Sáu giờ sáng, Sở Phàm đã sắp xếp xong đồ đạc. Hắn mặc một bộ Âu phục hiệu Armani sang trọng, tóc được chải bóng loáng, râu ria cũng cạo sạch sẽ. Sau đó, đứng trước gương ngắm mình, hắn gật gù hài lòng, thầm nghĩ, “Quá chuẩn! Mình mà giờ có đi đóng phim 007 thay cho nam diễn viên Bonde cũng không thành vấn đề”.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi xong, Sở Phàm mở cửa, định lặng lẽ đi ra ngoài, không muốn làm kinh động đến đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Ai ngờ đâu hắn vừa mở cửa đã thấy đại tiểu thư đang đứng bên ngoài chờ hắn rồi. Đại tiểu thư mặc một chiếc quần jean bó sát với áo sơ mi, trông thật thanh lịch và thoát tục. Gương mặt không chút phấn son của nàng lại càng chân thật và tuyệt mĩ, khuôn mặt như ngọc chạm, khiến cho người ta rung động, thật là kích thích khả năng thưởng thức cái đẹp mà.
- Đại tiểu thư, sao mà lại dậy sớm thế?
Sở Phàm kinh ngạc hỏi.
- Dậy tiễn anh đi. Không phải hôm qua anh bảo là 6h xuất phát sao? Tôi tiễn anh một đoạn.
Đại tiểu thư nói.
- Đại tiểu thư, tôi có thể tự đi được mà. Thế này là làm phiền cô không được nghỉ ngơi rồi.
Sở Phàm nói.
- Đi thôi, chẳng nhẽ tôi muốn tiễn anh một đoạn mà anh cũng phản đối hay sao?
Đại tiểu thư duyên dáng cười nói.
- Không, không có đâu. Chỉ có điều là hơi bất ngờ, ngoài dự đoán thôi. Bởi vì tôi không định để cô tiễn tôi mà.
Sở Phàm gãi đầu thanh minh.
- Có thể làm cho anh bất ngờ cũng hay đấy chứ, ha ha. Thôi, hôm nay tôi sẽ làm lái xe.
Đại tiểu thư nói xong thì ra mở cửa chiếc BMW đời thứ 7 của mình.
Sở Phàm ngồi vào ghế phụ bên cạnh lái xe, nói:
- Vậy thì làm phiền đại tiểu thư đưa tôi tới công ty giải trí Thiên Hoàng.
Đại tiểu thư gật đầu, khởi động máy, chiếc BMW lao đi.
- Tiểu Sở, lần này ra ngoài ăn mặc đẹp đấy. Có phải là sắp sửa gặp đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ nên mới ăn mặc thế này phải không?
Đại tiểu thư cười cười, hỏi.
- Không đâu, nói thế nào đi nữa thì cũng là đi Nhật Bản mà, không thể ăn mặc tùy tiện được, tuyệt đối không thể để cho người Nhật xem thường người Trung Quốc chúng ta.
Sở Phàm cười ha hả, nói.
- Thật không? Tôi lại thấy là anh muốn mình xuất hiện trước mặt đại minh tinh xinh đẹp một cách thật tuyệt vời thì có.
Đại tiểu thư tiếp tục cười, nói.
- Làm sao mà thế chứ. Nói thật, trong mắt tôi, đại tiểu thư mãi mãi là người xinh đẹp nhất. Tiểu yêu tinh, à không, Lâm Mộng Kỳ tuy nói rằng xinh đẹp, nhưng so với đại tiểu thư thì cô ấy vẫn còn kém một chút đấy.
Sở Phàm khắc cốt ghi xương cái chân lý là trước mặt một cô gái thì tuyệt đối không được khen một cô gái khác xinh đẹp hơn cô ta. Hơn nữa, lời nói của hắn cũng là nói thật thôi. Hắn cảm thấy về mặt khí chất thì đúng là Lâm Mộng Kỳ không thể so sánh được với đại tiểu thư.
- Hừ, đồ lẻo mép, mồm miệng trơn như mỡ ý. Rõ khổ tôi trước kia giới thiệu anh với mọi người còn cứ khen anh nào là tung thực, nào là có trách nhiệm cơ chứ.
Đôi mắt đẹp của đại tiểu thư lườm Sở Phàm một cái, nói.
Một người phụ nữ, dù là xấu hay đẹp thì cũng đều có cái tính xấu là nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo. Rõ ràng là trong bụng thích người ta lắm rồi, nhưng ngoài miệng thì toàn là “chán lắm, ghét lắm”. Trong đầu rõ là sung sướng mở cờ ra rồi, mà bên ngoài mặt thì cứ dửng dưng như không, ngược lại lại còn trách móc người ta là “đồ lẻo mép”. Đấy mới là phụ nữ. Mà cũng chính vì phụ nữ có cái tính khí thiên bẩm này cho nên lại càng tăng thêm vẻ đáng yêu. Mà lại toàn là kiểu nữ tính đáng yêu làm đàn ông mê mệt.
- Trương Triều từng nói qua, thế nào gọi là người đẹp? Người đẹp nghĩa là dung mạo tựa hoa, tiếng nói như tiếng chim hót, thần sắc như mặt trăng, làn da như băng tuyết, dáng vẻ như làn thu thủy, tâm tư như thơ như ca. Tôi cho rằng người đẹp theo khái niệm của Trương Triều chính là người đẹp giống như đại tiểu thư vậy. Ít nhất là trong mắt tôi chính là như vậy.
Sở Phàm nói một cách nghiêm trang.
Đại tiểu thư cười khúc khích, sắc mặt ửng hồng. Sở Phàm nói những lời này ra là quá rõ ràng rồi, cô cười ha ha, bảo:
- Anh đừng có nói nữa, nói thêm nữa khéo đến tôi cũng chả nhận ra chính mình mất.
- Tôi nói nhiều như thế cũng không phải là muốn đại tiểu thư hiểu được đâu.
Sở Phàm dừng một chút, nhìn đại tiểu thư và tiếp tục “bài ca”
- Trong mắt tôi, cô đúng là đẹp nhất!
Đại tiểu thư trong lòng hơi sửng sốt, một cảm giác khó tả lan tỏa khắp toàn thân….
Chỉ chốc lát sau, đại tiểu thư đã đưa Sở Phàm đến trước cửa công ty giải trí Thiên Hoàng. Đại tiểu thư dừng xe lại rồi nói với Sở Phàm:
- Nhớ là phải cẩn thận đấy nhé. Còn nữa, phải nhớ là tôi ở nhà chờ anh trở về đấy.
- Tôi nhớ rồi!
Sở Phàm nói như đinh đóng cột, rồi chợt nhớ ra nên hắn lại nói tiếp:
- Đúng rồi, việc tôi đi Nhật Bản có công chuyện thì nhờ đại tiểu thư lúc nào trở về nói rõ với nhị tiểu thư giúp tôi một tiếng nhé.
- Không thành vấn đề, tôi về trước đây. Đi may mắn nhé!
Đại tiểu thư nói xong thì tạm biệt Sở Phàm và lái xe đi.
Sở Phàm đi vào công ty giải trí Thiên Hoàng, thấy La Mai, người đại diện của Lâm Mộng Kỳ đang sắp xếp công việc ở đó. La Mai thấy Sở Phàm thì dừng tay, mỉm cười nói:
- Sở Phàm, cậu đến rồi à? Mộng Kỳ cũng đang tới rồi, đang trên đường đi. Chờ cô ấy đến rồi chúng ta xuất phát. Trước hết để tôi giới thiệu với anh năm người khác được công ty chỉ định là vệ sĩ trong chuyến tới Nhật Bản lần này. Lại đây, để tôi giới thiệu anh một chút.
Sở Phàm gật đầu, đi theo La Mai vào một gian phòng, có năm người mặc âu phục màu đen giống hệt nhau, dáng người khôi ngô, vạm vỡ, tóc cắt cua. Mấy người này thấy La Mai đi vào thì đều cung kính chào:
- Chị La ạ!
La Mai chỉ vào Sở Phàm, nói với mấy người này:
- Cậu này là Sở Phàm, tổ trưởng tổ vệ sĩ các cậu. Đồng thời cũng là vệ sĩ bên cạnh Lâm tiểu thư. Toàn bộ công tác bố trí phòng hộ an ninh trong chuyến tới Nhật lần này đều do Sở Phàm chỉ huy, phụ trách. Các cậu đều phải nghe lệnh Sở Phàm, cậu ta bảo sao thì các cậu làm thế.
La Mai nói rồi quay sang bảo Sở Phàm:
- Tôi còn có chút việc bên kia nữa, phải vội đi bây giờ. Cậu có định phân công dặn dò cái gì thì đi nói với họ đi.
- Được!
Sở Phàm nói ngắn gọn.
La Mai đi ra ngoài xong thì năm vệ sĩ kia lại ngồi lại trên ghế sofa, hút thuốc, nói chuyện phiếm, không quan tâm tí nào đến cái người được gọi là tổ trưởng tổ vệ sĩ – Sở Phàm cả. Sở Phàm liếc mắt nhìn qua tài liệu có danh sách năm vệ sĩ này mà La Mai đã cung cấp, rồi thản nhiên nói:
- Mọi người nếu đã cùng tập trung ở đây để bảo vệ cho Lâm Mộng Kỳ tiểu thư trong chuyến tới Nhật lần này thì chúng ta cùng làm quen một chút đi. Tôi có danh sách của mọi người ở đây, tôi gọi đến tên ai thì mời người đó thưa một tiếng nhé.
- Trương Hải
- Có!
Một người mày rậm mắt to giơ tay lên.
- Vương Phong
- Lưu Dương
- Khương Bằng
- Hà Đông
Sở Phàm gọi đến tên ai thì người đó cũng đều thưa một tiếng, chỉ có khi hắn gọi đến cái tên cuối cùng, thì người tên “Hà Đông” đó ngồi bắt chéo chân trên sofa, khinh miệt liếc Sở Phàm một cái, không thèm buông một tiếng trả lời.
Đối với hành động của Hà Đông, Sở Phàm cũng không thèm để ý, hắn tiếp tục thản nhiên nói:
- Trách nhiệm chính của tổ vệ sĩ chúng ta lần này là phải bảo vệ tốt Lâm Mộng Kỳ tiểu thư trong chuyến hành trình tới Nhật Bản. Tôi hi vọng là trong quá trình này chúng ta không để xảy ra bất cứ sai lầm nào. Nếu không, tất cả chúng ta đều không yên ổn được. Cho nên, ở đây tôi đề ra hai yêu cầu chính: Thứ nhất là: làm tốt phần việc của mỗi người đã nhận. Thứ hai là vào thời điểm quan trọng thì nhất thiết phải tuân thủ theo sự sắp xếp của tôi. Nếu tất cả chúng ta làm tốt hai điểm này thì tôi tin tưởng là công việc của cả nhóm sẽ tiến hành suôn sẻ thôi.
Sở Phàm nói xong trên mặt năm người kia vẫn một vẻ thờ ơ như trước, không biết có mấy người nghe lọt tai mấy câu hắn vừa nói không nữa. Sở Phàm nhìn thấy tình huống này cũng không giận, thản nhiên nói:
- Tôi biết tôi làm tổ trưởng tổ vệ sĩ này thì giữa các anh ai cũng không phục phải không? Tôi còn trẻ như thế đã đến lãnh đạo các anh thì các anh không thoải mái, cảm thấy tôi không đủ bản lĩnh, phải không? Tôi không quan tâm đến việc các anh nghĩ thế nào, các anh có thể không tôn trọng tôi, nhưng các anh bắt buộc phải tôn trọng vị trí của tôi. Tôi là tổ trưởng của các anh, nếu nói sau này trong công việc có ai không phục tùng mệnh lệnh của tôi thì ok thôi, người đó về luôn đi.
- Hừ!
Hà Đông đang ngồi trên ghế sofa lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt.
Sở Phàm nhíu mày, đồng tử co rụt lại, hàn quang lấp lóe trong mắt. Hắn chậm rãi đi về phía Hà Đông, trong nháy máy, đám vệ sĩ trong phòng đều cảm thấy một áp lực hùng mạnh, mà áp lực hùng mạnh ấy lại tỏa ra từ trên người Sở Phàm.
- Anh là Hà Đông phải không?
Sở Phàm đi tới trước mặt Hà Đông, lạnh lùng hỏi.
- Là thì sao mà không là thì làm sao?
Hà Đông khinh miệt cười, nói.
- Chả sao cả. Không cần biết anh là Hà Đông hay Hà Tây, anh đều phải cút đi. Tổ vệ sĩ không cần anh.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Hừ, mày dựa vào cái gì mà dám bảo tao cút đi?
Hà Đông đằng hắng một tiếng, đứng lên, đối mặt với Sở Phàm. Vì gã cao lớn rắn chắc cho nên sau khi đứng lên thì người gã còn cao hơn Sở Phàm nửa cái đầu. Hơn nữa, thân hình khôi ngô rắn chắc của gã lập tức áp chế cả thân thể Sở Phàm. Ngay lập tức, không khí trong phòng khẩn trương hẳn lên.
- Bởi vì tôi là tổ trưởng. Đó là quyền của tôi thôi.
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn Hà Đông, rồi thản nhiên nói tiếp:
- Con người tôi không thích ngẩng đầu lên nhìn người khác để nói chuyện, cho nên anh nên ngồi xổm xuống trước mặt tôi đi.
Sở Phàm nói xong thì vươn tay phải khoát lên vai trái của Hà Đông. Thấy Sở Phàm bắt tay khoát lên vai mình, trong mắt Hà Đông lóe ra vẻ tức giận. Tay phải của gã bắt được cánh tay của Sở Phàm, đùi phải tiến lên trước, sử một chiêu quăng trong đấu vật của Mông Cổ, hét lớn một tiếng, cánh tay và bước chân toàn bộ đều dụng lực, định quăng Sở Phàm ngã lăn ra đất. Mấy vệ sĩ phía sau thấy Sở Phàm như thế thì đều toát mồ hôi.
Nào ngờ, Sở Phàm cười lạnh, vận công phu Thiên Cân Trụy. Đồng thời, tay phải của hắn biến chiêu thành câu, kiềm chặt lấy vai trái của Hà Đông. Ngay lập tức, một cảm giác đau đớn lan truyền toàn thân thể Hà Đông. Trong khi Sở Phàm vẫn lù lù đứng bất động trong chiêu quăng mà Hà Đông sử ra. Điều này khiến cho không chỉ Hà Đông mà tất cả bốn vệ sĩ trong phòng đều ngây cả người ra.
Tiếp đó, Sở Phàm ấn thêm chút sức trong thủ kình Kim Cương thủ, kiềm chặt vai trái của Hà Đông. Hà Đông cảm thấy vai trái của mình dần dần đang chết lặng, dường như đã bị bóp nát ra rồi. Gã đau… đau lắm, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cả người không vận được tí kình lực nào cả.
- Vì cái gì mà cứ to ve tỏ vẻ ra cái bộ dạng là không ai bì nổi một cách ngu ngốc thế chứ? Cứ thế có phải là bị người ta coi thường cho không?
Sở Phàm nói xong thì tay phải xuất ra một chiêu “đại suất bi thủ” quăng véo cái thân xác khôi ngô cao lớn của Hà Đông sang một bên.
Toàn bộ bốn người vệ sĩ còn lại đều trợn mắt há mồm, vô cùng chấn động. Cái cảm giác chấn động ấy không phải dùng lời là có thể diễn tả được.
- Từ nay về sau, tổ vệ sĩ của chúng ta chỉ có năm người, kể cả tôi nữa. Hà Đông đã bị tôi xóa tên khỏi tổ này rồi. Mọi người có ý kiến gì nữa không?
Sở Phàm trầm giọng, lớn tiếng hỏi.
- Không có!
Bốn gã vệ sĩ còn lại trong phòng đồng thanh đáp cái rụp.
- Tốt lắm!
Sở Phàm vừa lòng, gật đầu. Còn Hà Đông thì lui vào một góc, sắc mặt trắng bệch, thân thể vẫn còn run lên bần bật.