
Còn Ngân Hồ chỉ im lặng, nhưng trong mắt cô thấp thoáng một tia kích động.
- Được cùng kề vai sát cánh với hai người, tôi cũng vui lắm. Được rồi, giờ hai người quay về biệt thự Bạch Cảnh Sơn nghỉ ngơi đi. Sau này chúng ta còn phải đối đầu với nhiều đối thủ còn đáng sợ hơn nghìn lần nữa.
Sở Phàm nói.
- Vâng. Chủ nhân cũng nên về nghỉ ngơi.
Kim Cương cung kính nói.
- À, đúng rồi. Ngân Hồ, chuyện tôi dặn cô đừng quên nhé.
Sở Phàm quay sang Ngân Hồ dặn.
- N gân Hồ đã ghi nhớ trong lòng.
Ngân Hồ nói.
- Tốt lắm. Về nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Nói rồi Sở Phàm cũng rời đi.
Hành động đêm nay xem như là thành công thắng lợi. Vừa bắt được Hứa Nhạc vừa tóm được tới một lượng lớn ma túy ngay tại trận. Có thể nói là thu hoạch vượt xa ngoài dự kiến. Trương thiếu mà biết chắc nổi điên lên mất, quả một đòn chí mạng với gã.
Tất nhiên, cùng phải xem Trần Thiên Minh làm như thế nào nữa. Nếu như để Trương thiếu gặp Hứa Nhạc thì coi như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Cho nên tuyệt đối không thể cho phép Hứa Nhạc được tiếp xúc với Trương thiếu. Bước đầu tiên là phải cách ly hoàn toàn, để cho Hứa Nhạc cảm thấy Trương thiếu đã bán đứng mình. Chỉ có làm như vậy mới có thể khiến gã khai ra mọi chuỵên.
Nghĩ vậy, Sở Phàm cảm thấy sốt ruột, muốn gọi điện nhắc Trần Thiên Minh lưu ý.
Vừa lúc này di động của hắn lại réo inh ỏi, là Lâm Hiểu Tình. Đã vài ngày không được gặp cô, hắn cũng thấy nhớ nhớ.
- Hiểu Tình, sao muộn thế còn chưa ngủ?
Sở Phàm dịu dàng quan tâm.
- Không ngủ được!
Hiểu Tình hờn dỗi nói.
- Có tâm sự hay sao thế? Sao lại không ngủ được?
-Nhớ anh.... nhớ anh ngủ không được...
Tiếng nói của Hiểu Tình nhỏ như muỗi kêu.
Tim Sở Phàm nhảy thót một cái, hắn nhẹ giọng:
- Anh cũng rất nhớ em.
- Đừng có lừa người ta. Mấy ngày liền anh không thèm hỏi han gì em, lại còn kêu nhớ. Hừ!
Á khẩu một lát, hắn cười:
- Làm sao lại như thế được. Tức giận rồi kìa. Được rồi, thế bây giờ anh qua chỗ em được không?
- Vậy… có sao không? Thấy anh bận rộn suốt ngày…
Lâm Hiểu Tình nói.
- Ha ha, đã xong cả rồi! Em ở đâu? Anh sẽ qua. Nhất định phải qua tìm em.
- Em… em ở nhà…
Hiểu Tình nói khẽ.
- Ở nhà? Thế Uyển Nhi đâu?
Sở Phàm hỏi thử.
- Cô ấy đi công tác, không có ở nhà.
Lâm Hiểu Tình nói.
Nghe vậy, Sở Phàm như mở cờ trong bụng, hắn nói vội vào máy:
- Chờ anh. Anh tới ngay!
Ô tô của Sở Phàm phi như bay tới căn hộ của Hiểu Tình. Trong xe, Sở Phàm vừa kích động vừa mơ màng mộng tưởng nhớ tới Lâm Hiểu Tình nhu tình bách mị cùng với thân hình gợi cảm thì trong lòng cảm thấy khó kìm chế được.
Đêm nay bắt được Hứa Nhạc, tâm tình hắn rất thoải mái và thư giãn. Lại nhận được điện thoại vàng của Hiểu Tình đúng là thêu hoa trên gấm. Sau khi vã mồ hôi giải quyết công việc quan trọng thành công, lại được ôm ấp mỹ nhân nóng bỏng trong tay. Trời ơi, trên trời dưới đất còn gì bằng. Sở Phàm nhấn mạnh chân ga.
Đứng trước cửa phòng Hiểu Tình, hắn mới nhận ra mới rồi mình chạy hết bốn tầng cầu thang còn mệt hơn cả lúc đánh nhau, hít một hơi thật sâu, hắn khẽ gõ cửa phòng Lâm Hiểu Tình.
Cửa phòng lập tức mở ra, Hiểu Tình đứng đó, chỉ mặc một manh áo ngủ lụa mỏng mềm mại, dường như đứng đợi hắn từ lúc nào, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy vẻ vui sướng.
Nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập yêu thương của cô, Sở Phàm bước vào trong, không quên lật tay khóa cửa lại.
- A Sở!
Hiểu Tình khẽ gọi, cả người nhào vào lòng Sở Phàm, hai tay ôm chặt như sợ hắn biến mất.
Hắn cũng vòng tay, ôm thật chặt cô, cảm nhận thân thể mềm mại của cô trong lòng. Nhẹ nâng cằm cô lên, hắn dịu dàng gọi:
-Tiểu Tình.
Lâm Hiểu Tình không nói gì, nhưng lại càng ôm Sở Phàm chặt hơn nữa. Sở Phàm cười cười không nói gì, vùi đầu vào người Lâm Hiểu Tình, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô. Tay trái của hắn trượt theo vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô xuống dưới, dừng lại ở bờ mông đầy đặn của cô bóp mạnh một cái.
- Ghét quá!
Lâm Hiểu Tình ngẩng đầu, đấm nhẹ vào ngực hắn, giọng nói mang theo vẻ trách cứ.
Sở Phàm cười cười, nhẹ giọng hỏi:
- Chỉ có mình em ở nhà xem TV thôi à?
- Chả mình em thì có ai nữa.
Hiểu Tình giận dỗi nói.
- Vậy à? Nếu em gọi anh sớm một chút thì anh sẽ ở đây xem cùng em.
Sở Phàm nói.
- Hừ cần phải em gọi anh mới đến à? Anh để làm gì?
Hiểu Tình bất mãn nói.
Sở Phàm hơi sửng sốt, hắn nhún nhường nói:
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Là anh không quan tâm tới em Em tha thứ cho anh được không?
- Không!
Cô chu cái miệng nhỏ không chịu thương lượng.
- Vậy tức là anh phải cắn em sao?
Sở Phàm cười ha hả nói.
- Không cho anh cắn!
Lâm Hiều Tình không kìm nổi hơi cười nói.
- Thật không đấy? Xem anh cắn chết em như thế nào đây!
Sở Phàm nói rồi ngay lập tức hắn phủ lên bở môi ngọt ngào mềm mại như cánh hoa kia một nụ hôn chết người.
- Uhm…
Lâm Hiểu Tình thở ra một tiếng. Cô nhắm mặt lại, hai tay ôm chặt lấy Sở Phàm, cái lưỡi thơm tho tìm tồi quyện chặt lấy nhau không rời.
Sở Phàm cuồng nhiệt hôn Lâm Hiểu Tình, đồng thời hai tay hắn cũng không chịu ở yên, đã du ngoạn khắp thân thể mềm mại của Hiểu Tình vài vòng, qua lớp váy ngủ mỏng manh vuốt ve xoa nắn vòng eo rồi thuận đường leo tới đỉnh ngọn núi cỡ E kia mà thám hiểm.
Đêm nay dưới lớp áo ngủ của Lâm Hiểu Tình không mặc nịt ngực. Vuốt ve đến hai bầu vú kiêu ngạo đầy đặn của Lâm Hiểu Tình trong lòng Sở Phàm như muốn nổ tung ra, cảm giác mềm mại truyền từ tay đến khiến cho thân thể hắn không kìm được sôi sục, sau một hồi vuốt ve hắn liền đùa bỡn hai cái điểm đỏ bừng trên ngực của Lâm Hiểu Tình.
-A!
Bờ môi anh đào khêu gợi của Lâm Hiểu Tình liên tiếp kêu lên những âm thanh yêu kiều mê người.
Mi mắt khép hờ, khuôn mặt ửng đỏ, cơ thể không tự chủ được nép sát vào ngực Sở Phàm, cảm nhận tới tận trái tim hơi ấm của hắn. Mấy ngày qua trong lòng cô vẫn chờ mong, giờ đã thành hiện thực. Khi ôm Sở Phàm cô cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc và vững vàng vô cùng. Cô rất thích cảm giac ấy.
Được Sở Phàm ôm hôn vuốt ve, dần dần Hiểu Tình cũng cảm thấy thân thể mình bốc lên ngọn lửa dục hừng hừng thiêu đốt. Cô cảm thấy thân thể của mình rất nóng. Mỗi lần Sở Phàm vuốt ve đều mang lại cho cô một cảm giác kích thích, cảm giác này giống như đang vẫy gọi Sở Phàm thực hiện những hành động thô bạo hơn tiếp theo.
Rời đôi môi đỏ mọng đầy khát khao của Hiểu Tình, Sở Phàm khẽ cúi đầu, lướt môi xuống cái cổ trắng ngần, trượt xuống bộ ngực đầy dặn, tận hưởng cảm giác được chìm trong vùng thung lũng thật sâu giữa hai ngọn nũi cỡ E tuyệt hảo. Hiểu Tình run rẩy trong miệng dồn dập những thanh âm mê người!
Đột nhiên Sở Phàm bế thốc cô trên hai tay, bước nhanh vào phòng trong. Hiểu Tình “ưhm” một tiếng. Cô biết, chỉ một lát nữa thôi, Sở Phàm sẽ đưa cô tới cõi vu tiên, mặt đỏ bừng, cô khẽ nép vào lòng hắn….
Gần ba giờ sau.
Sau một hồi ân ái, đầy thỏa mãn, giờ Lâm Hiểu Tình nằm trong lòng Sở Phàm, âu yếm vuốt ve thân thể rắn chắc cùng lồng ngực rộng lớn của hắn, ánh mắt chan chứa tình yêu dịu ngọt. Khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, cảm giác kích thích lúc nãy vẫn chưa hề qua đi. Lúc này cô cảm thấy một niềm hạnh phúc trào dâng, được nằm yên bình trong lòng người đàn ông mình yêu, cảm nhận thân thể đầy đầy ấm áp và yêu thương của hắn.
- Giá như có thể nằm mãi thế này thì tốt quá.
Lâm Hiểu Tình sâu kín nói.
Sở Phàm nhẹ nhàng vỗ về cô:
- Vậy cứ nằm như vậy đến hết đêm nay, được không?
Lâm Hiểu Tình nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, cao hứng nói:
- Vậy đêm nay anh không đi nữa sao?
- Hai chân anh giờ mềm nhũn ra rồi, đi sao nổi nữa? Hơn nữa, được ở cạnh em thế này, anh không nỡ rời đi. Đêm nay anh ở lại đây với em, có được không?
Sở Phàm cười cười , dịu dàng nói.
- Uhm…
Nhẹ nhàng khẽ phát ra một tiếng đáp ứng dịu dàng, Hiểu Tình nhoài người nằm sấp trên lồng ngực rộng lớn, hai tay ôm thật chặt lấy cổ Sở Phàm, bộ ngực mềm mại đầy đặn trắng như tuyết áp vào ngực hắn, mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng mềm mại