Màn đêm yên lặng, sao xa lấp lánh, trăng treo phía chân trời.
Một loạt đệ tử tay cầm trường côn đang bảo vệ ngoài cửa thiền phòng của phương trượng Nam Thiếu Lâm, lại có cả tùy tùng của Ngô Bác là Ngân Hồ và Kim Cương cũng đang đứng thẳng hai bên.
Trong thiền phòng, Ngô Bác và phương trượng đại sư vẫn đang trò truyện.
- Ngô mỗ đã đợi ngày này mười tám năm. Mười tám năm nay Ngô mỗ trông mong ngày thiếu chủ rời núi, may mà cuối cùng ngày đó cũng đã tới. Tin rằng lão gia trên trời có linh thiêng cũng có thể yên lòng rồi!
Ngô Bác kích động nói.
- A Di Đà Phật! Oan oan tương báo tới khi nào mới dứt. Chẳng lẽ thù hận trong tâm Ngô thí chủ vẫn chưa an sao?
Phương trượng đại sư chắp tay hành lễ, tuyên phật hiệu, nói.
- Tôi chỉ không thể cam tâm, tôi bất bình thay cho lão gia. Tôi không thể ngồi nhìn kẻ tiểu nhân nham hiểm Lam Chính Quốc sống ung dung tự tại như thế. Tôi muốn thay lão gia đòi lại công đạo. Mười tám năm nay, không một ngày nào tôi không oán hận tên tiểu nhân gian trá Lam Chính Quốc này. Nhưng tôi lại luôn cầu nguyện cho hắn. Cầu cho hắn sống lâu một chút, đợi cho tới khi thiếu chủ trưởng thành sẽ đánh bại hắn, đòi lại sự công bằng cho lão gia.
- A Di Đà Phật, ngã phật từ bi!
Phương trượng đại sư than nhẹ một tiếng, rồi nói tiếp:
- Mọi ân oán trong thế gian này đều chỉ là khói mây. Ngô thí chủ vậy mà trong lòng vẫn chưa buông bỏ được.
- Phương trượng đại sư, xin thứ tội, Ngô mỗ chỉ là con người trần tục. Ngô mỗ một đời chịu ân của lão gia, vẫn đi theo bên người. Chính mắt tôi thấy người một tay buôn bán kiến lập cơ đồ. Ai dè cuối cùng lão gia chỉ vì chút sơ ý lại để cho kẻ tiểu nhân vẫn xưng huynh gọi đệ với mình - Lam Chính Quốc cướp đoạt cổ đông của công ty, lấy mất quyền lực trong tay người. Lão gia cuối cùng là trở thành chủ tịch hội đồng hữu danh vô thực.
Ngô Bác kích động nói.
- Lão gia vô cùng bi phẫn. Điều làm cho cho người đau lòng nhất là bị anh em của mình – Lam Chính Quốc bán đứng. Đêm hôm ấy, phu nhân vào viện sinh nở, lão gia vội vàng chạy tới. Bác sĩ nói phu nhân khó sinh, cần phải mổ, nhưng rất mạo hiểm. Vì sự an toàn của hai mẹ con, lão gia đồng ý cho mổ.
Nói tới đây trong mắt Ngô Bác tràn ngập vẻ đau đớn, lão nói tiếp:
- Mổ xong phu nhân vì mất máu quá nhiều mà qua đời, may mà thiếu chủ bình yên vô sự. Biết tin phu nhân qua đời, lão gia suýt ngất xỉu tại chỗ. Chỉ sau một đêm mà mái đầu người vốn đen nhánh mà biến thành bạc trắng. Việc bị tên tiểu nhân nham hiểm bán đứng cùng với việc phu nhân qua đời là cú sốc quá lớn đối với người.
- Một tháng sau, lão gia bắt đầu chuẩn bị mọi việc. Sau đó tôi mới biết hóa ra lúc đó lão gia chuẩn bị hậu sự cho bản thân. Mà trước khi lão gia lựa chọn rời khỏi thế gian, người đã sắp đặt hết mọi việc cho thiếu chủ. Toàn bộ di sản của người để lại cho thiếu chủ đều phó thác cho tôi, sau đó người tự nhốt mình trong phòng. Ngày hôm sau khi tôi vào mới phát hiện ra lão gia đã qua đời. Lão gia mỉm cười mà nhắm mắt, không mang theo chút cừu hận tiếc nuối nào. Trước khi ra đi, người còn để lại cho tôi một phong di thư.
- Trong di thư người viết rằng người đã an bài mọi sự cho thiếu gia. Hơn nữa còn nhắc tới việc sau khi thiếu gia cai sữa thì hãy giao cho phương trượng đại sư nuôi nấng trưởng thành. Sau này tôi mới hiểu được dụng tâm đau khổ của người. Lão gia không cho thiếu chủ trưởng thành bên tôi bởi vì lo lắng cừu hận trong lòng tôi sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành bình thường của thiếu chủ. Lão gia cũng không muốn thiếu chủ sống trong cừu hận, cho nên trong di thư người mới ghi rõ rằng phải nhờ phương trượng đại sư nuôi nấng trưởng thành.
- Lựa chọn của lão gia qua thật rất sáng suốt. Dưới sự nuôi dưỡng dạy dỗ của phương trượng đại sư, tính tình phẩm đức của thiếu chủ quả thực đều hơn hẳn người thường. Ngô mỗ vô cùng cảm tạ.
Ngô Bác chậm rãi nói.
- A Di Đà Phật, thế sự tang thương, lòng người khó đoán. Lão nạp mười tám năm trước khi gặp Sở thí chủ cũng cảm nhận được nỗi bất hạnh sâu sắc. Chỉ mong Sở thí chủ có thể sớm an nghỉ.
Phương trượng đại sư trầm ngâm nói.
- Lão gia thật đáng thương! Người gian khổ tạo dựng sự thống trị trên thị trường rồi bất lực nhìn người anh em tốt ngày xưa của mình cướp đi. Người đã vô cùng đau lòng. Mà phu nhân qua đời lại càng là một cú sốc lớn hơn, khiến cho lão gia cuối cùng lựa chọn rời bỏ thế giới này! Mà bận tâm duy nhất của lão gia chính là thiếu chủ. Sau khi phương trượng đại sư đồng ý nuôi nấng thiếu chủ, người mới an tâm ra đi.
Ngô Bác nói tới đây, ngữ điệu thay đổi.
- Phương trượng đại sư, người nói, tôi có thể trơ mắt nhìn lão khốn Lam Chính Quốc kia ung dung tồn tại sao? Theo tôi được biết, Lam Chính Quốc cầm quyền Tập đoàn Lam thị, tham ô hủ bại, cho vay nặng lãi, trốn thuế, nhập lậu. Chẳng qua chưa có chứng cứ rõ ràng nên không thể tố cáo được hắn. Ngô Bác tôi nếu không được nhìn thấy hắn phải chịu án tử hình thì chết không thể nhắm mắt.
- A Di Đà Phật! Ngô thí chủ, hiện giờ Tuệ Giác đã trưởng thành, lão nạp tin rằng hắn có thể tự lựa chọn được đường đi cho mình. Ngô thí chủ cũng không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào Tuệ Giác.
Phương trượng đại sư nói.
- Đa tạ phương trượng đại sư chỉ điểm, Ngô mỗ tự biết chừng mực. Ít nhất là muốn cho thiếu chủ biết thân thế của mình, biết cha mẹ sinh ra mình là ai. Đến tiết Thanh minh cũng để thiếu chủ đi thắp nén hương trên mộ lão gia và phu nhân, cho trọn chữ hiếu.
Ngô Bác nói.
- Giờ cũng đến lúc cho Tuệ Giác biết thân thế của mình rồi. Nhưng mong rằng Ngô thí chủ lựa chọn thời cơ thích hợp. Điều này lão nạp tin tưởng Ngô thí chủ hẳn tự có chừng mực.
Phương trượng Đại Sư nói xong chắp tay hành lễ, tuyên câu phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật! Ngô thí chủ, lão nạp cuối cùng xin khuyên một câu, cừu hận kéo dài mãi chỉ mang đến nỗi đau khổ vô cùng vô tận. Đôi khi buông tay ra, thể xác và tinh thần lại có thể được trọng sinh.
- A Di Đà Phật! Đa tạ phương trượng đại sư chỉ điểm! Ngô mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng!
Ngô Bác dừng một chút, hỏi:
- Đúng rồi, thiếu chủ lần này đến Bắc Kinh là đi đâu?
- Ha hả.
Phương trượng đại sư vuốt râu cười, nói:
- Vài ngày trước có người bạn cũ Kỷ Thiên Vũ thí chủ của lão nạp đến Nam Thiếu Lâm, khẩn cầu lão nạp cho Sở Phàm xuống núi làm vệ sĩ riêng cho nhị tiểu thư thiên kim của ông ấy. Lão nạp nghĩ Tuệ Giác đã trưởng thành, nên đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, bởi vậy mới đồng ý.
- Hoá ra thiếu chủ đã tới chỗ Kỷ Thiên Vũ làm à. Kỷ Thiên Vũ lúc mới vừa thành lập Công ty Bất động sản Quốc Cảnh, lão gia cũng từng trợ giúp hắn. Lão gia với hắn cũng rất có giao tình. Thiếu chủ tới chỗ hắn, tôi cũng yên tâm.
Ngô Bác vui mừng cười nói.
- Lão nạp cũng hy vọng Tuệ Giác có thể ở những nơi rộng lớn như thủ đô mà trải nghiệm, trưởng thành. Đó mới là kỳ vọng của cha mẹ hắn!
Phương trượng đại sư trầm ngâm nói.
- Kỳ thật có lúc Ngô mỗ cũng đã cảm thấy, chỉ cần thiếu chủ có thể sống thật thoải mái, hạnh phúc là tôi cũng vui rồi.
Ngô bác tràn đầy cảm xúc nói.
- Ngô thí chủ có thể hiểu được điểm ấy là tốt rồi. Mời, uống trà, uống trà.
Phương trượng đại sư nói.
- Một ly trà này Ngô mỗ xin kính phương trượng đại sư. Đa tạ phương trượng đại sư có ân dưỡng dục thiếu chủ!
Ngô Bác nói xong uống một hơi cạn sạch, rồi nói tiếp:
- Phương trượng đại sư, Ngô mỗ cũng phải đi rồi. Khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ đến Bắc Kinh. Tôi sẽ không gặp mặt thiếu chủ ngay đâu, tôi muốn quan sát cậu ấy trước đã.
- Ngô thí chủ đi thong thả. Thứ cho lão nạp không thể tiễn xa. Nhớ kỹ, đừng để cừu hận ảnh hưởng đến bản thân mình, ảnh hưởng đến người thân của mình.
Phương trượng đại sư trầm ngâm nói.
- Lời của phương trượng đại sư Ngô mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng. Cáo biệt!
Ngô Bác nói xong liền vái phương trượng đại sư vái một vái rồi xoay người rời đi.
Phương trượng đại sư nhìn bóng dáng Ngô Bác đang rời đi, tuyên một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Thiên hạ rộng lớn, cuộc đời chìm nổi. Tuệ Giác, mong con nhớ kỹ câu châm ngôn sư phụ đã tặng con -- tiềm long thận dụng!
(DG: TIỀM LONG là chỉ thiên tử lúc chưa lên ngôi. Câu trên có nghĩa là kẻ làm việc lớn thì phải biết cẩn trọng.)